*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cũng vẫn sợ." Cánh tay chống trên mặt đất của Dung Ly run run, bị đau đến hơi nheo hai mắt lại, đuôi mắt hồng nhạt trông như muốn khóc.
Tóc dài quét lên sạn đạo, trên tóc dính một mảnh lá cây ướt, nàng giơ tay đẩy ra, cắn răng ngồi dậy, ngực phập phồng thở hổn hển, lại nhìn xung quanh một hồi, gió núi ập vào trước mặt không còn kỳ quái, lúc này nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mèo đen đi dạo đến bên tay nàng, lạnh lùng ngồi xuống, "Tuy Họa Túy cũng có thể vẽ vật dương gian, nhưng khi ở dương gian phần lớn kéo dài chưa tới nửa khắc, trừ phi công lực thâm hậu mới có thể giữ lâu mấy canh giờ."
"Ngươi làm như vậy là mạo hiểm, may mà dây thừng kia chỉ dùng một lát." Nàng ấy lại nói.
Dung Ly lắc đầu, "Nhưng ta không còn cách nào khác."
"Ta đã che đậy hơi thở của ngươi, nàng ta sẽ cho rằng ngươi rơi xuống vách đá chết rồi." Hoa Túc nhàn nhạt mở miệng.
Dung Ly sửng sốt chốc lát, nhớ đến lúc nãy có luồng sương đen che miệng mũi của nàng, nhịn không được giơ tay lên mặt lau một chút, đâu thể lau đi sương đen gì, ngược lại là lau bùn.
Hoa Túc ngẩng đầu nhìn nàng, không mặn không nhạt xùy một tiếng, có lẽ chưa từng gặp qua bộ dáng chật vật của nha đầu này như vậy.
Lúc ở trong Dung phủ, tuy Dung Ly sống cũng không được an ổn, ngày ngày lo lắng đề phòng, nhưng ít nhất bên cạnh có tôi tớ hầu hạ, mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt, chưa từng giống như bây giờ, trên xiêm y đông một khối bùn tây một khối bùn, dơ muốn chết.
Dung Ly nâng mu bàn tay lên, cọ vào má một cái nhưng vẫn không thể cọ sạch sẽ, dứt khoát mặc kệ. Nàng cố gắng dùng một chút lực vẫn không thể đứng dậy, mặt đều nghẹn đỏ lên, dáng vẻ không có sức lực còn đỏ mặt trông y như say rượu.
Hoa Túc lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt xanh lục sâu thẳm hơn ma trơi trong núi.
"Nếu bút này do ngươi sử dụng, vật dương gian mà ngươi vẽ ra có thể ở lại bao lâu?" Dung Ly rũ mắt, mệt mỏi dứt khoát ngồi bất động. Góc váy vén lên một mảng, đôi tất trắng hạ xuống lộ ra cẳng chân trắng gầy.
Gió đông lạnh lẽo, đặc biệt nơi này đều là núi, dưới chân núi còn có nước sông vờn quanh trào dâng, gió rít gào càng làm cái lạnh thêm thấu xương.
Hai chân Dung Ly run run, trên người tuy còn mặc áo lông chồn nhưng vẫn cảm thấy lạnh, chỉ là sắc mặt của nàng không thay đổi, chỉ hơi cau mày như đã quen với cơn lạnh.
"Nếu vào thời kỳ hưng thịnh, hơn nửa tháng." Hoa Túc đáp.
"Vậy hiện nay thì thế nào?" Dung Ly lại hỏi.
Hoa Túc nhìn lâu rồi, ngược lại cảm thấy nha đầu này có vài phần bình tĩnh bướng bỉnh giống nàng ấy, bề ngoài yếu đuối mong manh, hẳn nên ở trong sân lớn tường cao được tôi tớ dốc lòng hầu hạ mới đúng, tường cao thì có, đáng tiếc người trong phủ đối xử với nàng không tốt.
"Hiện nay không thể so với ngươi." Nàng ấy vẫn chưa nói rõ, nhưng cũng còn tính thẳng thắn thành khẩn.
