Tuệ Nhi! Xin Hãy Yêu Tôi

Chương 4: Ngất xỉu




Sáng hôm sau chủ nhật, ông Huy như thường lệ, 6h sáng lên phòng thờ thắp hương, dọn dẹp phòng thờ và bàn thờ rồi tưới cây ở trên đó luôn, đặt tay lên mở cửa phòng thì thấy khoá trái, ông lấy chìa khoá phụ mở cửa phòng ra thì đứa con gái bướng bỉnh của ông vẫn đang quỳ ở đó,

- Con biết sai chưa?

- Con xin lỗi bố. Nhưng con không có sai. Bố mẹ có đặt mình vào hoàn cảnh của con không, tự nhiên đùng 1 cái là vị hôn thê của cái người đàn ông đó. Bố nghĩ đi, người sai ở đây là ai? Bố có đánh chết con con cũng không có sai.

- Được. Mày giỏi rồi dám cãi lời cả ông nội với cả bố mẹ. Cứ quỳ ở đây đi khi nào biết sai thì đứng dậy.

- Con không cần bố nói, con sẽ quỳ ở đây.

Ông Huy bực con gái quá, đóng sầm cửa lại rồi cầm luôn cả chìa phụ đi theo bên mình. Trọng Hoàng đã có mặt tại biệt thự của ông Việt và bà Mùi từ 7h sáng lời hẹn, ông Việt thì đon đả chào mời thằng cháu rể quý còn bà Mùi trong lòng không thích đứa cháu gái duy nhất của mình bị áp đặt thế này nên cứ mặt nặng mày nhẹ mỗi khi gia đình của Trọng Hoàng sang chơi. Mặc dù được mệnh danh là Thần Chết Jonas giết người không ghê tay nhưng suy cho cùng anh ta cũng mới có 23 tuổi 1 chút, thấy người lớn tuổi là phải chào hỏi:

- Dạ cháu chào bà nội ạ.

- Vâng không dám, chào anh.

2 ông cháu ra ngồi ở bàn gần chỗ hồ câu đánh cờ tướng với nhau, bà Mùi ở trong nhà cứ ra sức đưa mắt ra ngoài lườm nguýt Trọng Hoàng, bà cảm nhận được sự lạnh lẽo từ thằng cháu rể này từ năm anh ta lên 6 tuổi rồi chứ không phải bây giờ.

- Cháu với chả rể, đính với chả ước. Nếu tôi không vì cái nhà này thì tôi còn lâu mới để yên cho nó.

Bà Mùi vẫn ra sức lườm nguýt, cả khi mang hoa quả với bánh ra bà vẫn còn lườm. Ông Việt nói:

- Bà ơi mấy giờ rồi?

- Tôi chịu.

Bà phun ra đúng 2 chữ rồi đi vào trong nhà lấy máy bàn gọi cho cháu gái yêu dấu, từng hồi tút vang lên mà cháu bà không có nghe máy. Trong lòng bà tự nhiên đau nhói giống như có ai nện chuỳ vào vậy, 5 6 cuộc rồi không thấy cháu nhấc máy, sốt ruột quá liền gọi cho con trai:

- Dạ con...

- Cháu gái tao đâu?

- Dạ con bé ngang bướng đó đang quỳ phạt ở phòng thờ ạ.

Bà Mùi dập máy luôn rồi gọi ông Khánh tài xế:

- THẰNG KHÁNH ĐÂU LẤY XE CHỞ TAO ĐI CHÚT VIỆC!

- Dạ vâng ạ bà.

Bà cầm roi da mà trước đây hay đánh bố cô đi ra ngoài xe, ông Việt nói:

- Bà nó đi đâu đấy?

- Hư. Ông cứ ngồi đánh cờ đi, tôi đi xử thằng con trai diễn viên xuất sắc của ông.

Bà ngồi lên con maybach rồi nói tài xế phóng nhanh hết tốc lực để tới nhà cô. Ông Việt cũng cuống cả kê lên khi cô chưa có tới, nên là nhờ thằng cháu rể đưa sang nhà cô.

Tới biệt thự Mimosa, bà Mùi vừa bước xuống xe 1 cái là đi thẳng vào trong, thấy con trai đang ngồi nhàn nhã đọc báo:

- CON NGUYỆT ĐÂU?

- Dạ con chào mẹ ạ..



- *** cần phải chào tao. Lên phòng thờ xem cháu tao thế nào đi. Ngay lập tức.

