Tuế Tuế Vinh Quang

Chương 6




Sau khi sống lại, ta còn nghe được tiếng lòng của bà ta.

 

Thì ra phía sau bà ta còn có một hệ thống quấy phá.

 

Ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước khi bà ta đến cửa, ta còn đổi nước trà tươi mới trên bàn thành nước trà thiu.

 

Tần Vinh Nguyệt ăn sạch miếng bánh ngọt kia, uống sạch chén nước kia.

 

Ta mỉm cười đón bà vào cửa nhưng nhất quyết không chịu gọi bà ta là mẫu thân.

 

Bà ta được phụ thân an trí cho ở một phòng riêng.

 

Đêm khuya, ta nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nôn mửa.

 

Ta rời giường đi tới cửa sổ, nhìn thấy Tần Vinh Nguyệt đang khom người nôn mửa, chật vật bất kham.

 

Tiếng lòng của bà ta lại vang lên bên tai ta:

 

[Sao cái bánh nhân đậu đỏ kia lại có uy lực lớn như thế chứ! Để ta nôn suốt cả đêm thế này! Hệ thống, ngươi nói một câu đi!]

 

[Xem ra kế hoạch công lược của ký chủ xuất hiện sai sót, nếu như người không thể để dưỡng nữ gọi người tiếng mẫu thân thì hai người trong cung kia sẽ không bao giờ nhớ tới người nữa!]

 

[Ta nhất định sẽ hồi cung làm hoàng hậu, ta nhất định phải để cho tiểu dã chủng kia nhận ta làm mẫu thân!]



 

Ta ở một bên lẳng lặng nghe.

 

Kết hợp với cuộc gặp gỡ kiếp trước và cuộc đối thoại của bà ta với hệ thống, ta đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình.

 

Ta đã được ấn định làm dưỡng nữ của bà ta, sự tồn tại của ta là để thúc đẩy Hoàng đế cặn bã và công chúa ngang bướng này ân hận theo đuổi lại Tần Vinh Nguyệt.

 

Một khi phát động tình tiết truy đuổi, ta và phụ thân sẽ trở thành công cụ bị người ta giẫm đạp.

 

Nói cách khác, cho đến khi ta mở miệng gọi Tần Vinh Nguyệt là ‘mẫu thân’, bất luận ta có làm cái gì –

 

Bà ta đều phải tươi cười chào đón ta như một con chó, cầu xin ta nhận bà ta làm mẫu thân.

 

09

 

Cũng giống như trong mộng, ban ngày, Tần Vinh Nguyệt cố ý trêu chọc phụ thân ta, phụ thân ta muốn cho bà ta danh phận thì bà ta lại ra vẻ rụt rè từ chối, nói mình là đường thê bị người ta bỏ rơi, không xứng với phụ thân ta.

 

Bà ta vừa đóng vai người số khổ, vừa chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta, chủ động buộc tóc, may quần áo cho ta.

 

Trong thôn người người đều biết thợ săn Sở gia có thêm một nữ nhân hiền lành.

 

Chỉ có ta biết dưới vỏ ngoài ôn nhu hiền lành của bà ta đang cất giấu tâm tư gì.

 

Tiếng lòng của bà ta ngày ngày vang lên bên tai ta.



 

[Cái nhà trúc rách nát này còn chẳng có nha hoàn đến hầu hạ ta!]

 

[Mỗi ngày Sở gia đều ăn cái đồ rách nát gì vậy! Mấy bộ quần áo rách nát này cấn da ta đỏ lên rồi!]

 

[Đến khi nào tiểu dã chủng Sở Tuế Ninh này mới chịu gọi ta một tiếng mẫu thân đây! Ta muốn lập tức hồi cung!]

 

[Ta nhớ Hoàng thượng và công chúa lắm rồi! Khi nào đôi tra phu nghịch nữ này mới tới tìm ta đây! Ta thật sự không chịu nổi nữa rồi!]

 

Ta ghét nhất việc bị người ta gọi là ‘tiểu dã chủng’.

 

Phụ thân ta là thợ săn lợi hại nhất Sở gia thôn, mỗi lần hắn lên núi là đi một năm.

 

Mẫu thân của ta chịu không nổi sự tịch mịch nên mới bỏ chạy, từ đó về sau, có người lén nói ta là tiểu dã chủng do mẫu thân ruột thịt lén mang thai cùng nam nhân khác, mà phụ thân ta tốt bụng vẫn giữ ta lại.

 

Phụ thân không vì mẫu thân mà giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng ta cực kỳ hận những người gọi ta là ‘tiểu dã chủng’.

 

Cho dù có gọi thầm trong lòng cũng không được.

 

Ta là đứa nhỏ mang thù.