Ta nghe được một số tin tức.
Trong trận chiến với Kim Thủy, Nhậm Cẩn Anh dẫn quân tiến công dũng mãnh, đẩy lùi quân địch từng bước một, cuối cùng chỉ còn cách vương thành của Kim Thủy một bước chân.
Nhậm Cẩn Anh dừng lại, chờ đợi quân lệnh từ triều đình.
Chỉ cần Hoàng thượng hạ lệnh, quân đội có thể tiến vào thành, hoàn toàn kết liễu ân oán với tộc Kim Thủy.
Nhưng Hoàng thượng lại ra lệnh cho đại quân rút lui, nói rằng triều đình muốn cùng Kim Thủy đàm phán hòa bình.
Quân lệnh như núi, không thể không tuân theo.
Khi đại quân rút lui, Nhậm Cẩn Anh không đi.
Hắn một mình xâm nhập vào doanh trại địch, cứu thoát tỷ tỷ của Từ Lăng Hoài.
Thủ lĩnh của Kim Thủy tức giận vô cùng.
Khi tin tức truyền về kinh thành, ai nấy đều biết rằng phủ Thừa tướng sắp gặp tai họa.
Nhậm Tuế Hoan thậm chí còn chạy đến trước cổng hoàng cung, quỳ suốt một ngày trời, khóc lóc xin được đi hòa thân.
Nhưng trong cung chẳng hề bận tâm.
Để xoa dịu cơn thịnh nộ của tộc Kim Thủy và tiếp tục đàm phán, Hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt nặng nề phủ Thừa tướng.
Phán quyết là:
Thừa tướng bị lưu đày, trưởng tử Nhậm Cẩn Anh bị áp giải về kinh chịu thẩm vấn, nữ quyến trong nhà bị sung làm nô tỳ.
Nhưng Thừa tướng phu nhân không muốn bà và Tuế Hoan phải vào ổ sói để chịu sự nhục nhã, nên đã cùng Nhậm Tuế Hoan tự vẫn.
Người thu xác nói rằng, khi qua đời, Thừa tướng phu nhân vẫn ôm chặt Nhậm Tuế Hoan.
Khắp kinh thành ai ai cũng thở dài than thở, chỉ vì cứu một nữ nhân hòa thân, sao lại phải chịu hình phạt nặng nề đến thế.
Ta nhớ lại lời Từ Lăng Hoài từng nói, ta còn nhớ rất rõ.
Có lẽ người khác cũng hiểu, nhưng không thể nói ra.
Ngày Thừa tướng bị lưu đày và Nhậm Cẩn Anh bị áp giải về kinh cũng là cùng một ngày.
Người đi đưa tiễn đông nghịt.
Cảnh tượng này, giống hệt ngày tiễn đại quân xuất chinh.
Ta nhìn thấy Thừa tướng.
Những ngày bị giam cầm đã khiến mái tóc ông bạc trắng, chẳng còn chút phong thái hào hùng khi ta nhìn thấy ông bên quầy bán kẹo hồ lô nữa.
Ta cứ đuổi theo đoàn quân áp giải, thì đột nhiên nhìn thấy Nhậm Cẩn Anh. Không còn bộ giáp oai hùng, chỉ là bộ áo tù nhân tầm thường. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đã trở nên thô ráp nhiều, chắc hẳn gió cát nơi biên thùy rất khắc nghiệt, trận chiến này nhất định vô cùng gian nan, ngay cả trên đường về cũng có thể đã chịu không ít thương tổn.
Hai cha con họ mang theo gông cùm, lặng lẽ bước qua nhau.
Từ đầu đến cuối, cả hai không một lần nhìn nhau, dù rằng đây có lẽ là lần cuối cùng họ gặp mặt trong kiếp này.
Ta nhớ lại lời Nhậm Cẩn Anh nói trước khi xuất chinh, rằng nếu hắn thất bại, chịu hình phạt, đừng dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, vì dù là lý do gì, đó cũng là điều hắn phải nhận.
Ta cứ thế theo sau đoàn quân rời khỏi thành, có lẽ sẽ tiếp tục đi theo nữa.
Nhưng khi ra khỏi cổng thành, có người kéo ta lại.
Là Từ Lăng Hoài.
Hắn nói: "Khi Nhậm bá phụ bị giam giữ, ta đã lén gặp ông ấy, ông ấy nhờ ta chuyển lời cho ngươi."
"Là gì?"
"Tuế Hỉ bao năm nay chưa từng được hưởng phúc của phủ Thừa tướng, nay cũng không cần phải chịu khổ vì phủ Thừa tướng nữa."
Sau khi ta rời khỏi kinh thành, Từ Lăng Hoài vẫn luôn đi theo sau ta.
Ta không kìm được hỏi hắn: "Ngươi đang thương hại ta sao?"
"Ta có tư cách gì mà thương hại ngươi," ánh mắt Từ Lăng Hoài bình thản, "Ngươi đã tận mắt nhìn thấy ta từng làm chó cho Công chúa, một con chó chỉ biết cúi đầu van xin."
"Vậy tại sao ngươi vẫn đi theo ta?"
"Ta không còn nơi nào để đi."
Ta nhìn hắn, không hiểu.
Từ Lăng Hoài nói: "Tỷ tỷ ta đã được cứu về, nhưng chính nàng là nguyên do của mọi chuyện. Để bảo vệ nàng, cần có một kẻ đứng ra làm vật hi sinh."
Vì vậy, quân đội báo cáo lên trên rằng ta đã tử trận. Từ nay, không còn ai tên Từ Lăng Hoài nữa. Ta không được phép đặt chân vào kinh thành, cũng không thể gặp lại gia đình, dù sống hay c.h.ế.t."
Cứ như vậy, ta có thêm một người đồng hành.
