Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuhfa - vallennox

Chương 10




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nói về cá voi trước, đây không phải là một lựa chọn hay, thực ra đáng lẽ tôi nên nói về miệng núi lửa trước, bởi vì vị linh mục rõ ràng không cho rằng con cá voi magma khổng lồ là một dấu hiệu cảnh báo. Tôi dừng lại uống nước, chưa kịp nói xong thì họ đã lấy ra một túi đường mía giã nhỏ trộn với gia vị khô và trấn an tôi rằng đây không phải là cơn ác mộng. Mặc dù rất hiếm khi dung nham, cá voi và đàn cá xuất hiện cùng lúc trong giấc mơ nhưng không có thứ nào trong số đó là điềm xấu cả, có lẽ chỉ là do đi đường vất vả mà thôi. Đi lấy chút nước suối nóng, uống gói thuốc ngọt này, ngày mai sẽ thấy dễ chịu hơn.

Tôi hỏi miệng núi lửa có ý nghĩa gì.

Hai linh mục nhìn tôi chằm chằm như thể họ vừa mới tỉnh dậy. Họ là một cặp sinh đôi, hay còn gọi là anh chị em ruột, trông hơn cha mẹ tôi khoảng chục tuổi, không chỉ độ cong của gò má và sống mũi giống hệt nhau mà những nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất giống nhau. Cuối cùng, người bên trái lên tiếng trước, tôi thầm quyết định đó là người chị.

“Hãy kể cho tôi nghe về miệng núi lửa mà cậu đã nhìn thấy.”

Vì vậy, tôi kể cho họ tất cả những gì tôi có thể nhớ, nữ linh mục chỉ ngắt lời tôi một lần, hỏi tôi về các chi tiết của chiếc bàn đá và việc tôi có vô tình nghe thấy bất kỳ linh mục nào nói về đám tang không. Tôi nói không, và đó là sự thật, không ai ngoại trừ các linh mục và người tập sự được biết về các nghi thức trong tang lễ, hay thậm chí là đề cập đến chúng. Mặc dù một số người tập sự trước đây và các linh mục hiện tại là bạn của tôi, nhưng họ chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì tôi không nên biết trước mặt tôi, chứ đừng nói đến nghi thức trong tang lễ. Trong thư viện của đền có một số cuốn sách không được phép đọc, được khóa trong những chiếc hộp gỗ chạm khắc bằng lửa, mẹ Noor không có chìa khóa, theo lời bà, bà chưa từng nhìn thấy những cuốn sách trong đó dù chỉ một lần. Khi vị linh mục cần những cuốn sách đó, ông luôn lấy hẳn chiếc hộp gỗ đi, một hai ngày sau mới chuyển toàn bộ trở lại và đặt vào đúng vị trí ban đầu. Có thể hình dung ở đó ghi lại những thứ như cầu nguyện hay lễ vật cần thiết cho buổi lễ, nếu không đánh bất tỉnh linh mục và lấy đi chìa khóa thì hoàn toàn không nhìn thấy được. Và điều kiện tiên quyết để “hạ gục” là người dân phải biết chính xác chìa khóa là linh mục nào.

“Cậu có thể đảm bảo về sự đáng tin cậy của cậu và gia đình rằng cậu chưa từng nghe bất kỳ linh mục nào mô tả về miệng núi lửa không? Cậu hẳn hiểu rằng nếu cậu nói dối linh mục của núi lửa, núi lửa sẽ khiến cánh đồng của cậu cằn cỗi và cá không bao giờ đến gần ngư trường của cậu?” Nam linh mục bên phải, người em trai sinh đôi nói.

Tất nhiên tôi có thể đảm bảo điều đó và tôi ngày càng mất kiên nhẫn với những câu hỏi lặp đi lặp lại của họ.

“Có vẻ như chúng tôi chưa hỏi tên cậu. Cậu…?”

Ký ức bằng văn bản,  tôi trả lời,  nhưng khi còn nhỏ, tôi thường được gọi là Cá Nhồng.

“Pei Jianan, cha mẹ cậu có ai là pháp sư không?”

Không.

“Dược sư?”

Cũng không.

“Tôi đoán rằng cậu cũng không thân quen với ông bà của mình?”

