Tuế Tuế Vinh Quang

Chương 20




Hệ thống cười lạnh: [Ký chủ, người phải nhận được sự chấp thuận của dưỡng nữ được chỉ định! Tùy tiện tìm một tiểu dã chủng sẽ không có khả năng thành công đâu.]

 

[Phải không?]

 

Lại có bốn, năm nữ hài tử tiến vào, nhào vào trong lòng ta, mồm năm miệng mười gọi ta mẫu thân.

 

Ngay sau đó là mười mấy người, hai mươi mấy người, cho đến khi toàn bộ nữ tử đều vào đây chật ních.

 

Cuối cùng, toàn bộ nữ hài tử mồ côi trong Sở gia thôn đều được ta nuôi dưỡng mấy năm nay -- tất cả đều là dưỡng nữ của ta.

 

Trong đó, đã sớm bao gồm dưỡng nữ được hệ thống chỉ định kia.

 

Lúc trước, ta hỏi Uyển di vì sao muốn mở trường học cho nữ hài, nàng nói: “Không chỉ nam nhân mới có thể bình định thiên hạ, nữ tử cũng có thể.”

 

Ta không có mẫu thân nhưng đạo lý mà mẫu thân nên dạy, ta đều hiểu.

 

Sau khi ta đứng vững trong cung liền nhờ Uyển di và phụ thân ra ngoài cung giúp đỡ cô nhi.

 

Mười năm trôi qua.

 

Nữ hài tám tuổi năm nào cũng trở thành ‘mẫu thân’ thật sự có thể che chở cho cô nhi.

 

Hệ thống tức giận, giọng nói trở nên bén nhọn:

 

[Cái này không tính! Cái này không tính!!! Ký chủ gian lận! Bọn họ đều là loại dã chủng thấp kém, không tính!!]

 

[Ai nói không tính?]



 

Mấy trăm dưỡng nữ đều gọi ta là mẫu thân, bọn họ nhiệt tình, chân thành như vậy.

 

Hệ thống gần như sụp đổ trong tiếng gọi ‘mẫu thân’ này.

 

Ta bình tĩnh lại lạnh lùng nhắc nhở đồ chơi rác rưởi kia:

 

[Hệ thống, ngươi mới là dã chủng.]

 

25

 

Sau ngày đó, hệ thống liền biến mất, chắc là nó đã nổ tung rồi.

 

Về phần nguồn gốc và nơi về của nó, ta không muốn quan tâm.

 

Ta nói nó là dã chủng, là rác rưởi, quan tâm đến nó là đang lãng phí sinh mệnh quý giá của bổn cung.

 

Hệ thống không còn nữa nhưng nội dung vở kịch ‘tra phu nghịch tử’ vẫn còn có hiệu lực.

 

Cho nên ngày đó, sau khi ta trở về từ Sở gia thôn, Tiêu Khởi quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta tha thứ, hắn nói hắn đã giải tán hậu cung vì ta, sau này chỉ muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi.

 

Tiêu Lăng cũng ôm đùi ta, khóc lóc gọi mẫu phi.

 

Ta hỏi Tiêu Khởi: “Bệ hạ còn nhớ lời hứa lúc trước không?”

 

“Kẻ phản bội, không được c.h.ế.t tử tế.”

 



Tiêu Khởi thật sự cầm kiếm, tự vẫn ngay trước mặt ta.

 

Hắn còn cố ý lưu lại một phong thư, lập hoàng tử Tiêu Lăng làm Thái tử.

 

Thánh chỉ của hắn dùng m.á.u viết, đại khái cho rằng ta nhìn thấy huyết chiếu sẽ vì hắn đau lòng, hối hận, rơi lệ.

 

Không.

 

Khi ta nhìn thấy đạo thánh chỉ này, ta chỉ cảm thấy Tiêu Khởi cũng được coi là nam nhân hiểu chuyện.

 

Thục thái hậu náo loạn đến tận cửa cung của ta: “Ta đã nói rồi mà, sau khi ngươi lớn lên sẽ là một đại họa! Sở Tuế Ninh, ngươi trả lại hoàng nhi cho ta!”

 

Thục thái hậu già rồi, ta cũng không phải Sở Tuế Ninh tám tuổi yếu thế, giờ Thái hậu không làm gì được ta.

 

Ta không để ý đến nàng ta, chỉ hai ngày sau, nàng ta sinh bệnh mà chết.

 

Chỉ còn lại một mình Tiêu Lăng lúc nào cũng lo được lo mất bám chặt lấy ta.

 

Tiêu Khởi băng hà, Tiêu Lăng đăng cơ, ta danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí Thái hậu.

 

Tiêu Lăng còn nhỏ, cái gì nó cũng nghe lời ta.

 

Ta nhớ tới lời hứa hẹn của hệ thống với Tần Vinh Nguyệt, nó nói chỉ cần công lược thành công là có thể vinh quang cả đời.

 

Cuối cùng, người chân chính có được vinh quang cả đời, mẫu nghi thiên hạ - - là Sở Tuế Ninh ta!

 

HẾT.