Ngô Sâm không sao cả mà nhướng mày, "Cậu thấy sao?"
Giang Nhan cười xấu xa nói: "Người của anh à?"
Ngô Sâm không nói rõ, cho anh ta một ánh mắt tự hiểu đi, "Vậy sao còn không tránh ra?"
Giang Nhan không hề để ý mà cười ha ha, dẫn một cậu trai trẻ trung khác khoan thai vào bàn của mình. Trước khi đi còn cố ý nháy mắt với Hà Thanh sau lưng Ngô Sâm.
Ngô Sâm vào bàn, tùy tay chọn vài món, sau đó khoanh tay, cười như không cười mà quan sát ngắm nghía Hà Thanh đang nghẹn đỏ mặt sắp không thở nổi.
Giang Nhan vừa rồi là giám đốc bán hàng trong công ty của Ngô Sâm, là một công tử trăng hoa có tiếng, chưa từng kiêng dè thể hiện gu của mình. Nếu Ngô Sâm nhớ không lầm, cậu trai đi với Giang Nhan là nhân viên cấp dưới trong phòng ban của anh ta, vừa câu đến tay. Bản thân Giang Nhan không có ý định có mối quan hệ ổn định, đã quen chuyện anh tôi đồng thuận, cũng hiểu rõ mặt lợi hại của nó.
Mà căn cứ vào mùi rượu trên người Giang Nhan, Ngô Sâm đoán anh ta hẳn là đã uống quá nhiều ở quán bar đối diện, định tới đây để giải rượu. Đối diện con đường này có một quán bar khá bí ẩn, chỉ có một số ít người hay tăng ca đến khuya hoặc dân đi chơi đêm mới biết được rằng, khi trời tối hẳn, lầu hai sẽ lắc mình biến thành một quán gay bar với không khí cực kỳ nóng bỏng.
Hà Thanh cẩn thận khẽ khàng tháo khăn quàng trên cổ xuống, ôm vào lòng, như một cô vợ nhỏ ôm con trong lòng chịu người ta sỉ nhục, cố nén sự tủi thân trong giọng nói lại: "Quý... anh nói... tôi là..."
"Sao?"
Hà Thanh không nói. Cho tới khi đồ ăn được mang lên, mới lầm bầm hỏi: "Sao anh lại nhớ rõ mã số nhân viên của tôi ạ?"
"Vậy sao cậu vẫn giữ chiếc khăn quàng cổ này," Ngô Sâm gắp đồ ăn vào đĩa của cậu, "Hà Thanh."
Hà Thanh ngơ ngác một chốc rồi mới nhận ra Ngô Sâm còn biết cả tên cậu, tức khắc hiểu được, nhất định là do đọc được trên biên lai, mình thật là quá thiếu não.
Còn chuyện tại sao bản thân lại giữ chiếc khăn, tựa như cảm giác được vận mệnh mách bảo. Hà Thanh cảm thấy Ngô Sâm còn sẽ đến nữa, cũng âm thầm ngóng trông hắn đến. Cho nên vào khoảnh khắc lại được nhìn thấy hắn, cậu mới có cảm giác lâng lâng khi ước mơ trở thành sự thật.
Nhưng cậu rất nhanh lại không nhịn được mà nghĩ, Ngô Sâm gọi tên cậu, gọi cả tên lẫn họ, dường như họ rất thân thiết vậy. Giọng nói của Ngô Sâm rất trầm, mang theo chút khàn khàn, mỗi câu nói ra cũng không chứa nhiều cảm xúc. Lúc gọi tên cậu lại có chút sự trêu cợt khác hẳn bình thường, như dòng nước ấm khó tìm được lần thứ hai trên con sông băng.
Hà Thanh ôm hai chữ đó vào lòng yên lắng nhấm nháp thật lâu, thậm chí quên việc phải trả lời.
"Được rồi, không trêu cậu." Sukiyaki (1) đã bắt đầu sôi, Ngô Sâm cầm chén sứ lên múc nước dùng, "Người vừa rồi là đồng nghiệp của tôi, thuận miệng nói để đuổi cậu ta đi mà thôi. Cậu để ý à?"
(1): Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật, được dùng trong một nồi lẩu rất nông làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirataki,... được thực khách yêu thích bởi hương vị thơm ngon và cách thưởng thức vô cùng độc đáo.Hà Thanh hoàng hồn, chân thành mà lắc đầu.
"Vậy được rồi." Vừa nói xong, Ngô Sâm cố ý tỏ ra buồn rầu, "Nhưng tôi nói vậy, cho dù sau này giải thích với cậu ta cậu là nhân viên phục vụ trong trung tâm, tám mươi phần trăm cậu ta vẫn cho rằng quan hệ của chúng ta là loại đấy."
Hà Thanh "A" một tiếng, hơi hơi cúi người về phía trước, nghiêm túc hỏi: "Loại quan hệ nào ạ?"
Ngô Sâm cố tình úp úp mở mở, Hà Thanh vẫn luôn tròn mắt không chớp mà chờ. Cuối cùng, trong âm thanh sôi sùng sục của nước lẩu, Ngô Sâm ý tứ sâu xa mà cười cười, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Cho rằng cậu phục vụ tới tận nhà."
