Tuệ Nhi! Xin Hãy Yêu Tôi

Chương 2: Lần đầu gặp Thần Chết Jonas




Trên khoang hạng nhất của chiếc máy bay đi từ Los Angeles ( LA) về Việt Nam có 1 người đàn ông trong trang phục màu đen từ đầu tới chân, ngón tay trỏ ở bàn tay trái có đeo 1 chiếc nhẫn đầu rồng được đúc đặc bàng vàng 24K, ở ngón áp út có đeo 1 chiếc nhẫn bằng bạch kim. Anh ta là Nguyễn Trọng Hoàng, trong giới xhđ người ta gọi anh với 1 cái tên thân thương là Thần Chết Jonas, chỉ cần 1 cái nhếch miệng nhẹ và búng tay chỉ vào ai là người đó sang thế giới bên kia. Trên tay anh ta cầm là bức hình của 1 cô gái nhỏ có cái bớt màu nâu ở cổ phía bên trái, đó là vị hôn thê của anh Phạm Hoàng Tuệ Nhi.

Ở biệt thự Mimosa quận Cầu Giấy, Tuệ Nhi tí phụt bia ra bàn khi nghe bố mẹ nói cô có vị hôn phu:

- Vị hôn phu? Haha bố mẹ đang diễn lại bộ nào thế ạ?

Ông Huy bà Nguyệt trước đây từng là diễn viên nổi tiếng được rất nhiều người săn đón. Bà Nguyệt nói:

- Mẹ không đùa đâu. Con có 1 vị hôn phu, ngay từ khi mới lọt lòng.

Nhi phẩy tay 1 cái ực hết cốc bia lạnh:

- Mẹ là diễn viên có phải là biên kịch đâu, mà con học kinh tế chứ không phải sân khấu điện ảnh, con không đi theo nghiệp diễn của mẹ đâu. Thôi con lên phòng ngủ đây.

Không để bà Nguyệt ông Huy nói thêm điều gì, Tuệ Nhi chạy thẳng lên trên phòng và đóng sầm cửa lại, bật điều hoà lên rồi đánh 1 giấc.

1 rưỡi chiều, chiếc cổng được sơn màu vàng to đùng đoàn được tự động mở ra, cô giúp việc tên Sen chạy vào báo cáo:

- Dạ thưa cô chú. Có ông nội tới ạ.

- Mau. Chạy vào trong pha cho chú bình trà hoa cúc. Nhanh!

- Dạ vâng con pha liền ạ.

Con maybach s600 màu đen đi thẳng vào trong sân nhà, vệ sĩ của biệt thự nhanh chóng chạy ra mở cửa hàng ghế thứ 2 rồi đỡ ông Việt, ông nội của cô, cũng là đạo diễn lúc bấy giờ, thì bị gạt ra ngoài, theo sau đó là 1 chất giọng trầm khàn và húng hắng ho:

- Tao có liệt hay què đâu mà cần chúng mày đỡ. Tao tự đi được.

- Dạ vâng ạ. Con rước ông ạ!

Ở độ tuổi 70, như người khác đã gậy gộc ba toong các kiểu rồi nhưng ông Việt vẫn hiên ngang đứng thẳng, không có chút dấu hiệu nào đau nhức xương khớp. Câu đầu tiên khi ông tới nhà đó là:

- Cháu gái tôi đâu anh Huy chị Nguyệt?

- Dạ con thưa bố. Cháu Nhi vừa đi học về đang ở trên phòng ngủ ạ.

- Chị Nguyệt lên gọi cháu tôi dậy, trang điểm mặc váy đẹp vào, anh chị cũng thế. Khẩn trương.

- Dạ vâng ạ thưa bố. Dạ để con...

- Khỏi. Tôi tự rót được.

Trong lúc chờ đợi con trai con dâu và cháu gái thay đồ thì ông Việt đi loanh quanh ra phía bể cá Koi rồi cho cá ăn. Tuệ Nhi nghe thấy ông nội mình tới liền tắt ngay điều hoà rồi phi xuống ngay dưới nhà ra chỗ bể cá, cúi rạp người chào:

- Dạ cháu chào ông ạ.

- À cháu gái của ông haha... nay học mệt không cháu?