"Cúi người." Hoa Túc bỗng nhiên nói tiếp.
Dung Ly sửng sốt một chút, cúi đầu tới gần mèo con, nghĩ thầm chẳng lẽ quỷ này muốn nói điều bí mật gì với nàng. Nhưng nàng mới vừa cúi người xuống, trên gò má thình lình cảm thấy lành lạnh.
Hoa Túc thổi một hơi cho nàng. Hơi thở ướŧ áŧ, cảm giác ẩm ướt ngứa ngứa kia chầm chậm thấm vào trong lòng, chấn động khiến sóng lòng nàng trào dâng.
Dung Ly vội vàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn mèo đen đuôi trắng kia, vốn định giơ tay che mặt lại, nhưng nhìn thấy trên tay dính bùn nên miễn cưỡng nhịn xuống.
Hoa Túc thật thản nhiên như chưa làm việc đường đột gì cả, "Trên mặt ngươi dính bùn."
Dung Ly nghiêng đầu, tóc dính trên má, nhẹ nhàng ừm một tiếng. Nàng chống vách núi đứng dậy, góc váy vén lên ngay sau đó buông xuống che cẳng chân kia lại kín mít.
Nàng siết chặt áo lông chồn, dọc theo sạn đạo nhìn hướng dưới chân núi, "Cần phải xuống núi?"
"Xuống núi, vạn không thể ở lâu." Hoa Túc nói.
Dung Ly mới vừa đi một bước, cảm thấy gương mặt còn ngứa, trong lòng nàng có chút không tự nhiên, sau một lúc lâu vẫn cong lưng bế mèo con chân ngắn trên mặt đất kia lên, ôm vào trong lòng ngực.
Hoa Túc nằm trong lòng nàng nói: "Chớ nên quay đầu lại."
Không quay đầu lại, không thể quay đầu lại.
Họa Túy còn kẹp trên đai lưng của nàng, khắp cả người đều vô cùng đau đớn, có lẽ vài chỗ đã bị va đập.
Đến chân núi, lại phát giác là con đường cụt, phía dưới không có một chiếc thuyền nào, vách núi như đẽo gọt, căn bản không thể đi, có lẽ thềm đá này được xây để người xuống núi múc nước.
Dung Ly nhìn đến choáng váng, ôm chặt mèo đen nhỏ mềm như bông trong lòng, giày thêu bị nước sông bắn lên làm ướt hơn phân nửa.
"Vẽ con thuyền." Hoa Túc nói.
Dung Ly lấy Họa Túy đang kẹp trên đai lưng ra, giơ tay vẽ vài nét bút, mực nước bay ra, bỗng dưng đung đưa đến mặt sông, trong chớp mắt liền hóa thành một con thuyền.
Con thuyền có mui hẹp như chiếc lá mỏng, rõ ràng không có chỗ nào dựa vào, lại bất động trên mặt sông, nước đẩy không đi, gió lớn cũng chẳng làm gì được nó.
Dung Ly vội vàng ngồi lên thuyền, lại trống rỗng vẽ vài nét bút, một người chèo thuyền mặc đồ trắng lập tức đứng ở đuôi thuyền, khua hai mái chèo trong tay.
Người chèo thuyền mặc đồ trắng như giấy hàng mã, trên mặt không có cảm xúc, hai mắt chất phác vô thần, nhưng hai tay mạnh mẽ có lực đong đưa mái chèo, con thuyền vốn nằm bất động trên mặt nước lại nhanh chóng trôi đi.
Dù sóng triều trào dâng, gió như hổ gầm, con thuyền cũng không thể nào đi nhanh thế này được.
Dung Ly thở gấp gáp, tay nắm Họa Túy hơi run, quay đầu lại nhìn ngọn núi xanh ở phía sau, vừa mới trong chớp mắt đã cách xa mấy trăm thước.
"Kỹ năng vẽ của ngươi, thật sự chưa có tiến bộ." Hoa Túc buồn bã nói.