Trên đường có người hỏi: "Hai người là phu thê sao?"
Từ Lăng Hoài đáp: "Không phải."
"Vậy là huynh muội?"
"Không phải."
"Vậy là gì?"
Ta nói: "Chúng ta là những kẻ cùng nhau trốn chạy."
Người kia nghe xong, vẻ mặt thản nhiên như đã quen với cảnh loạn lạc.
Bởi vì thiên hạ đã hoàn toàn rối loạn, khắp nơi đều có kẻ tạo phản, muốn lật đổ triều đình. Vương triều này, chẳng khác nào chiếc thuyền bị thiêu rụi trong buổi tiệc năm nào, đang chao đảo và sắp sụp đổ.
Khắp nơi chẳng nơi nào yên ổn, trên đường đi, chúng ta đã nhiều lần cứu giúp những nữ nhân bị bỏ rơi, bởi trong thời loạn thế này, những cô gái lẻ loi dễ trở thành miếng mồi trên bàn thịt.
Vậy nên, Từ Lăng Hoài dứt khoát đi theo ta.
Chương 13:
Lang thang được vài năm thì nghe tin triều đại đã thay đổi.
Hoàng đế trước đã bị treo trên tường thành phơi nắng suốt mười ngày.
Khi thời thế đã ổn định, ta và Từ Lăng Hoài dừng chân ở một trấn nhỏ phía Nam, vì đã cạn kiệt ngân lượng, nên mở một sạp bán đậu hũ kiếm sống.
Về sau, Từ Lăng Hoài nói rằng trấn này có nhiều trẻ con, có nên bán thêm kẹo hồ lô không?
Ta đáp: "Không bán, có c.h.ế.t cũng không bán."
"Thật sao?"
Ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng cũng đừng để ta c.h.ế.t thật."
Từ Lăng Hoài bật cười.
Dù vậy, thấy ta không mấy thích thú, hắn cũng không bán.
Vì cả hai chúng ta đều có dáng vẻ đoan chính, nên trong trấn thỉnh thoảng có người đến mai mối, lúc thì cho ta, lúc thì cho Từ Lăng Hoài.
Bị hỏi nhiều, cuối cùng chúng ta đành thống nhất nói rằng mình là phu thê.
Nhưng thực ra, giữa chúng ta chưa từng có sự thân mật về da thịt, chỉ nương tựa nhau, bình thản bán đậu hũ sống qua ngày.
Về sau, khi sạp đậu hũ đã dẫn trở nên cũ kỹ, ta và Từ Lăng Hoài cũng đã già.
Nhìn những sợi tóc bạc xuất hiện bên mái tóc hắn, ta bỗng nhận ra chúng ta đã gần đến tuổi ngũ tuần.
Vào những lúc thế này, người ta thường có khao khát hồi tưởng quá khứ.
Ta hỏi Từ Lăng Hoài: "Vì sao ngươi lại cam tâm ở đây, bảo vệ ta suốt mấy chục năm như vậy? Thậm chí không tiếc cả mạng sống?"
Ta còn nhớ khi ta còn trẻ, có lần quan binh đến trấn cướp bóc, tiện tay bóp eo ta một cái, Từ Lăng Hoài chạy đến ngăn cản, nhưng lại bị mấy tên quan binh đè xuống đánh gần c.h.ế.t.
Hắn có võ nghệ, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đòn, bởi nếu ra tay phản kháng, cuộc sống yên ổn vừa có được của chúng ta sẽ tan biến trong chớp mắt.
Ta tiếp tục: "Trước khi phủ Thừa tướng bị niêm phong, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần. Nếu nói có ân nghĩa, đó là ngươi đối với ta có ơn, đáng lẽ ta mới phải là người báo đáp ngươi."
"Ta đã giấu ngươi nhiều năm, là ta sai," Từ Lăng Hoài nhìn ta, mắt đỏ hoe, "Ngươi còn nhớ cái ngày ta đi săn không? Trước khi gặp các ngươi, ta đã làm kinh sợ một con sói con, nên con sói mẹ mới đuổi theo ta nhưng không bắt được. Vì thế, sau đó nó phát cuồng mà tấn công Triệu Tử Tùng, có lẽ chính là con sói ấy."
Nói xong, Từ Lăng Hoài lảng tránh ánh mắt của ta.
Ta bừng tỉnh.
Thì ra, đêm đầu tiên ta kể cho Từ Lăng Hoài nghe lý do vì sao ta trở thành thê thiếp của người khác, sự kinh ngạc của hắn không phải vì chuyện đó, mà vì ta đã nói rằng Triệu Tử Tùng bị sói cắn đúng vào ngày hắn đi săn.
Ta nói với Từ Lăng Hoài: "Ngươi sai rồi, sau cuộc gặp gỡ đó, ta và Triệu Tử Tùng đi sang ngọn núi khác mới gặp nạn, hơn nữa, đó là một con sói đực."
Từ Lăng Hoài ngẩn người.
Hắn rõ ràng muốn cười, nhưng khóe mắt lại rơi lệ.
Gánh nặng đè trên vai hắn suốt hai mươi năm, thậm chí nếu ta không hỏi, hắn sẽ mang theo xuống mồ, thân thể căng cứng của hắn giờ đây bỗng chốc nhẹ nhàng buông xuống.
Ta để hắn lại trong nhà, tự mình ra ngoài nhặt ít củi về.
Tối nay, ta sẽ nấu món gì ngon một chút.
Khi ta trở về, đi trên con đường nhỏ, ta bắt gặp một con sói.
Nó không tấn công ta, chỉ lặng lẽ đi vòng qua.
Nhìn nó ta chợt nhận ra, nó có chút giống với con sói mẹ năm xưa đã cắn Triệu Tử Tùng.
Hết.