Bà nói xong quất ông con trai đã hơn 40 tuổi của mình vài phát rõ mạnh rồi đấm đá tát bôm bốp vào mặt. Bà nói:

- Mày. Cháu tao có mệnh hệ nào...

- Anh Huy ơi... con Nhi nó ngất rồi.

- Thằng Khánh lên bế con bé đi viện. Mẹ chúng mày, cháu tao có mệnh hệ nào thì mày, mày chết với tao rõ chưa thằng vô dụng.

Bà lại quất thằng con trai mình mấy nhát thì ông Việt với thằng cháu rể tới.

- Bà nó à có...

- Ông im cái mồm ông lại không tôi đánh cả ông. Mẹ kiếp, chồng với chả con.

Ông tài xế bế cô đi xuống nhà rồi đi ra xe cùng với bà Mùi, trước đó bà còn chỉ thẳng mặt từng người rồi nói rằng nếu cháu gái bà có mệnh hệ nào thì sẽ đánh chết từng người 1.

- Mày lái nhanh lên!

- Dạ vâng ạ bà.

- Mẹ kiếp cháu với chả rể... đính với chả ước.

Tới viện, Trọng Hoàng ra xe muốn bế cô đi vào cấp cứu thì bà Mùi gạt ra, bà nói tài xế bế cô vào phòng cấp cứu rồi nói với Trọng Hoàng:

- Thưa anh. Cháu tôi tôi chăm được không cần người khác lo. Còn ông, con trai ông mà có đi vào đây thì bảo nó cút về nhà cho tôi, NGHE RÕ CHƯA!

Nói xong bà đi vào ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu. Bà Mùi nói với Trọng Hoàng những câu xa lạ như hồi nãy thực làm tim anh ta đau nhói, anh ta yêu cô thật mà, không có vụ lợi toan tính nào, tại sao bà nội cô không chấp nhận chứ.

- Dạ con thưa bố... con Nhi nó...

- Cháu tao nó đi vào cấp cứu rồi. Chúng mày với cả Trọng Hoàng đứng ở đây nhé.

Ông Việt lò dò đi vào trong ngó vào chỗ phòng cấp cứu, thấy bà vợ mình đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại, ông hít thật sâu thở ra rồi đi vào gần bà Mùi.

- Cháu tôi...

- Ông im mồm, tất cả là tại ông nên cháu tôi nó mới bị như vậy. Ông, cả thằng con trai vô dụng của ông nữa. Đính ước cái giống gì. Tôi nói để cho ông biết, còn lâu tôi mới chấp nhận cái thứ gớm ghiếc kia làm cháu rể, trừ khi tôi chết. Ông nghe rõ chưa? Đi ra ngoài cho khuất mắt tôi.

Bà Mùi tuôn ra 1 tràng thì bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, ông Việt chạy tới hỏi bệnh tình của cô thì bị bà vợ hổ vồ lấy roi ra doạ, xong cái quay ra nhỏ nhẹ với bác sĩ:

- Dạ thưa bác sĩ. Tuệ Nhi cháu gái tôi...

- Cháu bé bị kiệt sức, cộng thêm đang bị sốt cao 40 độ. Chúng tôi sẽ theo dõi từ giờ cho tới tối, nếu khả quan thì cháu bé có thể xuất viện.

- Dạ vâng cảm ơn bác sĩ ạ. Ông, đi ra kêu con Nguyệt vào đây cho tôi! Nhanh khẩn trương. Dạ thưa bác sĩ, tôi muốn cho cháu gái tôi nằm viện 3 ngày, được không ạ?

- Dạ được, người nhà ra quầy làm thủ tục nhập viện nhé.

Bà Nguyệt mẹ cô cầm bảo hiểm y tế đi vào làm thủ tục nhập viện cho con gái còn bà Mùi cầm roi đi ra đánh bầm dập con trai của mình.

- Mày. Tại sao mày làm như vậy với cháu tao? NÓI!



- Dạ con phạt nó vì nó hư thôi mà mẹ. Con bé nó ngang bướng nó không biết sai.

- Con bé nó sai chỗ nào? Người sai ở đây là thằng cha mày và cả mày nữa, mày nghe rõ chưa? 2 bố con nhà mày, cả thằng Hoàng, đi hết về nhà!

- Bà nội ạ cháu...

- Hư. Tôi không phải là bà nội cậu.

Bà nói cho 1 thôi 1 hồi rồi quay mặt đi vào trong phòng cấp cứu. Những người bị bà Mùi đuổi vẫn còn ngoan cố đứng ỳ ở ngoài đó, ông Việt vỗ vai thằng cháu rể nói là bà nội cháu nói vậy thôi chứ không có gì hết đâu rồi khuyên nhủ vài câu nọ kia.