Dung Ly ngồi thẳng lưng, duỗi cổ nhìn phía xa, trong lòng tính canh giờ, nếu vẫn luôn đi nhanh như vậy, nửa khắc là có thể đi đến bốn dặm.
"Nửa khắc là có thể tìm được chỗ đặt chân." Dung Ly yếu ớt nói.
Hoa Túc cười nhạt, "Ngươi không lo lắng cho nha đầu bên cạnh ngươi."
"Ta không phải là không lo lắng cho nàng ấy, nếu ta lo cho nàng ấy, thì không thể lo cho ta và ngươi." Dung Ly khẽ nhíu mày, đáy lòng lo sợ bất an, "Quỷ áo xanh có thể mê hoặc hòa thượng, ắt hẳn khá khôn khéo, ta chẳng qua chỉ là người phàm, không thể đấu lại nàng ta."
"Ngươi biết quỷ áo xanh kia tên gì không." Hoa Túc nhảy ra khỏi lòng nàng, nhẹ nhàng đứng trên boong thuyền.
"Tên là gì?" Dung Ly thờ ơ hỏi, nói không thèm để ý đến sống chết của Tiểu Phù là không có khả năng.
Tiểu Phù lên tám tuổi liền bị mua vào Dung phủ, hầu hết những phụ nhân khác đều ngại nàng ấy tuổi nhỏ, sức lực cũng yếu, không làm được việc gì nên dứt khoát giao cho nàng, nàng có thể nói là cùng nha đầu này sống nương tựa lẫn nhau từ lâu rồi.
"La Hà." Mèo đen ngẩng đầu lên, mắt xanh không hề chớp mà nhìn chằm chằm nàng, lạnh băng sâu thẳm, "Cây trầu bà hóa quỷ, nửa quỷ nửa yêu."
Dung Ly cau mày, "Ngươi có thù hận gì với nàng ta?"
"Bọn chúng muốn lấy một thứ trên người ta, nhưng nếu muốn lấy thứ này đi, nhất định phải đoạt tánh mạnh của ta." Hoa Túc vững bước đi đến đuôi thuyền, ngồi xổm bên chân người chèo thuyền.
Dung Ly cúi đầu nhìn cây bút trong tay, "Thứ bọn họ muốn đoạt...... Hay chính là Họa Túy?"
"Không phải." Hoa Túc chỉ nói ít ỏi hai chữ.
Dung Ly dứt khoát không hỏi nữa, chắc chắn nói: "Cho nên nàng ta tới gϊếŧ ngươi."
Hoa Túc cười nhạt: "Đúng vậy, vạn quỷ đều đang tìm ta, sợ không."
Dung Ly chần chừ một lát, chậm rãi thở ra một hơi, "Nên sợ, nhưng ngươi bị đuổi gϊếŧ cũng không sợ, ta có gì phải sợ."
"Ta vạn sẽ không để ngươi chết thảm trong tay chúng quỷ, chỉ cần ngươi giữ Họa Túy cẩn thận." Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng, mắt xanh mơn mởn.
Dung Ly rũ mắt, suy nghĩ một lát, "Lúc trước khi ngươi đi chùa Tịnh Ẩn, không phải quỷ áo xanh kia bị người khác làm trọng thương sao?"
"Đúng vậy." Hoa Túc lạnh lùng thâm thúy nói: "Nàng ta bị thương, cho nên mê hoặc hòa thượng dùng người sống nuôi quỷ, nuốt nhiều quỷ hồn như vậy, hiện tại nàng ta hẳn là đã khôi phục rồi."
Một lát sau, con thuyền có mui vốn đang vững vàng trôi đi đột nhiên lay động, phía dưới bị thấm nước, gần ập đến mắt cá chân Dung Ly.
Giống chiếc lá chuối bị mưa xối, lắc lư làm choáng váng đầu óc, ngay cả người chèo thuyền cũng nghiêng thân mình, mái chèo gỗ trong tay như bị gãy gập ra một nếp gấp rõ ràng.
