Tuế Nguyệt Như Ca

Chương 36: Lời từ biệt




Kể từ lúc từ chùa Hoằng Giáp trở về, cứ vài ba bữa là Tề Nhược lại chạy đến chỗ nàng. Nhưng mà hắn không làm gì cả, chỉ nằm yên bên cạnh nàng. Lâu lâu sẽ đem đến vài lọ thuốc trị thương đến cho nàng, hỏi thăm tình hình của nàng. Hắn thay đổi đến mức, khiến nàng cảm thấy lạ lẫm. Nàng vẫn mong hắn là Tề Nhược lạnh lùng, không quan tâm đến nàng, chỉ một lòng một dạ với Mộc Trà Trà. Hắn như vậy, mới là Tề Nhược mà nàng quen biết.

Nhưng mà sự thay đổi của Tề Nhược, lại vô tình giúp nàng. Biểu hiện của hắn, khiến Triệu Huyên rất hài lòng, vì vậy bà không còn nghiêm khắc với nàng nữa. Ví dụ như hôm nay nàng xin ra ngoài chơi, bà không hỏi gì mà ngay lập tức đồng ý. Thậm chí nàng còn không tin phải hỏi lại bà có thật không. Đợi bà xác nhận lại nàng mới tin là thật. Nàng rối rít cảm ơn bà rồi chạy thẳng ra xe ngựa. Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần được ra ngoài là nàng chạy đến Thủy Hương Lâu ngay.

Vừa vào cửa đã thấy náo nhiệt rồi. Cảnh tượng này rất lâu rồi nàng mới được chiêm ngưỡng lại. Tiểu nhị vừa nhìn thấy nàng đã niềm nở ra đón tiếp:

"An Ca cô nương, mời vào! Đào Yêu tỷ đang chuẩn bị, lát nữa sẽ biểu diễn."

"Được, vẫn như cũ nha."

"Được, có ngay."

An Ca cởi áo choàng đưa cho Hạm Đạm rồi ung dung bước vào bàn. Vừa mới ngồi xuống, nàng đã nghe giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau. Nàng quay đầu nhìn, quả nhiên là Triệu Quân Hoài, bên cạnh còn có Phúc Lâm.

Hôm nay ra ngoài nàng quên xem ngày hay sao, sao lại gặp cái người này ở đây chứ?

An Ca ra hiệu với Phù Cừ và Hạm Đạm nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng mà hai tiểu cô nương này lại không hiểu ý, còn lớn tiếng hỏi nàng:

"Tiểu thư, người thấy có chỗ nào không khỏe sao?"

An Ca há hốc miệng nhìn hai tiểu ngốc nghếch này. Bình thường cũng được việc lắm, mà lúc cần thì sự thông minh đó lại chạy biến đi mất. Nàng quay đầu lại nhìn Triệu Quân Hoài. Quả nhiên hắn đã chú ý đến bên này, bây giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. Hắn lại còn đang vui vẻ tiến về phía này. Nàng quay đầu lườm hai tỷ muội một cái. Lần này đúng là tức chết nàng mà.

"Cô để ta đợi lâu quá đó."

Hắn vừa mới ngồi xuống đã nói ra câu này. An Ca khó hiểu nhìn hắn thắc mắc:

"Ngài đợi ta? Đợi ta làm gì chứ? Chúng ta hình như không có thân nhau như vậy."

"Lời này của cô thật khiến ta đau lòng đấy."

Triệu Quân Hoài cười khổ nói với An Ca. Từ lúc biết hắn là hoàng tử, nàng vẫn luôn lạnh nhạt với hắn như vậy. Chi bằng làm dân thường, có khi còn tốt hơn.

"Vương gia, lần trước ngài cứu ta, ta rất cảm kích. Ta cũng rất trân trọng tình bạn này, nhưng ngài nên hiểu, chúng ta thân phận khác biệt, ta còn là người đã có phu quân. Ta chỉ muốn sống an nhiên cả đời, không muốn bị kéo vào thị phi. Mong ngài hiểu cho ta."

Triệu Quân Hoài nghe lời này, biết An Ca cũng có nỗi khổ của riêng mình. Muốn trách, thì trách hai người gặp nhau không đúng thời điểm mà thôi.

"Được, ta hứa với cô, hôm nay là lần cuối cùng ta gặp cô."

Đáng lẽ khi nghe lời này nàng phải vui mới đúng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác hụt hẫng.

Đây không phải là lựa chọn của nàng sao, tại sao khi đối phương đồng ý rồi nàng lại buồn chứ?

Cả hai không hẹn mà cùng im lặng. Trên sân khấu cầm sư đã bắt đầu tấu nhạc. Mấy vũ công mặc y phục thướt tha, từng bước uyển chuyển theo nhạc. Đào Yêu bước ra, sân khấu dường như được thắp sáng. Nhan sắc của nàng ấy kiều diễm động lòng người, khiến ai nhìn thấy cũng phải đem lòng yêu mến. Khán giả ngồi ở dưới đều im lặng hướng mắt về phía sân khấu, giống như bị câu mất hồn.

Bình thường nàng cũng như bọn họ, tập trung xem màn biểu diễn của Đào Yêu. Nhưng hôm nay nàng mắt thì nhìn sân khấu, mà hồn phách thì đang ở trên mây. Nàng nhìn sang Triệu Quân Hoài, hắn vẫn đang say sưa với khúc nhạc du dương. Hắn quả nhiên không có để ý đến việc này mà.

Đào Yêu hát xong khúc của mình thì lập tức đến chỗ An Ca. Lúc nãy khi vừa bước ra Đào Yêu đã thấy nàng rồi, nhưng vẫn phải hoàn thành xong phần biểu diễn của mình mới có thể xuống. Đào Yêu ôm lấy nàng, thể hiện nỗi nhớ nhung lâu ngày không gặp:

"Lâu lắm rồi cô mới đến, có biết ta nhớ cô lắm không?"

"Còn không phải bị nhốt lại sao. Cũng may hôm nay được cho phép ra ngoài, ta lập tức đến tìm cô đấy."

"Diệp Hoài công tử cũng thật lâu rồi mới đến."

Đương nhiên là lâu rồi. Cả 1 tháng trời ở chùa Hoằng Giáp mà.

Bởi vì Triệu Quân Hoài đã nói, đây sẽ là lần cuối hai người gặp nhau, cho nên lúc này đây nàng đã bỏ đi thân phận đại tiểu thư của Thượng Quan phủ, thiếu phu nhân Tề phủ, hắn cũng bỏ đi thân phận An vương của mình. Hai người bây giờ chỉ là An Ca và Diệp Hoài, là bằng hữu của nhau, không câu nệ gì mà cùng nhau uống rượu trò chuyện.

Sau khi ra khỏi cửa Thủy Hương Lâu, hai người chính thức trở thành người lạ. An Ca định bước lên xe thì Triệu Quân Hoài ở phía sau gọi nàng. Nàng quay đầu muốn nghe xem hắn nói gì. Cho dù là kết thúc, cũng nên có một lời từ biệt mới phải.

"An Ca, sau lần này, ta thật sự không biết có còn gặp lại cô hay không. Ta cũng không dám cưỡng cầu, ta chỉ muốn nói: Muội phải vui vẻ!"

"Ngài cũng vậy."

Nàng quay người rời đi, bỏ lại sau lưng một Diệp Hoài mà nàng đã từng quen, bỏ lại tình bạn mà nàng trân trọng. Hai người từ nay chỉ là người xa lạ, nơi họ biết nhau, chính là nơi hoàng cung xa hoa kia mà thôi.