- Dạ không mệt ạ ông hihi...

- Ông bảo nhé. Cháu lên thay cho ông 1 bộ váy thật đẹp vào, tóc này là làm xoăn lên cho ông, hả. Thêm cả son nữa.

- Dạ vâng ạ. À ông ơi, ngày mai cháu được nghỉ, cháu sang câu cá với ông nhé?

- Haha... được được... nhanh nhé ông đợi.

Ở trong nhà Tuệ Nhi từ nhỏ tới lớn nghe lời ông nội nhất. Cô có thể ngồi hàng giờ liền để câu cá và nói chuyện phiếm với ông hihi. Cô chọn 1 chiếc váy trắng trong tủ mặc lên nhìn khá bánh bèo, uốn tóc nhè nhẹ và trang điểm theo lời ông dặn rồi đeo giày thể thao chạy rầm rầm xuống dưới nhà, ào ra 1 cái làm cả nhà giật hết cả mình:

- Dạ ông ơi... ông cho cháu đi đâu thế ạ!

- Haha cứ đi theo ông rồi biết.

Cô khoác tay ông ngoại rồi mở cửa cho ông đi vào ngồi cùng bố mẹ còn mình thì ngồi ghế cạnh tài xế đeo tai nghe vào và chơi đua xe. Tiếng chuông ip vang lên làm thua mất ván game, cô hằn học bực tức ghê lắm nhưng vì có ông nội ngồi sau nên bắt máy nói chuyện nhẹ nhàng nhưng móc họng:

- Haha dạ thưa chúng bạn có gì gọi tớ đấy ạ?

- Rủ mày đi chơi thôi. Sao nay nhẹ nhàng ủy mị vậy mày?

- Haha thay đổi 1 chút cũng tốt, à cả xin lỗi chúng bạn luôn rằng tớ đang có việc rồi. À cả ngày mai cũng bận luôn nhá chúng bạn khỏi gọi.



Xong cái Nhi cúp máy liền rồi chơi game tiếp tục. Xe dừng lại trước cửa hàng hoa, phanh két 1 cái khiến Nhi chúi đầu vào thành xe và con ip12 promax 512Gb rơi xuống dưới chỗ để chân.

- Ui da... ồ may quá không sao hehe... ơ dạ ông ơi sao mình lại tới đây ạ?

- À không có tới đây con ơi. Ông muốn mua hoa hồng tặng cho 1 người ở sân bay.

- Ồ vậy là cả nhà mình tới sân bay ạ ông?

- Ừ con. Rồi con cũng sẽ gặp người đó.

Chú tài xế lấy hoa đã đặt sẵn trở về xe rồi đưa bằng 2 tay cho cô cầm, cô nói:

- A dạ... thế là tẹo cháu cầm hoa tặng người đó ạ ông?

- Đúng rồi đó cháu gái ông giỏi lắm haha.

Con maybach s600 phóng với tốc độ cao để cho kịp giờ chuyến bay đáp xuống Hà Nội. Cô buồn ngủ quá cũng kệ, ngủ tí đã để tẹo tính, cô cũng chẳng thèm tháo cặp kính cận dày cộp của mình ra luôn.

Xe tới gần sân bay thì cô mới tỉnh giấc, đưa tay chạm lên khoé miệng xem có bị chảy dãi ra không thì may quá không có bị, bật cam trước lên xem tóc tai có rối, son có bị trôi không thì mọi thứ đều ổn. Vừa tới 1 cái là ông Việt kéo tay cô đang cầm bó hoa hồng đỏ kia đi thẳng vào bên trong còn ông Huy thì giơ tấm bảng to có dòng chữ in hoa màu đỏ:” CHÀO MỪNG CHÁU HOÀNG TRỞ VỀ!” Cô ngáp lên ngáp xuống buồn ngủ chết đi được:

- Ơi dời ơi...

Cô vừa ngáp xong cái thì có 1 người đàn ông cao to và mặc cả cây đen, kính mắt cũng đen nữa, haha. Ông nội cô đẩy cô ra rồi ra giấu là tặng hoa cho người đó,

- A dạ cháu chào chú ạ. Tặng chú này.

- Chú?