Không thực sự quen thuộc. Từ “ông bà” chỉ tồn tại trong ngôn ngữ của cậu; đối với chúng tôi, nó được gọi là “cha mẹ trước”. Đó là một thuật ngữ bao quát không chỉ đề cập đến cha mẹ của cha mẹ mà còn đề cập đến cha mẹ của ông bà, cha mẹ của cha mẹ của ông bà và tất cả những người đã từng chia sẻ cùng một cây sự sống với chúng tôi. Tôi chỉ biết mẹ của cha Lira là người huấn luyện cá heo, vì chính cha tôi kể lại câu chuyện hồi nhỏ bị một con cá heo quá nhiệt tình kéo ra biển và suýt chết đuối. Ngoài ra, tôi không còn ký ức gì nữa, một số người trong số họ đã chết từ trước khi tôi sinh ra, những người khác, có lẽ cha mẹ tôi đã đến thăm vào dịp lễ hội thu hoạch, nhưng không bao giờ đưa tôi và các anh chị em của tôi đi cùng. Có thể người dân Đảo Lớn sẽ cho rằng chúng tôi “thờ ơ”, nhưng chúng tôi không ghét cha mẹ trước, và họ cũng không có ý nghĩ gì với chúng tôi, chỉ là chúng tôi thuộc hai gia đình khác nhau và có thể đến thăm nhau mà thôi, nhưng không ghé thăm cũng là bình thường.

Hai linh mục thậm chí còn yêu cầu kiểm tra tài năng phép thuật của tôi, điều mà tôi không có. Tôi không thể biến khói từ lư hương của mình thành bất cứ thứ gì khác ngoài khói, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ma, tôi chưa bao giờ đoán trước được cái chết của ai, tôi chưa bao giờ bị ảo giác hay co giật khi ở gần núi lửa. Họ mang ra một mảnh pha lê núi lửa to bằng nửa gáo dừa và hỏi tôi nhìn thấy gì bên trong, tôi chỉ thấy quặng đen có viền mỏng trong mờ như khói đông đặc, còn ở giữa thì mờ đục. Một tấm gương đen cong cong kéo khuôn mặt tôi thành một hình thù kỳ lạ.  Có ánh lửa không?  Không.  Cậu có nghe thấy âm thanh bất thường nào không?  Không.  Nếu vậy, cậu hẳn có thể nhìn thấy sương mù trắng?  Cũng không.

Cuối cùng, hai linh mục còn bối rối hơn cả tôi và thúc giục tôi quay lại Icahn càng sớm càng tốt để tìm kiếm sự giúp đỡ từ các linh mục lớn tuổi.

Tôi nói “Tôi sẽ” nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng tôi sẽ không quay lại sớm vì tôi không muốn. Tôi rời khỏi ngôi đền mục nát phủ đầy rêu và cỏ dại, ôm chặt gói trà thảo dược. Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã cân nhắc đến việc vứt nó đi, nhưng cuối cùng, với hy vọng mờ nhạt “có lẽ nó có thể giúp ích được?”, tôi leo lên cây cầu treo gần nhất và hỏi người đi bộ đầu tiên tôi gặp chỉ đường đến suối nước nóng.

Cậu chỉ xuất hiện trong ngôi nhà trên cây của tôi vào buổi tối, lúc đó tôi đã khám phá ngôi nhà trên cây ở phía bên này của cây cổ thụ. Chúng nhỏ hơn những ngôi nhà trên mặt đất, phần đế cắm sâu vào cây, như thể chúng đang lớn lên cùng với những cây cổ thụ. Thật dễ dàng để nhận ra những ngôi nhà trên cây cũ kĩ hơn, gần mặt đất hơn và có lẽ cũng lâu đời như những cây cầu treo. Những thân cây âm thầm lớn lên gần như đã nuốt chửng nó hoàn toàn, chỉ còn lại mái hiên nhô ra và những ô cửa sổ xây vào trong cây vẫn còn nhìn thấy rõ.

Đồ đạc trong ngôi nhà trên cây đều giống nhau, bao gồm một chiếc giường, một chiếc ghế, một chiếc bàn và một chiếc hộp gỗ rỗng. Có một chiếc chuông treo ngoài cửa sổ, tôi không biết đó là vật trang trí hay công cụ để triệu hồi thứ gì đó, tôi cố lắc nó nhưng không có gì xảy ra. Không có ai xuất hiện, và cũng không có cả đàn vẹt bay lên (như tôi tưởng tượng).

“Cái đó để làm gì vậy?” Cậu hỏi, vừa nhận ra tiếng chuông.

Tôi nói tôi không biết và hỏi cuộc gặp với tù trưởng diễn ra thế nào.