Người chèo thuyền mặc một bộ đồ trắng, sau khi bị nước làm ướt nhẹp, xiêm y chảy ra như mực chậm rãi nhuộm đen toàn bộ.
Dung Ly sợ hãi, mắt thấy phía trước có bãi sông, vội vàng chỉ đến bãi sông rải rác phiến đá kia, "Nhanh lên một chút!".
Thùy Châu đứng bên chân người chèo thuyền cũng bị nước sông làm ướt, cơ thể ướt dầm dề, lông đen mềm mại dính vào người, khiến mèo con vốn đã nhỏ gầy thoạt nhìn chỉ còn lớn hơn bàn tay một chút.
Hoa Túc xoay người, nhảy vào trong lòng ngực Dung Ly, làm ướt áo lông chồn của nàng, nhàn nhạt nói: "Thuật này sắp chống đỡ hết nổi."
"Mau tới rồi." Dung Ly vội la lên, một bên nhìn xuống dưới nước, sợ mái chèo chỉ chớp mắt liền biến thành mực.
Người chèo thuyền không thay đổi sắc mặt, hai mắt vẫn đờ đẫn, nhanh chóng cử động hai tay, mũi thuyền cách bãi bùn càng lúc càng gần, còn một chút nữa là với tới.
Thuyền đột nhiên trầm xuống, người chèo thuyền lập tức nghiêng người, ngay cả khuôn mặt cũng đen thui một mảnh, hai chân ngâm trong nước dần dần tan ra mực.
Mái chèo hai bên sườn thuyền bỗng rơi xuống nước hóa thành hai nét mực dài, chỉ chốc lát đã bị nước sông cuốn trôi không còn một dấu vết.
"Sắp chìm." Hoa Túc lại không chút nào sợ hãi, bình tĩnh thản nhiên, còn vô cùng tò mò hỏi: "Ngươi tính toán thế nào?"
Ta tính toán thế nào? Dung Ly bị con thuyền lắc lư đến đầu choáng tai ù, sắc mặt trắng bệch, dạ dày quay cuồng, thiếu chút nữa nôn ra ngoài.
"Khó chịu." Nàng ôm mèo sát vào lòng ngực, hít sâu một hơi như là muốn hấp thu chút ấm áp, nhưng mèo con ướŧ áŧ này lại lạnh căm căm.
Mèo đen Hoa Túc ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo không nhìn ra cảm xúc. Thấy Dung Ly ngửa người, đôi mắt mê ly đỏ bừng, nàng ấy mới hé miệng thở ra một hơi.
Quỷ khí đen như mực chui vào giữa mày Dung Ly, âm trầm băng giá, cái lạnh khiến thần trí nàng thanh tỉnh.
Dung Ly vội vàng thở dốc, lung lay đứng lên, đào hết sức lực trong người, đột nhiên nhảy ra ngoài, lăn xuống bãi sông. Nước sông chảy siết làm nàng lăn mấy vòng.
Áo lông chồn trắng tinh thật sự dơ đến mức không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, mái tóc ướt đẫm dính bên má và cổ, sau tai có vài vết máu thật nhỏ, có lẽ bị đá làm thương tổn.
Dung Ly nằm nửa ngày không thể động đậy, sức lực nói chuyện cũng chẳng có, nhưng vẫn ôm mèo chưa thả ra, năm ngón tay run run rẩy rẩy.
Hoa Túc chui ra khỏi lòng ngực nàng, ngửi ngửi sau tai nàng thấy một mùi máu tươi.
Qua một lát Dung Ly mới mở to mắt, giày không biết bị nước sông cuốn đến chỗ nào rồi, một chiếc tất đã cởi đến mũi chân, mắt cá chân trắng gầy lộ ra, so với lớp bùn trên sông trông trắng như tuyết.
Nàng ho nhẹ vài tiếng, hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm lên bầu trời, yếu ớt nói: "Ta......"
Hoa Túc ngồi xổm bên mặt nàng, cúi người để cái mũi ướt lạnh của Thùy Châu lên trán của nàng.
