Tuế Tuế Bình An

Chương 4




“Chư vị thúc thúc, còn muốn giết Tần Ngật không?”

“Như thế nào, ngươi muốn làm gì?”

“Giúp các người giết hắn.”

Ta ngẩng đầu cười.

“Tần Ngật hại Chu gia ta đến như vậy rồi, ta sao có thể không giết hắn?”

22.

Ta là Chu Tuệ.

Ta không phải đồ ngốc.

Lúc trước quan hệ nhị ca và Tần Ngật rất tốt a, hiện giờ sau nhiều năm quay về lại muốn giết hắn, Chu gia ta đã nhiều năm trung liệt lại không thể không lấy cách thức này trở về, ta còn có thể không hiểu rõ nguyên do sao?

Tất nhiên chân tướng so với ta nghĩ còn tàn nhẫn hơn.

Năm đó, trận chiến ở Thiên Hải quan, phụ thân, đại ca, nhị ca cả ba được sắp xếp xuất chinh.

Vốn chính là đại thắng.

Ngày đầu tiên trên đường thắng lợi trở về lại gặp mai phục, tám vạn đại quân toàn bộ bỏ mạng.

Người mai phục không phải ai khác.

Chính là quân đội Đại Tần!

Ta nhắm mắt lại.

Không thể tin nổi, lại có thể tưởng tượng ra cảnh biển máu đỏ tươi.

Có thể tưởng tượng ra được, phụ thân, đại ca, nhị ca, hàng vạn tướng sĩ đắc thắng trở về, lại phát hiện thứ chờ đợi họ chính là cái chết, người thân đau lòng khôn siết.

Trách không được sau khi tướng quân phủ sụp đổ, Tần Ngật cứ thế lấy đi hổ phù.

Bởi vì đây vốn là mục đích cuối cùng của hắn.

“Tần Ngật, hắn phải chết.”

23.

Ta thiết kế một cái bẫy.

Nói cho mọi người biết, ta sẽ đưa Tần Ngật tới đây.

Bọn họ chỉ cần ở xung quanh mai phục khiến hắn không kịp trở tay.

Bọn họ lại không biết, nơi ta chọn không phải ở đây.

Ta đánh xe ngựa, đem Tần Ngật dẫn tới vực thẳm nơi năm mười bốn tuổi vì cứu hắn bị trúng tên.

Ta đứng bên bờ vực thẳm, nhìn vực sâu vô tận phía dưới, lại nhìn đồng tử của Tần Ngật co rút, nhẹ nhàng cười.

“Tần Ngật, ngươi từng nói Tuệ Tuệ bình an, nhưng ta hiện tại mới biết được, sau lưng sự bình an của ta, cất giấu biết bao máu thịt rơi xuống.”

“Tần Ngật, ta bị ngươi lừa rất khổ sở.”

Ta thật sự muốn rơi vài giọt nước mắt, như vậy sẽ càng tỏ vẻ ta tình ý chân thành nhưng ta khóc không nổi.

Ta đối với Tần Ngật đã không còn đau khổ dây dứt.

Trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ mặt như bị nứt ra khó chịu cực kỳ.

Hắn vươn ta về phía ta.

Âm thanh có chút run rẩy.

“Tuệ Tuệ, qua đây, là trẫm có lỗi với nàng.”

“Tuệ Tuệ, quá khứ đều đã qua, nàng qua đây.”

“Trẫm đối với chuyện quá khứ sẽ bỏ qua, về sau nàng vẫn như cũ là Hoàng Hậu của trẫm.”

Ta rất muốn cười.

Trên thực tế, ta đã thật sự đích xác cười lên.

Ta trước kia tại sao không phát hiện Tần Ngật lại máu lạnh vô tình như thế?

Nhiều mạng người như vậy, thế nhưng qua miệng hắn lại rất nhẹ nhàng “Đều đã qua”?

Vạn người huyết tế như thế nào có thể đã qua?

“Tần Ngật ngươi nói xem ta còn có thể an ổn làm Hoàng Hậu sao?”

Ta lui mấy bước về phía vực thẳm, một chân bước vào hư không, Tần Ngật đột nhiên nhào đến, hắn nắm lấy một bàn tay của ta, đem ta kéo vào trong lòng ngực.

Ta cảm thấy ghê tởm, giơ một tay ra chắn, nháy mắt đánh nhau với hắn mười mấy hiệp.

