Tuế Tuế Vinh Quang

Chương 13




“Bà ta khiến tất cả mọi người nghĩ rằng ta đã đánh cắp vòng cổ, để bà ta có cơ hội đứng ra bảo vệ ta.”

 

“Bà ta muốn cho nữ nhi ruột thịt của bà ta nhìn thấy bà ta thiên vị dưỡng nữ như thế nào, bà ta muốn cho nữ nhi ruột thịt ghen tị, hối hận lúc trước đã vứt bỏ bà ta.”

 

“Bà ta không từ thủ đoạn, dùng tâm tư xấu xa của một người lớn để bôi nhọ một đứa trẻ tám tuổi trộm cắp!”

 

“Thế nên ba mươi đại bản vừa rồi đều là Tần Vinh Nguyệt phạm vào tội trộm cắp nên bị trừng phạt!”

 

Công chúa được ta nhắc nhở, rốt cục cũng phát hiện mình bị mẫu phi của nàng ta tính kế.

 

Nàng ta đi lên phía trước ghé vào tai Tần Vinh Nguyệt nói: “Mẫu phi, người luôn thích chơi những trò này, khó trách phụ hoàng sẽ chán ghét người. Người định so với Thục mẫu phi như nào đây?”

 

Nếu như nói lúc trước công chúa còn có chút lo được lo mất, sợ Tần Vinh Nguyệt thật sự thiên vị dưỡng nữ, hiện tại nàng ta đã không còn sợ hãi nữa.

 

Nàng ta đã ý thức được, hành động của Tần Vinh Nguyệt cũng chỉ là tranh sủng.

 

Nàng ta muốn tranh được Hoàng đế sủng ái, muốn tranh đoạt sự yêu thích của nữ nhi.

 

Người nên hèn mọn là bà ta mà không phải công chúa.

 



Nghĩ thông suốt xong, công chúa trút bỏ địch ý đối với ta, nàng ta xoay người lên chiếc xe ngựa thần bí kia.

 

Trong xe ngựa, đế vương cải trang vi hành cũng nghe được lời tố giác của ta.

 

Hắn lạnh lùng nói với công chúa:

 

“Chẳng qua là mấy trò lạt mềm buộc chặt của mẫu phi ngươi, không cần để ý nữa, mau hồi cung.”

 

16

 

Tần Vinh Nguyệt được đưa về phòng khách.

 

Phụ thân nghe nói bà ta vu oan ta trộm cắp trước mặt mọi người, nhất thời sinh lòng chán ghét, ngay cả phòng khách cũng không cho bà ta ở.

 

Sau đó Uyển di cố kỵ thân phận của Tần Vinh Nguyệt, tìm một căn phòng nhỏ gần trường học, sắp xếp cho Tần Vinh Nguyệt ở tạm, còn tìm người trị thương cho Tần Vinh Nguyệt.

 

Uyển di lặng lẽ nói cho ta biết: “Dù sao bà ta cũng là Vinh phi, lỡ như Hoàng đế và công chúa trong cung lại nghĩ tới bà ta… Làm việc không thể quá quyết tuyệt.”

 

Đương nhiên ta hiểu được suy nghĩ của Uyển di.

 

Vốn tưởng rằng đuổi bà ta đi là ta và phụ thân được an toàn.



 

Dù sao chúng ta cũng chỉ là dân đen, cho dù ta có căm hận Hoàng đế và công chúa kiếp trước như nào thì lấy thân phận của ta, cũng không có cách nào báo thù bọn họ.

 

Đời này, ta vốn định cùng phụ thân an ổn sống cuộc sống trong tương lai.

 

Nhưng ta không nghĩ tới, Tần Vinh Nguyệt không ở nhà ta nhưng ta vẫn nghe được tiếng lòng của bà ta.

 

Mà sau khi vết thương của lành hẳn, bà ta lại bắt đầu tính kế ta.

 

[Lần trước sau vụ việc trộm cắp, Hoàng đế và công chúa đã chán ghét ký chủ cùng cực. Sau khi Hoàng đế hồi cung lại càng thêm sủng ái với Thục quý phi. Thục quý phi đã được tấn phong làm hoàng quý phi, mà mỗi ngày công chúa đều đi thỉnh an hoàng quý phi, gọi nàng ta làm mẫu phi, không nhớ mẫu thân thật sự.]

 

[Ký chủ đã công lược Sở Nghiêm thành công, hiện tại lại bởi vì Sở Tuế Ninh chán ghét ký chủ, người trong thôn Sở gia cũng biết chuyện ký chủ đổ oan cho đứa nhỏ rồi.]

 

[Nếu như ký chủ không thay đổi hiện trạng, nửa đời sau của người cũng chỉ có thể ở trong thôn quê này làm người bị người ta chán ghét vứt bỏ.]

 

Tần Vinh Nguyệt tức giận đến phát cuồng:

 

[Nếu như ta sai một đám thổ phỉ bắt Sở Tuế Ninh đi, lại động thân liều mạng cứu nàng, Sở Tuế Ninh cũng phải nhận ta làm mẫu thân chứ nhỉ!]