Tức khắc, thêm một luồng quỷ khí lạnh lẽo rót vào khiến Dung Ly giật mình một cái, tay chân đang mệt mỏi chợt có thêm sức lực, thần trí bỗng nhiên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hoa Túc ngồi thẳng lại, "Đừng sợ, ta vạn sẽ không để ngươi chết như vậy."
Dung Ly ngồi dậy, che ngực vội vàng thở dốc, phổi nóng như thiêu đốt, không trả lời được. Luồng khí lạnh chui vào giữa mày nàng chậm rãi trầm xuống, hòa vào trong phổi nàng, cảm giác nóng rát nhanh chóng giảm đi.
"Thứ chui vào giữa mày ta, rốt cuộc là cái gì?" Nàng giơ tay sờ sờ giữa mày, không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào.
Hoa Túc đi dạo trên bờ, bước chân dừng lại, quay đầu nói: "Linh khí."
"Linh khí?" Dung Ly chầm chậm đứng lên, dứt khoát cởi chiếc tất ướt đẫm ra, đầu ngón chân trắng thuần như ngọc hơi cuộn lại, dẫm lên đá vụn cùng bùn ướt khắp nơi đi qua theo.
"Linh khí của quỷ, cũng giống quỷ khí, tuy trong lúc nhất thời giải đi mệt mỏi của ngươi, nhưng cũng làm giảm dương thọ của ngươi." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dương thọ. Dung Ly nói thầm dưới đáy lòng, nghĩ đến dương thọ của nàng đã sớm hết từ đời trước, cũng không biết nhặt được từ chỗ nào mà sống lại vào đời này.
Thân thể ốm yếu như thế, cho dù dương thọ có dài thì cũng không thể sống lâu trăm tuổi, nàng chỉ muốn nhân lúc còn sức lực, báo thù cho kiếp trước.
"Không sao." Nàng mấp máy môi, nhẹ giọng nói.
Dung Ly quay đầu lại nhìn phương hướng lúc tới, đã sớm không biết núi Hóa Ô ở đâu nữa, "Quỷ áo xanh kia còn đuổi theo sao?"
"Hẳn là sẽ không." Hoa Túc đi một lát, rốt cuộc bước lên bùn đất khô ráo, "Nhưng chúng ta nên tìm được Dung Trường Đình sớm chút, chớ nên để nữ tử kia bị cướp đi, ta còn có chuyện muốn hỏi nàng ấy."
Dung Ly nhẹ gật đầu, "Quỷ áo xanh đã nhận ra ta, ta ở Dung phủ gặp nàng ta một lần, ở chùa Tịnh Ẩn cũng gặp một lần nữa, nàng ta nhất định đã sinh ra nghi ngờ, nếu nàng ta biết ta chưa rơi xuống vách núi chết, lần này ta trở về Dung phủ sợ là sẽ dẫn nàng ta tìm đến."
"Đợi gặp nữ tử kia xong, mang Họa Túy đi theo ta." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.
Dung Ly đi từ từ, đá trên mặt đất cộm lên làm nàng đau chân. Nàng cúi đầu, bước chân đột nhiên khựng lại, rồi lắc đầu, "Vẫn còn...... Chưa đi được, ta phải về Dung phủ, có chút việc phải làm."
Hoa Túc ở Dung phủ một đoạn thời gian, làm sao không đoán ra nàng suy nghĩ cái gì, "Ngươi muốn nàng ta chết đến vậy, sao không trực tiếp lấy tánh mạng của nàng ta."
Dung Ly chầm chậm nâng mí mắt lên, đôi mắt trong trẻo, "Nàng ta hại ta đến nước này, nếu chỉ chết, làm sao giải được......"
"Mối hận trong lòng ta." Nàng nhẹ nhàng nói từng chữ từng chữ.
Hoa Túc dùng đôi mắt xanh bình tĩnh nhìn nàng, không nhanh không chậm bước ra một bước, "Vậy trở về Dung phủ sớm chút."