- Dạ vâng cháu tặng chú ạ. Chúc chú bình an trở về.

Khổ nào cô có biết ai với ai đâu, thì thấy dáng người cao to cứ tưởng là ngoài 40. Cô ngáp dài 1 cái rồi chạy ra chỗ ông nội rồi nói:

- Ông ơi mình về thôi ạ.

- Nhi à con. Tối nay nhà mình với chú Thiên và anh Hoàng đây đi nhà hàng ăn tối nhé.

- Ô dạ chú Thiên ạ ông? Thôi chết cháu tặng nhầm hoa rồi.

Cô nói xong cái là cả nhà cười phớ lớ ra luôn, cô giằng lấy bó hoa từ tay ông chú mặc đồ đen rồi cầm tới đưa cho ông quản gia:

- Ôh dạ cháu xin lỗi chú. Tặng chú ạ. Chào mừng chú quay về Việt Nam ạ.

Tặng xong cô quay ra tung tăng khoác tay ông nội.

- Nhi à con. Cái anh mà mặc đồ đen đấy mới chính là người con tặng hoa đấy.

Cô quay mặt ra đằng sau thấy cái ông chú kia tay đút túi quần rồi nhìn cô cười mỉm, cô phẩy tay 1 cái rồi nói:

- Ôi dào ông ơi kệ cái ông chú mặc đồ như đi đám tang đó đi. Bố mẹ ơi con muốn uống cafe ạ, buồn ngủ quá trời.

- Con bé này. Dạ con thưa bố mình đi nhà...

- Tới quán cafe trước đi cháu tôi thích cafe mà... đúng không Tuệ Nhi của ông.

- Hihi dạ mình đi nha ông.

Con maybach và chiếc taxi chở Trọng Hoàng và ông Thiên đi cùng nhau tới The Coffee house gần đó. Trên chiếc taxi, ông Thiên có nói:

- Cô chủ tinh nghịch quá phải không ạ thưa cậu?

- Đúng vậy haha... em ấy càng lớn càng xinh đẹp và đáng yêu.

Tới quán rồi Trọng Hoàng bị chặn lại bởi các cô gái ở bên ngoài lẫn bên trong. Đu đã cố gắng hết sức để có thể thoát ra nhưng mà không được, may quá vệ sĩ của nhà tới kịp lúc và dẹp đám đông.

- Dạ mời cậu ạ.

Đám con gái sợ tới mất mật mặt mũi tái xanh tái mét ra khi thấy cả chục ông vệ sĩ đều có súng thế nên là đi vào trong cầm túi xách rồi vọt lẹ.

Còn Nhi của chúng ta chẳng quan tâm, ngồi lướt fb thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm. Cầm tách cafe đen đá không đường lên uống 1 ngụm ông Việt nói:

- Đây là anh Nguyễn Trọng Hoàng, là hôn phu của con đó Tuệ Nhi của ông.



- Dạ sao cơ ạ ông? Ông nói cái ông, à chú, thôi chú đi. Ông nói chú mặc đồ như đi đám tang này là hôn phu con ấy ạ?

Bà Nguyệt tới xấu hổ với đứa con gái tinh nghịch này của mình liền vỗ vai cô 1 cái:

- Con bé này. Đám tang đâu chứ. Đẹp trai trẻ thế này mà con gọi là chú sao Nhi?

- CẮT! Ông với bố mẹ đang viết kịch bản phim có phải không ạ?

Lúc này nam chính mới lên tiếng:

- Tôi là Nguyễn Trọng Hoàng, 23 tuổi, rất vui khi được gặp lại em, vị hôn thê của tôi.

- Haha thôi, chú đừng có đùa nữa. Mọi người đặt máy quay ở đâu đấy cho con xem với nào?

Cô cứ ngó ngó nghiêng nghiêng quay trái quay phải thậm chí là ngó cả ở dưới gầm bàn làm cho mọi người cười như nắc nẻ, bị bà Nguyệt xách tai lôi lên:

- A đau đau mẹ ơi. Mẹ phải giữ hình tượng nữ diễn viên xuất sắc nhất của mình chứ.

- Tới cả ông nội mà con còn không tin sao hả con bé bướng bỉnh này.

