Tuệ Nhi! Xin Hãy Yêu Tôi

Chương 29: Tống tiền




Buổi lễ đính hôn bị phá hủy, bản thân bị đạn bắn đau đớn không khiến Trọng Hoàng buông xuôi mà trái lại anh ta đang tìm cách để đem Tuệ Nhi ở bên cạnh mình mãi mãi, cũng như tìm hiểu xem tên thủ lĩnh bí ẩn kia là ai.

Ông Long bà Vịnh cùng người lớn ở 2 bên gia đình tới biệt thự riêng của Trọng Hoàng để hỏi anh ta xem có còn đau chỗ nào hay không, bịn thương bởi đạn bắn không phải chuyện đơn giản. 2 xế hộp xịn xò Maybach và Roll Royce tiến vào bên trong, vệ sĩ mở cửa xe cho tất cả rồi nói:

- Dạ thưa ông bà chủ, đại ca đang ở phòng khách ạ.

- Ừ. Cậu đi làm việc đi.

Vừa vào tới phòng khách họ đã ngửi thấy mùi băng gạc rồi thuốc sát trùng nọ kia. Trọng Hoàng thấy bố mẹ 2 bên tới, nén đau đớn đứng dậy đi tới hỏi:

- Bố mẹ, đã có tin tức gì của Nhi chưa ạ?

- Con ngồi nghỉ đi, cẩn thận vết thương nhiễm trùng đấy con.

Bây giờ vết thương quan trọng ư, Tuệ Nhi của anh ta bị mang đi ngay trước mũi, thử hỏi anh ta có tâm trạng nghỉ ngơi dưỡng thương hay sao?

- Bố mẹ. Con không thể ngồi yên được. Vợ con em ấy bị đám người xấu bắt đi. Cảnh sát có điều tra được gì không ạ?

- Chưa có manh mối gì con à. Đám bắt cóc cũng không gọi điện nữa.

Trọng Hoàng rơi vào trầm tư, buổi lễ đính hôn này của anh ta và Tuệ Nhi có vệ sĩ thân cận và bố mẹ 2 bên mà thôi. Bố mẹ 2 bên thì không bao giờ bởi họ đều mong muốn anh ta và Tuệ Nhi nên duyên vợ chồng. Còn vệ sĩ thân cận thì sao? Trong lúc này quả thực anh ta cũng không nghĩ ngờ được ai hết.

Trọng Hoàng đứng dậy chạy lên phòng thay đồ rồi xuống nhà mượn chìa khoá xe Roll Royce đi tìm Tuệ Nhi. Dù bố mẹ 2 bên và cả những vệ sĩ bị thương đều cần ngăn rằng anh ta hãy ở nhà đi, vết thương như vậy anh ta còn đi tìm Tuệ Nhi?

- Bố mẹ, con không thể ngồi im khi chưa tìm thấy em ấy. Cả con muốn em ấy sẽ hiểu ra tấm chân tình này của con bố mẹ ạ.

Trọng Hoàng không tin rằng Tuệ Nhi mãi mãi không có tình cảm với anh ta, bằng mọi giá anh ta cũng phải tìm cho ra Tuệ Nhi, xem là ai đã phá hỏng buổi lễ đính hôn của anh ta.

Căn nhà cách biệt thự Mimosa 300m, Tuệ Nhi đang ngủ ngon lành trong căn phòng ở tầng 2, còn ở phòng khách bà Mùi đang nói chuyện với Thế Phong. Đầu tiên là cảm ơn Thế Phong đã đưa cháu gái bà vào viện, cái thứ 2, đó là nói Tuệ Nhi có tình cảm với Thế Phong.

- Bà ơi, cháu không có thích Tuệ Nhi đâu ạ. Em ấy đã có hôn ước với…

- Đó chỉ là 1 lời hứa giữa 2 người đàn ông thời chiến. Còn về thằng Hoàng, bà không có ưa gì nó cả, con cũng thấy rồi đấy.

- Nhưng anh Hoàng giàu có, sẽ lo cho Nhi chu toàn bà ạ. Bà hãy suy nghĩ lại, cho anh Hoàng 1 cơ hội ạ.