“Không tệ, chúng ta có được một ít thuyền. Còn về số lượng cụ thể của ‘một ít’ này, có lẽ phải hai ngày nữa chúng ta mới biết được. Mình không nói trước mặt tù trưởng, nhưng mình nghĩ ông ấy thực sự sợ hãi. Ông ấy không ngờ hạm đội phương Bắc lại có thể gây ra nhiều thiệt hại như vậy. Thành thật mà nói, chúng mình cũng như vậy. Mình nghĩ rằng ít nhất.” Cậu làm một cử chỉ mơ hồ và không nói gì thêm nữa. Cậu bước đến bên cửa sổ và nghịch nghịch chuỗi chuông nhỏ không rõ mục đích.

Ít nhất là gì? Ít nhất hãy giáng cho người phương Bắc một đòn mạnh như họ đã làm với Đảo Lớn? Ít nhất cậu không cần phải đến gặp tù trưởng để cầu xin sự giúp đỡ nữa? Cậu chưa bao giờ nói hết câu đó và tôi cũng không hỏi thêm. Cậu nói rằng cậu sắp phải rời đi rồi quay lại ngôi nhà trên cây của mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến gặp cậu để bàn bạc về hạm đội. Tôi nói lát nữa tôi sẽ ra ngoài xem có nhà thơ nào biểu diễn tối nay không.

Cuối cùng chúng tôi không làm được điều nào ở trên. Nụ hôn “tạm biệt ngắn gọn” ngày càng dài hơn cho đến khi chúng tôi ngã lên giường và nằm đó rất lâu. Khi tôi thức dậy thì trời đã tối, chiếc chuông nhỏ trong gió phát ra những tiếng “đinh” nhẹ nhàng, có thể thực sự là một loại vật trang trí nào đó, hoặc một vật nhỏ mang lại may mắn, không có công dụng rõ ràng. Cậu đang ngủ rất sâu, không có gì che phủ cậu. Ngay cả vào mùa đông và vào ban đêm, nhiệt độ trong rừng vẫn giống như giữa mùa hè trên đảo Icahn, ở những nơi nhiều gió, đủ mát nhưng cậu vẫn sẽ đổ mồ hôi chỉ sau một cử động nhỏ. Cậu nằm sấp, chân trái duỗi thẳng, chân phải cong, ánh trăng chiếu sáng cặp mông trần, lưng và vai trái của cậu nhưng khuôn mặt lại bị bóng tối che phủ. Tôi ngắm nhìn những đường cong gợn sóng của cơ bắp hồi lâu, vẫn ngỡ ngàng vì sao mình lại có được một chàng người yêu xinh đẹp đến vậy, rồi cúi xuống hôn lên vai cậu, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh dậy.

Tôi vẫn còn nhớ tiếng cú vọ ngoài kia, tiếng lá xào xạc và tiếng rên rỉ trầm thấp không thể giải thích được, không biết đó là con sói ở đằng xa hay chính cái cây cổ thụ kia. Một số pháp sư cho rằng họ có thể giao tiếp với cây cổ thụ, tìm hiểu những gì đang xảy ra sâu trong lòng đất thông qua hệ thống rễ khổng lồ của bà (đương nhiên, những pháp sư này cho rằng cây cổ thụ là một “bà”), dự đoán vụ thu hoạch trái cây năm sau, và thậm chí còn nhìn thấy tương lai của toàn bộ bộ tộc, nhưng chưa từng có bằng chứng tài liệu nào cho thấy có pháp sư nào đã tiên đoán thành công tương lai. Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh tay cậu ra, lặng lẽ rời khỏi giường, bước ra ngoài ngôi nhà trên cây và đứng trên cầu thang gỗ bao quanh gốc cây. Không có con mắt nào ngoại trừ lũ cú để ý đến tôi, nên tôi không mặc quần áo, trần truồng đứng trước những thân cây giống như pháo đài. Tôi thử đặt tay lên, vỏ cây xù xì, những chỗ thắt nút phồng lên gợi nhớ đến bàn tay chưa nắm chặt hết hoặc trái tim dị dạng. Tôi áp tai vào đó, áp cả người vào thân cây, nhắm mắt lại và chờ đợi lời gợi ý đến.