Cuối cùng, ta được như ước nguyện cơ thể ngã vào hư không, hướng về phía vực thẳm bay tới.

Nhưng cuối cùng ta không có rơi xuống, Tần Ngật kéo ta lại.

“Tuệ Tuệ!”

“Ở lại với ta!”

“Đừng đi!”

Tần Ngật rơi nước mắt.

“Giang sơn rộng lớn cô đơn, Tuệ Tuệ ta không thể không có nàng!”

Ta lấy cây đao đã sớm giấu ở cổ tay áo ra.

“Tần Ngật, mười năm tình ý, dùng một tay này thành toàn cho ta đi.”

Ta không chút do dự, hướng tới cổ tay của hắn chém xuống.

Còn chưa kịp chặt bỏ, phía sau Tần Ngật, đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, động tác hắn rất nhanh cầm một hòn đá nhỏ, bắn rớt thủy thủ trong tay ta.

Ta nhìn hắn, cười điên cuồng.

“Tần Ngật, tính kế thật tốt.”

“Cả đời Chu Tuệ ta, đều bị ngươi hại thật khổ.”

Hoàng đế Đại Tần đều có ám vệ, mà hắc y nhân kia chính là ám vệ của Tần Ngật.

Nhưng đây không phải lần đầu tiên gặp hắn.

Năm ta mười bốn tuổi, vị thích khách duy nhất trốn thoát cũng là người bắn mũi tên đâm vào bụng ta hại ta mất đi khả năng sinh con cũng có gương mặt này.

“Tuệ Tuệ, ta…… Không phải ta, là phụ hoàng, phụ hoàng nói ta muốn cưới nàng thì có thể nhưng nàng tuyệt đối không thể có con nối dõi.”

Ta gật đầu.

“Đúng vậy, cho nên, ngươi dùng phương pháp này một mũi tên trúng ba con nhạn.”

“Đã có thể làm ta mãi mãi không có con nối dô, mượn chuyện này làm cho Chu gia nhận ra tình cảm của ta để bọn họ đồng ý gả ta cho ngươi, lót đường cho ngươi lấy được hổ phù của Chu gia, nhân tiện diệt trừ Đại hoàng tử cùnh Nhị hoàng tử.”

Ta lại nghĩ tới một chuyện.

“Còn có Thần tỷ tỷ, chỉ sợ cũng là ngươi cố ý dẫn nàng đến đó?”

Tần Ngật mím môi.

“Tuệ Tuệ, chuyện này không thể trách ta. Trình gia…… Bọn họ điều tra việc năm đó, Trình Dũng sở dĩ cùng ta xuất chinh cũng là vì thế. ”

Ta cười ha ha.

“Tần Ngật, đáp ứng với ta một chuện cuối cùng đi.”

“Những vị tướng sĩ còn lại đó, lưu lại cho bọn họ một mạng. Bọn họ, có có làm sai gì đâu?”

Tần Ngật gật đầu: “Được, nhưng Tuệ Tuệ, ta muốn nàng.”

Hắn đồng tử mạnh mẽ co rụt lại.

“Không! Không cần!”

T

a cười bẻ ngón tay hắn đang nắm tay ta.

“Tần Ngật, sống cho tốt.”

Tần Ngật, ngươi có biết, ta muốn giết ngươi bao nhiêu không?

Nhưng ta không thể.

Nhiều thế hệ Chu gia trung lương, dùng mạnh bảo vệ giang sơn Đại Tần, nếu người chết, thiên hạ tất loạn.

Ta trăm triệu lần không thể để trăm triệu linh hồn Chu gia trả giá oan uổn được.

Cho nên, ngươi sống cho tốt đi l.

Sống trong bóng tối cô đơn, quãng đời còn lại không còn Chu Tuệ nữa.

Nhìn thiên hạ mênh mong, ngươi sở hữu nó nhưng rồi lại trắng tay.

( phiên ngoại)

Không biết qua bao lâu, ta từ từ mở mắt.

Ta cảm giác được cơ thêt mình giống như bồ công anh bay trong gió, đi qua bóng tối, bay lượn qua núi cao.....

Cuối cùng, trước mắt ta là hoàng cung Đại Tần quen thuộc.,

Bên tai là một âm thanh như gió thổi.

“Chu Tuệ, hồn về nơi cũ……”

“Chu Tuệ, hồn về nơi cũ……”

Một lần rồi lại một lần.

Ta đi về hướng âm thanh truyền tới, cuối cùng đi tới Phượng Hoa cung.