Đúng là Hoàng giàu, nhưng bà Mùi không cần 1 người cháu rể giàu có mà làm công việc xã hội đen. Bà không muốn cháu gái bà gặp nguy hiểm, buổi lễ đính hôn đó chẳng qua là 1 vợ kịch do Vinh lựu đạn cùng các anh em dựng lên để đưa Nhi đi. Nhưng nếu đó không phải Vinh mà là người khác, và người đó lại hận Trọng Hoàng đến mức muốn lấy mạng anh ta thì sao đây, Tuệ Nhi sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Hai bà cháu nói chuyện được 1 lúc thì Bảo Kiên tay cầm ống nhòm đi tới cung kính nói:

- Thưa bà, con vừa thấy xe của ông Long đi ngang qua đây. Người lái xe là thằng Hoàng.

- Thằng Vinh từ lúc về lại biệt thự đó có liên lạc gì không?

- Dạ có ạ bà. Anh Vinh có nhắn tin ạ. Mời bà xem.

[Báo cáo bà nội, thằng Thạch cánh tay trái của Trọng Hoàng đã về lại Trung Quốc. Thằng Hoàng vẫn nghĩ người phá chuyện vui của nó là tay chân còn sót lại của lão Chen. Nó không nghi ngờ gì con ạ. Báo cáo hết.]

Vậy là tốt rồi, bà Mùi đưa lại điện thoại cho Bảo Kiên rồi đứng dậy, Thế Phong cũng đứng dậy theo. Bà Mùi nói:

- Con ở lại đây đi sáng mai Bảo Kiên đưa con về nhà.

- Cháu ở lại đây không tiện đâu ạ. Bà ở lại đi ạ, Tuệ Nhi…

- Con bé tự lập từ hồi còn nhỏ rồi con. Bà cũng cần phải giải quyết chuyện nhà cửa cho êm thấm mà.

Bà Mùi sau khi tạm biệt Thế Phong cũng như dặn dò vệ sĩ của mình liền cùng ông Khánh tài xế về lại biệt thự. Trên xe bà bấm số của bà Nguyệt, mẹ của Tuệ Nhi, có tín hiệu rồi và dây bên kia là tiếng khóc nghẹn ngào của bà Nguyệt:

- Cháu tao có tin tức gì chưa?

[Mẹ ơi, con Nhi… vẫn chưa mẹ ạ.]



- Công an đúng là 1 lũ ăn hại. Gia đình kia sao?

[ Thằng Hoàng đang đi tìm ạ mẹ.]

- Rồi. Vợ chồng mày đang ở đâu?

[Dạ bọn con đang ở nhà của Trọng Hoàng mẹ ơi, có cả bố nữa. Mẹ tới đây đi ạ.]

Bà Mùi cúp máy rồi cười khẩy, tình Tuệ Nhi sao? Còn lâu mới thấy nhé khi bà sắp sửa làm 1 chuyến cho Nhi qua Pháp du học, Thế Phong muốn bà cũng sẽ giúp. Dưới sự bảo bọc của bà nội và các vệ sĩ thì Trọng Hoàng không bao giờ có cửa với tới Nhi.

- Tới biệt thự của thằng Hoàng đi.

- Dạ vâng thưa bà.

Biệt thự của Trọng Hoàng nồng nặc mùi thuốc sát trùng vì Vinh lựu đạn cố tình để vết thương của mình nặng hơn bằng việc uống vài ly rượu rồi súc miệng. Bà Mùi tới cùng với ông Khánh tài xế, thấy bố mẹ của Nhi và Trọng Hoàng, cả 2 người ông nữa người đứng người ngồi, ai nấy mặt mũi đều buồn thiu.

- Sao rồi, thằng cháu xã hội đen đứng đầu băng Rồng Đỏ của bà Mùi già này đâu rồi?

- Kìa mẹ.

- Tao nói không đúng à hả? Vì ai? Vì ai mà cháu gái duy nhất của tao mất tích?