Lông mi Dung Ly run lên, khóe môi khẽ nhếch, cuộn đầu ngón chân cố hết sức đi tới, một tiếng nói nhỏ yếu thốt ra giữa môi và răng: "Chân đau."
Hoa Túc lại nhìn nàng một lúc, không thể cân nhắc được điều gì từ khuôn mặt của mèo kia. Hồi lâu, Hoa Túc mới nói: "Vẽ chiếc xe ngựa."
Dung Ly nắm Họa Túy, qua một lát vẫn chưa đặt bút, trong lòng nghĩ vẽ xe ngựa thì phải vẽ ngựa, có ngựa rồi còn phải vẽ mã phu, đi trên đường bình thường không tránh khỏi gặp được người khác, nếu giống người chèo thuyền vừa rồi kia, sợ là chỉ liếc mắt một cái đã khiến người khác nhìn ra sơ hở. Tuy nàng cũng có học vẽ, nhưng chưa từng vẽ đến tinh tế như vậy.
Mèo đứng phía xa bỗng nhiên cúi người, tay chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, một luồng quỷ khí đen nhánh đến gần nàng, chậm rãi ngưng tụ thành hình người ở sau lưng nàng.
Vải lụa đen quen thuộc đón gió giơ lên, một đoạn cổ tay từ áo choàng thò ra.
Tay cầm bút của Dung Ly thình lình bị nắm lấy vừa vặn, năm ngón tay thon dài của Hoa Túc phủ lên bàn tay nàng, cầm tay nàng chuyển động Họa Túy.
Mực nước đen nhánh từ đầu lông bút tràn ra, xe ngựa cùng mã phu ngồi trước xe ngựa buộc dây cương được phác hoạ nên, trên đầu mã phu đội nón tre, che hơn một nửa khuôn mặt, phía trước là một con bạch mã nâng chân lên cao.
Dung Ly nhìn sửng sốt, không ngờ Hoa Túc có thể vẽ được như vậy, mu bàn tay nàng bị bao phủ kín kẽ, bàn tay kề sát này không giống tay người sống, nhưng cũng mềm mại mịn màng như ngọc trắng.
"Phải vẽ như vậy." Hoa Túc khẽ nói sau lưng nàng.
Thanh âm kia gần ngay phía sau, hơi thở lành lạnh phả bên tai Dung Ly, nhẹ nhàng bay bổng, không hồn hậu giống nam nhân, nhưng cũng không nhỏ bé yếu ớt.
Tựa như một ly rượu độc, bỗng dưng rót vào cổ họng, thiêu nóng cổ họng lẫn trái tim.
Nửa người Hoa Túc dán lên sau lưng nàng, gần gũi đến mức một tờ giấy mỏng cũng không thể chen vào được.
Một nét bút cuối cùng rơi xuống, Hoa Túc buông lỏng tay nàng ra, chầm chậm lui lại nửa bước, "Vẽ xong."
Dung Ly đột nhiên hoàn hồn, thấy trên bãi bùn rơi xuống một chiếc xe ngựa, mã phu cùng ngựa đều "Sống" dậy. Bạch mã hí một tiếng, chậm rãi thả chân xuống, đạp vài bước tại chỗ.
Thật, quá thật.
Ban đầu nàng còn hoài nghi chủ của cây bút này có phải là Hoa Túc hay không, hiện giờ nhìn một màn này đã vạn phần xác định, nếu bút rơi vào tay người khác, có thể nói là phí phạm của trời.
"Sao ngươi vẽ tốt như vậy." Dung Ly lúng ta lúng túng nói.
"Học nhiều chút, sau này ta còn phải thường mượn tay của ngươi." Hoa Túc nhẹ giọng nói bên tai nàng, vẻ mặt như mọi khi thoáng nhìn ra phía sau, khẽ nhíu mày, thân hình tiêu tan như sương khói trở về lại thể xác Thùy Châu.
Mèo mềm oặt nằm trên mặt đất đứng lên, chưa kêu một tiếng, đôi mắt xanh lạnh băng.