Hà Thanh vẫn không hiểu được, mà Ngô Sâm đã cầm một chén đầy thức ăn đưa qua. Cậu vội vàng luống cuống nâng tay nhận lấy, vô tình chạm vào vách trong của chén, bị sức nóng làm bỏng nhẹ. Hà Thanh thở ra vì kinh ngạc, sau khi đặt chén xuống lập tức xoa xoa tai của mình.
Thấy vậy, vẻ cười cười trên mặt Ngô Sâm tức khắc tiêu tán, nắm cổ tay cậu kéo qua kiểm tra, "Bị bỏng à?"
"...... Không sao ạ, tôi quen rồi."
Hà Thanh đã quen với chuyện này thật. Khi còn nhỏ ông nội không cho cậu nấu ăn, hiện giờ cậu ở một mình, không tránh khỏi những lúc phải tự mình giải quyết chuyện ăn uống. Nhưng cậu chỉ biết nấu mì, mì dễ nấu vậy mà cậu vẫn giận mình chân tay vụng về, đây là đôi tay để kiếm tiền của cậu. Thế nhưng, cho dù cậu ăn nhiều lần tới mức đã gầy giống một sợi mì, đôi khi vẫn sẽ bị bỏng, lần nào cũng rất đau.
Cùng lúc, trong lòng Ngô Sâm cũng cảm xúc lẫn lộn. Hắn không hiểu nổi bản thân nữa, cả tối nay, vì sao lại trêu đùa Hà Thanh quá nhiều lần như vậy. Khoảnh khắc Hà Thanh chậm rãi rút tay lại kia, hắn thậm chí bản năng muốn bắt lấy.
"Cũng có thể ạ." Hà Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng mân mê ngón tay của mình.
Ngô Sâm không hiểu: "...... Cái gì?"
Hà Thanh ngẩng đầu, cẩn thận mà giải thích: "Giám đốc bảo nếu khách yêu cầu, chúng tôi cũng có thể đến nhà phục vụ ạ. Nhưng không được làm chui, trung tâm phải nhận được năm phần trăm."
Con ngươi Hà Thanh đen sẫm, đôi mắt trong vắt, phản chiếu khuôn mặt hơi giật mình của Ngô Sâm.
Ngô Sâm dời mắt, trầm thấp mơ hồ "Ừm" một tiếng. Nghĩ đến chuyện gì đó mới cứng ngắc mà đổi chủ đề:
"...... Trước đây cậu có nói mình chỉ vùi đầu học, học lực chắc là không tệ nhỉ."
Bị hỏi vậy làm Hà Thanh nhớ đến bài tập tối nay chưa kịp làm, chột dạ mà sờ sờ vành tai, "Cũng bình thường ạ...... Không có gì đặc biệt."
Nhân viên cửa hàng bước qua tắt lửa giúp họ. Tiếng sôi sùng sục dần dần lặn xuống, hai người im lặng không ai lên tiếng, ôm tâm sự riêng mà cầm đũa ăn.
Trả tiền xong, ông chủ đã đi khuất, hai tay Hà Thanh mới lặng lẽ đưa ra một xấp tiền đưa xếp thẳng thớm.
Ngô Sâm không nói gì, hắn không có dịp để xài tiền giấy. Nhưng Hà Thanh kiên quyết trả, giống như vừa rồi kiên quyết không lên xe của hắn vậy.
Cũng hiểu đại khái tính cách thích ngon ngọt không thích ép buộc của cậu, Ngô Sâm lấy bánh kem đặt một bên ra, đẩy về phía Hà Thanh, đúng lúc chặn sự khách sáo sắp ập tới, cũng làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Khách hàng chiều nay của tôi tặng nhưng tôi không thích đồ ngọt. Đừng để lãng phí."
Lại bổ sung: "Lần sau để cậu mời."
Bước ra cửa, đêm đã khuya, nhiệt độ không khí càng thấp, may mắn hai người đều đã chắc bụng.
Chung cư của Hà Thanh ở ngay chỗ rẽ trước mặt, sắp đến lúc tạm biệt, hai người không hẹn mà cùng kéo dài những bước cuối cùng này.
"Còn tính không." Không đầu đuôi, Ngô Sâm xách túi giấy đặt chiếc khăn quàng cổ trong tay, mở miệng nói.
Hà Thanh khó hiểu "A" một tiếng, không nghĩ tới vô tình ợ một cái, lập tức hoảng sợ che miệng lại.
"Phục vụ tận nhà."
"Hừm... Dạ, đương nhiên."
Cậu lại một lần nữa dừng bước theo Ngô Sâm. Chỉ thấy Ngô Sâm giơ tay về phía cậu, lần này Hà Thanh hiểu ý rất nhanh, lấy điện thoại ra đưa qua.