Bà Mùi trách móc, rằng Trọng Hoàng làm công việc nguy hiểm mới khiến cháu gái bà liên lụy. Bà trách móc bố mẹ hai bên rằng tại sao lại giấu bà chuyện buổi lễ đính hôn, tất cả đều không coi bà ra thể thống gì, bà chưa có chết mà.

- Mẹ à mẹ thôi đi được không. Con bé Nhi vẫn chưa có tin tức gì. Đây có phải lỗi của thằng Hoàng đâu ạ.

Ông Huy bênh vực con rể khiến cho ông Long bà Vịnh cũng như ông Bình (ông nội của Trọng Hoàng) xấu hổ. Công việc làm ăn phi pháp của Trọng Hoàng ở nước ngoài là lí do mà Tuệ Nhi bị bắt đem đi, công an vào cuộc chắc chắn tất cả sẽ bị phanh phui hết.

- Khốn kiếp thật.

Trọng Hoàng dừng xe lại ở 1 khu đất trống gục mặt ở vô lăng đầy bất lực. Tìm Tuệ Nhi ở đâu giữa biển người mênh mông đây chứ? Bấm điện thoại gọi cho ông quản gia ở nhà hỏi xem 2 bên gia đình có nhận được cuộc gọi nào đòi tiền chuộc không, thì ông quản gia nói vẫn chưa có ai gọi nhưng bà Mùi đang ở đây và chửi bới.

- Chửi ra sao?

[Bà Mùi nói vì cậu chủ mà cô chủ Tuệ Nhi mới bị bắt cóc ạ.]

Ông quản gia đang nói chuyện với Trọng Hoàng thì điện thoại của anh ta thông báo có cuộc gọi khác chen ngang, 1 số lạ đấy.

- Tôi có cuộc gọi rồi chú à.

[Dạ vâng cậu chủ.]

Trọng Hoàng ấn nút nghe, 1 giọng nói như máy vang lên ở đầu dây bên kia:

[Tao phải gọi mày là tổng giám đốc Trọng Hoàng hay là Thần Chết Jonas nhỉ?]

- Nhi đâu?

[Bình tĩnh nào. Cô bé xinh đẹp vẫn an toàn và đang ngủ trên giường của tao. Yêu nó lắm sao?]

- Đó không phải chuyện của mày. Mày muốn bao nhiêu để thả em ấy ra?

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười sặc sụa, mở ghi âm mà Tuệ Nhi đã chuẩn bị từ trước ra rồi đưa sát gần điện thoại:

[Bé ngoan, thằng chồng của em muốn nói chuyện với em này.]

- Tắt máy đi, tôi sẽ không bao giờ lấy Trọng Hoàng làm chồng đâu.

Trọng Hoàng lòng đau quặn lên từng cơn khi nghe được những lời xát muối của Tuệ Nhi. Người đàn ông giọng máy nói kia cười sằng sặc rồi nói:

- Mày nghe rồi đấy Trọng Hoàng. Cái số của mày đó là không bao giờ có được tình yêu đâu.

[Bao nhiêu để mày thả Nhi ra? Cho 1 con số đi.]



- Tiền sao? Tiền có thể trả lại mạng sống cho các anh em của tao sao hả? Mẹ kiếp thằng khốn nạn mày.

Bên kia là tiếng đập phá, đủ để biết người đàn ông có giọng máy nói kia bực bội đến như thế nào. Nhưng thực ra tất cả đều chỉ là 1 vở kịch mà thôi đó Vinh lựu đạn và Sơn chột dựng lên, và người đàn ông đang nói chuyện với Trọng Hoành cũng chính là Sơn, có kịch bản sẵn rồi chỉ việc diễn mà thôi.

[Thứ tao cần là sự an toàn của em ấy. Bao nhiêu?]

- 50 triệu USD và TT’s Luxury của mày.

50 triệu đô là 1 số tiền rất rất lớn, lên tới cả nghìn tỷ đồng lận, và cả TT’s Luxury, cơ sở làm ăn của Trọng Hoàng nữa. Đám người bắt cóc Tuệ Nhi sẽ hốt cả bạc tỷ nếu sở hữu được nó, 1 con số quá chát để đổi lấy sự tự do cho Tuệ Nhi.