Chẳng có gì cả, ngay cả gió cũng ngừng thổi, rừng rậm trở nên yên tĩnh, tiếng nước róc rách từ một con lạch nào đó cũng trở nên trong trẻo. Những con cú gọi nhau, và một số loài côn trùng không rõ danh tính phát ra một tiếng kêu the thé sâu trong bụi cây tối tăm, nghe như một sợi dây bị đứt. Lũ kiến bò qua người tôi, tôi lùi lại hai bước, nhảy lên một cách hài hước rồi vỗ vào tay, đùi, ngực và bụng. Điều này giống như một trò đùa của cây cổ thụ. Tôi lui vào căn nhà trên cây, mò mẫm tìm bình nước trong bóng tối, vội vàng rửa sạch những chỗ tưởng rằng kiến đã bò qua, lau khô rồi lại bò lên giường. Cậu trở mình trong giấc ngủ và nằm ngửa. Tôi nhắm mắt lại rồi đếm hơi thở của cậu. Tôi đã sẵn sàng gặp lại con cá voi với ánh sáng đỏ mờ của nó, nhưng giấc mơ đã không trở lại nữa, có lẽ nó liên quan gì đó đến trà ngọt thảo dược mà linh mục đưa ra, cũng có thể là không.

Những con vẹt đến từ sáng sớm, nhưng không phải tiếng kêu của chúng đã đánh thức tôi mà là việc những tên trộm lông lá nhỏ bé này đã cởi được sợi dây buộc hành lý và lôi chiếc túi vải nhỏ đựng pha lê núi lửa ra. Những viên đá rơi xuống đất đánh rầm, lũ vẹt sợ hãi bỏ chạy, làm đổ chiếc bình, khiến nó bị vỡ. Tôi ngồi trên giường, choáng váng và khô mắt, phải rất lâu tôi mới suy ra được đại khái chuyện gì đã xảy ra từ những vết nước, những mảnh đất sét và chiếc túi vải bị mở ra. Cậu đã biến mất, để lại một vài loại trái cây trên bàn, tất cả đều đã bị lũ vẹt ăn mất rồi mổ thành từng mảnh.

Tôi không đến ngôi đền trong rừng nữa, vào ngày thứ ba sau khi viếng thăm linh mục, hạm đội Đảo Lớn nhổ neo rời đi, có thêm mười tàu chiến so với lúc đến, cùng với thủy thủ của bốn bộ tộc khác nhau, họ có đủ khả năng để đối phó với bất kỳ sự xâm nhập nhỏ nào có thể xảy ra trong mùa đông. Nếu mọi việc suôn sẻ, khi mùa hè đến, tất cả các tàu chiến bị hư hỏng sẽ được sửa chữa và những chiếc mới sẽ được hạ thủy. Tôi cùng cậu lên kế hoạch cho mùa đông và mùa hè tới, hoàn toàn quên mất rằng tôi chỉ là vị khách tạm thời. Một buổi sáng khi tôi đi cho cá heo ăn, tôi thấy con tôi thả đi đã quay trở lại, tôi tháo chai, đổ thịt cá xuống nước và để chúng tự ăn. Chiếc lọ đựng những mảnh gỗ mỏng, linh mục sẽ dùng nó để thay thế giấy bất cứ khi nào ông không muốn lãng phí giấy vào những thông tin không quan trọng. Thông điệp rất ngắn gọn và đơn giản: Tôi phải quay lại đảo Icahn ngay lập tức cùng đàn cá heo. Không có lý do nào được đưa ra, nhưng tôi đoán có lẽ là do cặp sinh đôi trong rừng đã kể với linh mục trên đảo về giấc mơ của tôi.

Bây giờ cậu đã biết tại sao tôi đột nhiên bị yêu cầu rời đi, lời giải thích của tôi lúc đó rất mơ hồ, đó là vì tôi đã thiếu mất một đoạn nhỏ trong “cơn ác mộng”. Không có thuyền nào đón nên tôi phải tự chèo thuyền kayak(1) với hai con cá heo buộc ở mũi thuyền, chúng có thể giúp tôi tiết kiệm sức lực nhưng tôi chủ yếu dựa vào cánh tay trong suốt hành trình. Cậu đưa tôi đến bến tàu và hỏi tôi có quay lại sớm không.

(1) Thuyền kayak: là một loại thuyền có kích thước nhỏ & hẹp, được điều khiển bằng sức người nhờ vào việc chèo, nó được thiết kế để có thể sử dụng bằng chèo tay.



Có,  tôi trả lời.

Nghĩ mà xem, Tuhfa, cậu thường cười vì sự thiếu mới lạ trong thơ tự sự và cái kết có thể đoán trước được của nó. Khi đến lượt chúng tôi, thực sự cũng không có nhiều “sự mới mẻ”. Trong bất kỳ bài thơ tự sự nào, nếu xuất hiện đoạn hội thoại như thế này, người ta gần như chắc chắn rằng nhân vật chính sẽ không đạt được điều mà họ mong đợi.