Dung Ly mất tự nhiên mà cọ mu bàn tay vào áo lông chồn ướt đẫm, áo lông chồn đã lạnh lẽo, mu bàn tay lại như nóng lên, làm nàng tạm thời quên đi sự khó chịu của cơ thể.
"Không phải đau chân sao, còn ngơ ngác làm cái gì, lên xe." Mèo đen nhảy lên xe, ngồi xổm quơ quơ cái đuôi một cách qua loa.
Dung Ly nhón chân, không nhanh không chậm bò lên, ngồi trong thùng xe liếc nhìn xa phu đội nón tre, đáng tiếc nón tre đã che mặt của xa phu làm nàng không thể nhìn thấy "Người" được vẽ này trông thế nào.
"Đi." Hoa Túc đột nhiên nói.
Tiếng nói vừa dứt, bạch mã lộc cộc xuất phát, chạy nhanh dọc theo con đường bùn đất.
Dung Ly bất ngờ bị lắc lư suýt nữa đụng vào thùng xe, may mà giơ tay đỡ ổn, xiêm y trên người nàng đều ướt hết, nặng trĩu rũ xuống, gió lạnh từ bên ngoài thổi mạnh vào khiến sắc mặt nàng trắng bệch.
"Xe này cũng chỉ có thể đi nửa khắc?" Nàng nhíu mày hỏi.
"Không sai." Hoa Túc lên tiếng.
"Nửa khắc, cũng chẳng đi được bao xa." Dung Ly hơi choáng váng đầu, không biết có phải do xe ngựa này quá lung lay hay không.
"Nếu xe ngựa này chịu đựng không nổi, lại vẽ một chiếc khác là được." Hoa Túc bình tĩnh thản nhiên, không lo lắng chút nào.
Dung Ly giơ tay xoa giữa mày, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Đáng tiếc, không thấy hòa thượng trong chùa Thu Thọ đâu, vốn muốn bắt lấy nhược điểm của Mông Nguyên, hiện giờ ngay cả vật trừ tà trên người nàng ta là do ai cho cũng chưa biết."
"Chùa Thu Thọ nhất định còn có hòa thượng tồn tại, bằng không ai là người châm hương khói trong chùa." Hoa Túc nằm sấp xuống, dường như đã có chút thích ứng với thể xác của mèo con, "Cũng phải có kẻ dẫn đầu ra nói chuyện, nếu để đạo sĩ và hòa thượng ở Kỳ An biết được núi Hóa Ô bị lệ quỷ chiếm thì thật nguy hiểm, thế nào cũng phải bị gϊếŧ chết."
Dung Ly tháo thắt lưng áo lông chồn, mặc áo lông chồn này trên người giống như mang tảng băng, còn không bằng cởi nó ra.
Áo lông chồn bị cởi ra, chiếc váy màu vàng nhạt dính sát trên người, bờ vai mảnh khảnh rất gầy, hai mảnh xương bướm phía sau hơi run run.
"Nếu quỷ áo xanh kia không sợ những hòa thượng đạo sĩ đó thì sao?" Dung Ly chần chừ hỏi.
Hoa Túc xoay người, ngậm Họa Túy đang gác bên chân nàng lên nhét vào trong tay nàng, cười nhạt một tiếng, "Ta còn không hiểu nàng ta sao."
Dung Ly nắm Họa Túy, chưa hiểu ý này.
"Vẽ cái mành che gió lại." Hoa Túc hờ hững nói: "Nếu lạnh đến sinh bệnh, ta không trị được cho ngươi."
Dung Ly chớp chớp mắt, biết nghe lời mà nắm lấy bút vẽ mành trúc che gió. Nửa khắc sau, xe ngựa gần muốn hóa thành mực, bạch mã đang chạy băng băng đột nhiên khựng lại.
Hoa Túc bỗng dưng đứng lên, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm phía trước mành trúc.
Dung Ly nhìn một hồi mới giơ tay vén một góc mành lên, chỉ thấy một hòa thượng không sợ chết đứng trước bạch mã, bạch mã nâng cao vó ngựa đang muốn đạp lên ngực hắn.