Tuế Tuế Vinh Quang - Chi Ức

Chương 11




Cho dù là đối với ta, ngày ngày bà ta vẫn thầm gọi ta là tiểu dã chủng.

Hôm nay bà ta lại giả vờ rằng mình rất thích những hài tử kia, luôn ôm ấp một đứa nhỏ trong ngực.

Thoạt nhìn có vẻ như công chúa không thèm để ý tới, kỳ thật ánh mắt vẫn tập trung trên người Tần Vinh Nguyệt.

Ngay khi nàng ta muốn tiến lên, thị nữ bên cạnh bỗng nhiên hô to: “Tiểu thư, vòng cổ trên cổ người đâu?”

Ngày đầu tiên công chúa đến, vòng cổ vàng trên cổ đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Mỗi ngày nàng ta đều đeo, hôm nay cổ nàng ta lại trống rỗng.

Hộ vệ mặc thường phục bên cạnh nàng ta lập tức vào nhà lục soát.

Thị nữ lập tức rống giận về phía đám nhỏ: “Nhất định là trong đám người này có kẻ cất giấu tâm tư riêng, dám trộm đồ của tiểu thư nhà ta, đúng là to gan!”

Bọn nhỏ bị dọa tại chỗ, không dám lên tiếng.

Công chúa bỗng nhiên nhìn về phía ta: “Sở Tuế Ninh, là ngươi trộm sao?”

Cùng lúc đó, thị vệ tìm được vòng vàng từ trong bàn học.

“Cái vòng cổ này được tìm thấy trong bàn của Sở Tuế Ninh, hẳn là lúc tiểu thư không để ý tới đã bị nha đầu này trộm đi.”

Công chúa chỉ vào ta hạ lệnh: “Vòng cổ kia là quà sinh thần của mẫu thân dành tặng cho ta, ngươi không chỉ muốn cướp mẫu thân của người khác mà còn muốn trộm đồ mẫu thân ta tặng!”

Ta đang muốn phản bác thì Tần Vinh Nguyệt bỗng nhiên vọt tới trước mặt ta bảo vệ: “Ngươi dựa vào cái gì dám nói xấu nữ nhi của ta!”

Quả nhiên bà ta vẫn giữ nguyên tư thái mẫu thân tốt bảo vệ nữ nhi, nhưng tiếng lòng của bà ta lại vang lên bên tai:

[Là ta cố tình trộm vòng vàng của Sở Tuế Ninh đặt vào trong bàn học, hiện tại nàng bị đổ oan là kẻ trộm, chỉ có ta chủ động bảo vệ nàng, chỉ có ta tín nhiệm nàng, nàng không cảm động mới là lạ!]

[Ký chủ thật giỏi. Dù sao thì người cũng có xuất thân từ hoàng cung, rất dễ dàng tiếp cận với công chúa. Hơn nữa công chúa còn cố ý đeo vòng cổ này để ra oai với dưỡng nữ kia đấy.”

Công chúa thấy Tần Vinh Nguyệt bảo vệ ta như thế, quả nhiên tức giận đến giậm chân: “Người thích nàng lắm phải không?”

Ta làm bộ như bị dọa đến ngốc, không rên một tiếng.

Tần Vinh Nguyệt nhắm chuẩn cơ hội, ôm chặt lấy ta, nói: “Ngươi đừng hù dọa nữ nhi của ta, có trừng phạt gì thì cứ nhắm vào ta đi!”

Bà ta giả bộ làm mẫu thân hiền từ, mà tiếng lòng lại là kẻ tiểu nhân đắc chí:

[Cũng may con nhỏ này không nói lời nào, vậy thì tất cả mọi người sẽ nhận định nó là kẻ trộm!]

[Ký chủ không sợ công chúa thật sự phạt người ư?]

Tần Vinh Nguyệt thập phần tự tin: [Công chúa là nữ nhi ruột thịt của ta, sao con bé có thể đánh ta được?]

Không ngờ công chúa lại thẹn quá hóa giận, lớn tiếng hạ lệnh: “Được, người đã bảo vệ nó như vậy thì người thay nó chịu phạt đi!”

14

Hai thị vệ mặc thường phục nhận được mệnh lệnh của công chúa, đành phải tiến lên đặt ‘Vinh phi nương nương’ lên ghế dài.

Tần Vinh Nguyệt không nghĩ tới công chúa dám ‘đánh mẫu thân’.

Bà ta bi tráng nhìn về phía ta: “Tuế Ninh, con không cần quan tâm tới ta, ta coi con là nữ nhi ruột thịt, con phạm sai lầm thì người làm mẫu thân như ta phải gánh vác vì con!”

Tiếng lòng bà ta lại là: [Tiểu dã chủng này, sao nó không nói tiếng nào vậy! Ta đã làm đến mức này vì nó mà sao nó không gọi một tiếng mẫu thân đi! Chỉ cần nó gọi một tiếng mẫu thân là công chúa sẽ quỳ xuống cầu xin ta tha thứ ngay!]

Ta làm bộ sợ hãi nhào vào lòng Uyển di, không nhìn quanh nữa mà chỉ vùi mặt vào trong lòng Uyển di.