Trọng Hoàng chở bà mẹ vợ đi về nhà lấy đồ cá nhân cho cô, sau đấy lại đưa bà Nguyệt vào trong bệnh viện. Sau đấy tựa lưng vào con bmw rồi châm lửa hút 1 điếu xì gà. Anh ta biết mình là cái gai trong mắt bà Mùi từ lâu rồi, ông nội và bố mẹ cô vì tình cảm đôi bên gia đình mà khuyên nhủ góp ý Trọng Hoàng để mối quan hệ giữa bà nội cô với anh ta tốt đẹp hơn, vui cửa vui nhà hơn thôi.

- Dạ con đây mẹ.

- Ừ con à. 2 ông cháu đi đâu mà bố mẹ với cả ông nội tới mà không thấy ai vậy?

- Dạ con với ông đang ở viện. Tuệ Nhi bị ngất xỉu ạ.

- Trời đất. Bệnh viện nào vậy con?

- Dạ bệnh viện Bạch Mai ạ mẹ.

Bà Vịnh nghe tin con dâu tương lai nằm viện cúp máy luôn rồi lên con roll royce màu đen đi tới bệnh viện. Hút thuốc xong anh ta đi mua 1 giỏ trái cây mang vào bên trong phòng cấp cứu, thì thấy bà Mùi vẫn còn cầm roi da rồi đi qua đi lại, tiến lại gần bà vừa cất tiếng lên chào thì bà nói:

- Cậu đừng tưởng tôi không biết những việc cậu đã làm ở nước ngoài.

- Dạ thưa bà... cháu chắc chắn với bà rằng cháu bảo vệ được tốt cho Tuệ Nhi ạ.

- Bảo vệ tốt? Cậu lấy cái gì để bảo vệ cho con bé? Cái thứ xhđ giết người không ghê tay như cậu chẳng lẽ không có kẻ thù sao? Để người ta biết được con bé có liên quan tới cậu thì sẽ như nào hử. Tôi không cần tiền và quà của gia đình cậu. Cầm giỏ quà của cậu đi về cho.

Hoá ra bà Mùi không chấp nhận Trọng Hoàng làm cháu rể ngoài chuyện cảm nhận được sự lạnh lẽo trong con người anh ta mà còn thêm cả công việc anh ta đang làm hiện tại nữa. Phòng cấp cứu được mở ra và xe giưởng bệnh của Tuệ Nhi được đẩy ra ngoài:

- Nhi à cháu.

- Tuệ Nhi! Tuệ Nhi à.

- Bệnh nhân chỉ là đang ngủ thôi không có sao hết ạ. Người nhà yên tâm nhé.

Bà Mùi và cả Trọng Hoàng theo xe giường bệnh của cô bấm thang máy đi lên tầng 2 phòng đặc biệt. Bà Mùi biết cứ mỗi lần cô hư với bố mẹ là bị bắt quỳ ở phòng thờ nhận lỗi, nhưng lần này cô không có sai, bà kéo quần bệnh nhân lên thì thấy ở đầu gối có hơi tím.

Bà điên lắm rồi đấy chứ không còn điên vừa nữa, siết chặt bàn tay đang cầm roi da của mình, nhẹ nhàng đi ra ngoài thì thấy ngay mặt thằng con trai, đóng cửa lại rồi quất con trai mình vài roi nữa cho hả lòng hả dạ rồi chửi:

- ** ** cha nhà mày nữa, có 1 mụn con gái mà mày bắt nó quỳ suốt đêm cho tới sáng rồi nhàn nhã đọc báo. Mày có còn là con người không. Có mỗi 1 mụn con không bênh mà đi bênh người ngoài. Tao phải đánh chết mày.

Từng roi từng roi được vung xuống, bà Nguyệt và Trọng Hoàng ra sức can ngăn bà Mùi lại, thậm chí còn quỳ xuống chân xin tha:

- Mẹ ơi chúng con biết sai rồi mẹ tha cho anh Huy ạ. Cả con bé nó cũng tự quỳ tới khi ngất đi ạ.

- Vậy là sáng nay cháu tao nó không có ăn sáng?

- Dạ vâng ạ mẹ. Bố cô nói.

- Mẹ mày nữa. Tao cấm thằng bố mày và cả 3 đứa mày, đừng có đứa nào vào trong phòng bệnh kia, tao không có nói nhiều đâu. Nghe rõ chưa? Mẹ kiếp đính với chả ước.