- Con có bướng đâu mà. Chuyện này là sao ạ ông nội? Sao cháu không có được nghe tới?

Vào thời điểm ông Việt và ông Bình đang đi bộ đội với nhau, cả 2 đều rất thân thiết, có đồ gì ngon là cả 2 đều chia đôi tách nửa cho nhau. Ông Bình có nói rằng:” Sau này nếu ông có cháu gái, thì phải cho cháu gái lấy cháu trai tôi đấy nhé haha.” Sau đấy 2 ông mỗi ông viết 1 tờ giấy như là giấy đính ước với nhau.

Cô nghe kể lại mà cứ như phim vậy ấy, uống ực hết cốc cafe rồi quay ra nhìn mặt ông chú mặc đồ như đi đám tang về, nói:

- Chào chú, tôi là Phạm Hoàng Tuệ Nhi 19 tuổi.

Xong đưa tay phải hướng về phía anh, anh cũng đưa tay trái ra định nắm lấy nhưng mà cô hình như theo trường phái mạnh mẽ hay sao ấy, siết bàn tay lại rồi đấm nhẹ lên lòng bàn tay anh rồi thu về. Ông Huy cạn lời luôn quay sang hỏi:

- Dạ bố. Mình ăn nhà hàng nào ạ để con đặt bàn?

- Dạ bố ơi. Bố mẹ con đã đặt bàn sẵn rồi ạ.

- Ồ. Ừm...

Cô nghe thấy Trọng Hoàng gọi bố cô là bố thì cũng kệ luôn, cứ chỉ có ngồi nghịch điện thoại thôi. Bỗng có số lạ gửi tới máy của Tuệ Nhi, cô nhấc máy lên nghe:

- Alo xin hỏi ai...

- Là tôi. Vị hôn phu của em!

Cô cúp máy rồi nói:

- Chú bị khùng à. Ngồi gần thế này còn gọi điện thoại. Điên khùng, à mà còn nữa, tôi không có rảnh để nói chuyện phiếm với chú đâu.

Nói xong cô chặn ngay số của Trọng Hoàng rồi nghịch điện thoại tiếp. 1 câu chú 2 câu cũng là chú, bộ anh già lắm hả. Mặc cho bố mẹ đánh với mắng yêu cô vẫn cứ gọi là chú. Mọi người đứng hết dậy rồi ra xe đi tới nhà hàng, lúc này ông Thiên với anh không còn ngồi taxi nữa mà ngồi con roll royce màu đen của nhà mình đi tới nhà hàng. Trên con maybach của ông nội, cô phụng phịu:

- Ông với bố mẹ sao không nói cho con chuyện này sớm hơn chứ ạ?

- Thì lúc ở nhà mẹ cũng nói với con rồi đây Nhi. Mà con phải gọi là anh chứ sao gọi là chú, thằng Hoàng mới có 23, hơn con có 4 tuổi chứ nhiêu đâu.

- Vâng thì anh. Khổ lắm mẹ nói mãi ạ.

Cũng là biệt thự nhưng là biệt thự của nhà anh, ông Long bà Vịnh cũng đang sửa soạn đồ để đi ăn cùng với gia đình cô, ông Bình ông nội của anh đã xong xuôi hết rồi, còn chuẩn bị quà cho cháu dâu tương lai nữa là 1 chiếc vòng tay có gắn pha lê thì cháu trai và quản gia về tới:

- Ôi dồi ôi thằng Hoàng về...

- Dạ cháu chào ông nội.

- Ừ ừ. Lên thay đồ đi con rồi mình đi ăn tối.

- Dạ vâng ạ.

Thay đồ xong xuôi anh mở vali của mình ra cũng lấy 1 hộp nhỏ của rolex, bên trong là 1 chiếc rolex nạm kim cương trị giá hơn 1 tỷ tí xíu cùng 1 đôi với chiếc mà anh đang đeo trên cổ tay, hôn nhẹ lên nó rồi đi xuống dưới nhà. Ông Bình vỗ vai thằng cháu đích tôn rồi nói:

- Haha càng lớn càng đẹp trai. Thôi cả nhà ra xe đi không muộn rồi.

- Dạ vâng ạ ông.