Trong Phượng Hoa cung, cung nhân khóc lóc quỳ đầy đất, đều là những gương mặt quen thuộc.

Nhưng ta tìm thật lâu cũng không nhìn tháy Tiểu Đào.

Ta muốn đụng vào cung nữ nước mắt đầy mặt kia nhưng tay ta lại xuyên qua cơ thể nàng.

Ta hoảng sợ trong lòng, hít hít cái mũi rồi lại nhìn vào phía bên trong.

Ta nhìn thấy Tần Ngật.

Hắn sắc mặt tái nhợt ngồi trên một cái ghế gỗ, trước mặt hắn là một đạo sĩ đang làm phép.

Đạo sĩ ở trong điện dán rất nhiều bùa chú, trong tay cầm Nhiếp Hồn Linh, vừa nhảy những điệu múa kì quái vừa nói mãi một câu “Chu Tuệ, hồn về nơi cũ”!

Đột nhiên, đạo sĩ đột nhiên mở mắt, một trận gió lạnh từ bên ngoài thổi đến, lục lạc treo xung quanh va chạm vang lên tiếng rất dễ nghe.

Ta lúc này mới phát hiện, xung quanh đại điện treo rất nhiều lục lạc làm bằng đồng.

Cùng lúc đó, đạo sĩ nói: “Bệ hạ, hồn phách của Hoàng Hậu đã trở về!”

Nghe thấy câu nói, ta rất muốn cười.

Trước khi Tần Ngật xuất chinh, ta muốn đi chùa miếu cầu bình an cho hắn, nhưng Tần Ngật ngăn cản, nói cái gì thần phật không thể tin, toàn là hư ảo.

Hiện giờ, hắn đang làm cái gì?

Hắn đường đường là hoàng đế Đại Tần, thế mà cũng tin mấy việc này sao?

Ta bay ở trên không trung nhìn Tần Ngật giống như đang xem một trò cười.

Mà hắn lập tức mở to mắt, giống nhue một người động kinh run rẩy.

“Thật sự? Tuệ Tuệ nàng thật sự…… Trở về?”

“Đúng vậy, bệ hạ!”

“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ nàng đang ở đâu?”

“Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương đang ở trong điện này.”

Tần Ngật kích động đến hai mắt đỏ bừng, hắn liên tục xua tay cho đạo sĩ ra ngoài, sau đó ngồi xuống đất, nhìn xung quanh kêu tên ta.

“Tuệ Tuệ, nàng rốt cuộc cũng trở về rồi Tuệ Tuệ……”

Dáng vẻ hiện tại của Tần Ngật cùng hắn trước kia như hai người khác nhau.

Ta muốn rời đi nhưng Nhiếp Hồn Linh xung quanh đã tạo thành màn chắn, ta vừa đi đến chúng nó liền làm ta bắn ra, đồng thời còn phát ra tiếng chuông vang.

Ta đau đến nhe răng trợn mắt, Tần Ngật lại vô cùng vui mừng.

“Tuệ Tuệ, thật sự là nàng a Tuệ Tuệ!”

Hắn ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười: “Tuệ Tuệ, nàng tha thứ cho ta đi Tuệ Tuệ? Ta biết sai rồi, nàng tha thứ cho ta được không?”

Ta thờ ơ lạnh nhạt.

Tha thứ?

Tần Ngật, nếu không phải vì giang sơn Đại Tần có công lao của Chu gia ta, nếu không phải vì bảo vệ lãnh thổ Chu gia ta phải trả giá bằng vô số tính mạng.

Ta đã sớm giết ngươi.

Ngươi vô tâm voi tình, ném đá giấu tay ngươi có tư cách gì cầu xin ta tha thứ?

Có lẽ vì ta giận dữ, xung quanh ta nổi lên từng trận gió lạnh, Tần Ngật đột nhiên rùng mình, hắn sửng sốt một chút, sau đó lại cười khổ.

“Tuệ Tuệ, ta biết, nàng không có khả năng tha thứ cho ta."

“Chính ngay cả bản thân trẫm cũng không thể tha thứ cho chính mình.”

“Nhưng mà Tuệ Tuệ…… Chu gia tay cầm trọng binh, đã sớm khiến phụ hoàng bất mãn, trẫm sở dĩ làm như vậy đều là theo di ngôn của phụ hoàng.”

“Tuệ Tuệ, ta đi đến vị trí đó đã vô cùng khó khăn? Làm sao dám làm trái ý chỉ của phụ hoàng?”