[Được. Tao sẽ gom tiền.]

- Tốt, rất tốt haha… Thật tội nghiệp cho mày Trọng Hoàng ạ.

[Tao có thể gặp em ấy ở đâu?]

- Tao sẽ cho mày địa chỉ cụ thể nếu mày chuẩn bị xong số tiền tao cần.

Sơn chột cúp máy rồi cười sằng sặc, gọi điện thông báo cho bà Mùi rằng Trọng Hoàng đã đồng ý với những gì mà tất cả họ đã đề ra, 50 triệu đô và TT’s Luxury rồi. Sơn cần làm gì tiếp theo.

Bà Mùi ở căn hộ, tay đưa ly rượu vang đỏ, uống 1 ngụm rồi nói:

- Số tiền đó lớn đấy, cứ từ từ. Nó không thể có đủ số tiền đó trong 1 đêm đâu. Bà nghĩ 1 chút rồi sẽ trả lời mày sau.

[Dạ vâng ạ thưa bà.]

Trọng Hoàng lái xe về nhà để bàn chuyện với bố mẹ và ông nội. Họ tá hỏa luôn, đúng là tập đoàn dầu khí Hoàng Long hùng mạnh, nhưng 1 chốc 1 lát không thể chuẩn bị kịp số tiền đó để chuộc Tuệ Nhi.

- Con sẽ gom tiền từ phía chợ đen nữa. Mẹ à đám người bên Trung Quốc rất ghê gớm, Tuệ Nhi ở đó ngày nào con không yên tâm ngày đó.

[Tôi sẽ không bao giờ lấy Trọng Hoàng đâu.]

Những lời Tuệ Nhi nói văng vẳng trong đầu Trọng Hoàng khiến anh ta ngã quỵ xuống đất, máu từ bụng của anh ta chảy ra thấm đẫm chiếc áo phông màu đen hàng hiệu. Bố mẹ 2 bên lo lắng không thôi vội chạy ra đỡ anh ta ra xe tới bệnh viện.

[Tôi sẽ không bao giờ lấy Trọng Hoàng đâu.]

Không bao giờ.

Không bao giờ lấy Trọng Hoàng…

- Nhi… Nhi ơi… Anh yêu em mà… Đừng bỏ anh…

Trọng Hoàng mê sảng cầm lấy tay bà Vịnh mà gọi tên Tuệ Nhi, van nài cầu xin cô hãy yêu mình. Từ thuở nhỏ Trọng Hoàng luôn có được thứ mình muốn khi cả ông nội lẫn bố mẹ đều chiều chuộng, đến lúc trưởng thành thì muốn Tuệ Nhi yêu mình thì sao lại khó khăn đến thế?

- Anh à. Em nghĩ chúng ta không thể ép con bé làm điều mà con bé không thích.

- Nhưng còn thằng Hoàng thì sao đây em? Nó là con trai duy nhất của chúng ta em à. Bé Nhi tuy là nó…

Nói tới đây ông bà sửng sốt khi Trọng Hoàng mở cửa phòng chạy ra, trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân.

- Bố. Con xin bố, bố phải giúp con.

- Hoàng à con vào phòng nằm cho bố đi. Con bị thương nặng đấy không phải chuyện đùa đâu.

- Con sẽ cố gắng gom 30 triệu đô, còn lại 20 triệu bố hãy giúp con.

Trọng Hoàng không tin rằng Tuệ Nhi không thích không yêu anh ta, chỉ là cô còn nhỏ chưa hiểu hết tình yêu là gì thôi. Anh ta sẽ đi cứu cô, yêu thương cô hết mực để cô hiểu ra tấm chân tình này.

- Bố sẽ lo, vào phòng nằm cho bố nhé.

- Ngay bây giờ được không bố? Con không thể để em ấy ở cạnh đám người bên Trung Quốc đó thêm 1 giây 1 phút nào nữa bố à.