Nhìn Ngô Sâm nhanh gọn gõ trên chiếc điện thoại lỗi thời của mình, Hà Thanh mới đột nhiên nhớ ra mình ngay cả tên của khách còn chưa biết mà đã đi ăn khuya cùng nhau. Nhưng mọi thứ đều quá xuôi chèo mát mái (2), không hề có chỗ nào mất tự nhiên.
(2): Câu gốc: thuận lý thành chương (顺理成章)Sau khi về đến nhà, đôi tay Thanh nắm chặt điện thoại, nhìn cái tên trên màn hình, thầm thì mấy lần, như muốn khắc ghi hai chữ đơn giản ấy vào lòng.
Trước khi xoay người rời đi, Ngô Sâm còn nhắc nhở: "Nhớ gọi là phải tới đấy."
Ngô Sâm cũng không đặt chuyện vô tình gặp được Giang Nhan vào đêm đó trong trí nhớ, nhưng buổi sáng hôm sau Giang Nhân cố tình trực tiếp tìm đến văn phòng.
Giang Nhan và Ngô Sâm vốn không thân nhau lắm, chỉ đôi khi gặp nhau trong các cuộc họp. Mọi người trong công ty đều biết Ngô Sâm là "thái tử", hắn lại khá lãnh đạm, luôn có vẻ không muốn gần gũi ai, cho dù là kẻ muốn nịnh nọt cũng không dám tự tiện đến gần.
Nhưng mà, trước nay Giang Nhan luôn thoải mái tùy tiện, gặp Ngô Sâm cùng thường xuyên chủ động chào hỏi. Tối qua còn tình cờ gặp khi mỗi bên đều có người bên cạnh, càng làm anh sinh ra cảm giác gặp được đồng loại. Toàn công ty đều biết Ngô Sâm đã có phu nhân, cũng nhiều ít nghe về mối quan hệ cùng cuộc hôn nhân sắp đặt của họ. Nếu chuyện như anh nghĩ, Giang Nhan cũng vui vẻ thông cảm và tiếp nhận loại quan hệ mở này, thậm chí còn tò mò với điều kiện của Ngô Sâm sao không ra ngoài tìm vui từ sớm.
Làm ra vẻ giao xong tài liệu, Giang Nhan trắng trợn táo bạo mà bắt đầu tọc mạch chuyện riêng.
"Giám đốc Ngô, không nhìn ra ha, ra là anh cũng thích như vậy."
Ngô Sâm dựa người vào ghế giám đốc lật tài liệu, không ngẩng đầu lên, "Nghĩ nhiều, nhân viên ở trung tâm đối diện mà thôi."
Chậc một tiếng, Giang Nhan thong thả ung dung ngồi xuống đối diện hắn, "Thôi đi, tôi đã đi spa 800 lần ở đấy, chỗ bọn họ không phải bé mập thì là chú lùn, nào có hàng tốt như vậy."
Ngô Sâm nhớ đến khuôn mặt sạch sẽ vô tội của Hà Thanh, nhấc mắt nói: "Cậu có nhiều kinh nghiệm lắm à?"
"Chuyện!" Giang Nhan bắt đầu hứng thú, "Tôi rất thích dạng như thế. Anh bao em ấy bao lâu thế ạ? Lừa tôi tôi sẽ tự mình tới nói chuyện đấy."
Sập một tiếng, Ngô Sâm dứt khoát mà khép tài liệu lại, nghiêm túc nhưng không nghiêm khắc mà nhìn về phía Giang Nhan.
"Giám đốc Giang, cậu đi cùng ai tôi không có ý kiến gì. Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, cậu ấy không phải như cậu nghĩ, giữa chúng tôi cũng không có gì phức tạp như cậu nói. Nếu cậu muốn tìm người chơi cùng, tốt nhất cậu nên đổi mục tiêu khác đi."
Cũng không biết Giang Nhan rổt cuộc là dạng người lạc quan hay điếc không sợ súng, làm quá mà kêu lên một tiếng, "Hai người đã thân tới mức đó rồi à? Cụ thể ra sao anh cũng biết rõ thế?"
Ngô Sâm lạnh lùng mà nhìn bộ dạng giả ngu của anh ta. Hắn tức khắc hiểu ra Giang Nhan nhờ vào đâu mà tung hoành từ bữa tiệc lớn đến bữa tiệc nhỏ như vậy.
"Được rồi," Giang Nhan chậm rãi thu lại bộ dạng đùa cợt, xua xua tay, "Tổng giám đốc Ngô đã nói vậy, đương nhiên tôi......"
Tiếng chuông đánh vỡ cuộc tán gẫu, là một cuộc gọi từ số lạ vào máy của Ngô Sâm.
Giang Nhan lập tức động tác im lặng, cười tự giác rời khỏi văn phòng.
Cửa khép lại, Ngô Sâm ấn nhận cuộc gọi, chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn tiếng kêu gào gấp rút:
"Alo, cha của bé Ngô An An phải không......"
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm của An An, An An vừa ngã ngất xỉu trong giờ thể dục, chân bị thương......"
"Tôi cũng chỉ vừa lên xe cứu thương thôi, anh có tiện để trực tiếp đến bệnh viện không ạ......"