“Huống chi, nếu ta không động vào Chu gia…… sớm muộn gì cũng có người động vào.”

“Bởi vì hoàng đế Đại Tần muốn đem binh quyền nắm trong tay, Chu gia phải chết.”

Ta nhìn dáng vẻ thống khổ của Tần Ngật ngược lại không cảm thấy tức giận.

Hắn làm việc ác, lại không biết sai lầm của mình là gì những câu hắn nói có chỗ nào là hắn bất đắc dĩ.

Ngươi bất đắc dĩ?

Cho nên Chu gia ta và vô số tướng sĩ đều phải chết?

Ta quay mặt đi, không muốn nhìn thấy Tần Ngật một lần nào nữa.

Hắn lại tự mình độc thoại.

“Thật ra Tuệ Tuệ, mấy năm nay ta xuất chinh vẫn luôn nhớ nàng.”

“Sau đó ta thắng lợi trở về, ta thật sự rất muốm gặp nàng nhưng lại không biết đối mặt với nàng như thế nào.”

“Nhìn thấy nàng ta liền thấy khó chịu như tất cả sai lầm của ta đều bày trước mặt……”

……

Tần Ngật còn nói rất nhiều nhưng ta đã không còn hứng thú.

Lúc ta còn sống ngươi không trân trọng, ta chết rồi người lại diễn vẻ thâm tình.

Vậy nên vẻ thâm tình của ngươi đáng bao nhiêu tiền?

Đoạn thời gian kế tiếp, Tần Ngật trừ bỏ thời gian lâm triều, thời gian còn lại đều ở Phượng Hoa cung.

Trừ bỏ phê tấu chương, hắn sẽ cùng ta nói chuyện.

Phần lớn thời gian ta không đáp lại, có đôi khi thấy phiền, liền đâm đầu vào Nhiếp Hồn Linh, Nhiếp Hồn Linh vang lên tiếng hắn liền vui vẻ nhếch lên khóe miệng.

Ngày thứ bảy ta ở Phượng Hoa cung, phi tần hậu cung quỳ đầy đất, xin hắn vì đại cục suy nghĩ không cần vì chuyện nhỏ mà khiến người khác động tâm tư.

“Chuyển đi?"

Tần Ngật cười đến điên cuồng.

“Sớm biết như thế, lúc trước trẫm chi bằng ném đi giang sơn! Không có Tuệ Tuệ, trẫm cần giang sơn để làm gì?”

Đại khái bởi vì vẻ mặt hắn quá điên cuồng, chi dù là Liễu Nguyệt cũng bị hắn dọ đến run bần bật, khi chúng phi xoay người rời đi, ta đột nhiên cảm thấy cung điện huy hoàng này tràn ngập vẻ hiu quạnh, đồi bại đến không còn dáng vẻ gì.

Ta nhìn Tần Ngật, cũng không biết là nên hận hắn hay thương hại hắn.

Nhưng đều duy nhất có thể khẳng định chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng tất đến.

Tần Ngật, lúc ta yêu ngươi ngươi muốn giang sơn.

Khi ngươi có giang sơn, rồi lại bắt đầu muốn đến ta.

Làm người sao có thể tham lam như vậy?

Trực giác của ta rất chuẩn.

Cho dù hồn bị nhốt ở trong cung điện, ta cũng có thể cảm giác gió lạnh mưa bão xung quanh mình.

Tần Ngật ngày càng điên, hắn mang Tiểu Đào vô cùng tiều tụy đến, đem nàng nhốt vào bên trong đại điện, muốn dẫn độ hồn ta nhập vào.

Hắn nói vị đạo sĩ khia nói, ta cùng Tiểu Đào bát tự tương hợp, lại từng ở bên cạnh ta, rất thích hợp để nhập vào.

Ngày chính thức làm phép, Nhiếp Hồn Linh rung chuyển đến lợi hại, Nhiếp Hồn Linh quay xung quanh Tiểu Đào, Tiểu Đào vô cùng sợ hãi khóc lên.

Ta cảm thấy cơ thể đột nhiên chịu sự chỉ dẫn gì đó, mạnh mẽ đi về phía Tiểu Đào.

Ta rất đau đầu.

Chờ đến khi ta mở mắt ra một lần nữa, ta thấy được gương mặt đỏ hồng của Tần Ngật.

“Tuệ Tuệ, là nàng đúng không?”

Ta không nói gì.