Túc Liệu - Hiệp Cốt

Chương 20




Mấy ngày thi đại học, Ngô Sâm đặt một phòng ở gần địa điểm thi của Hà Thanh, phòng tiêu chuẩn cho hai người.

Sáng sớm hôm đó, Hà Thanh còn buồn ngủ bò dậy từ trong chăn, dụi mắt, tắt đồng hồ báo thức đi trước. Cửa sổ sát đất đã được kéo ra, chỉ còn một tấm màn mỏng chắn ánh sáng mờ ảo, trên bàn là bữa sáng không biết được đưa đến lúc nào giờ còn nóng hổi. Mà Ngô Sâm người đặc biệt tới đưa cậu đi thi, đang ngồi trên sô pha, kiểm tra vô số lần giấy chứng nhận và dụng cụ học tập cho cậu.

Khách sạn do Ngô Sâm tự mình chọn, cao cấp trang nhã, càng quan trọng hơn, cách trường thi chỉ 600m.

Đi qua đèn xanh đèn đỏ thứ hai cũng là cái cuối cùng, Hà Thanh nhìn thấy, bàn tay không nắm lấy tay cậu của Ngô Sâm đã sờ soạng túi quần một lúc lâu. Đó là động tác vô thức khi hắn muốn hút thuốc.

Đến gần cổng trường, Ngô Sâm dùng bàn tay thấm một lớp mồ hôi nóng bỏng nhéo nhéo tay Hà Thanh.

"Cục cưng, đừng hồi hộp nhé."

Hà Thanh buồn cười, trong lòng nói không biết lúc Ngô Sâm đi thi đại học có phải cũng bị tâm lý nặng nề như vậy không. Cậu ấn tay lên vai Ngô Sâm, hôn hôn sườn mặt căng chặt của hắn.

"Dạ. Giờ không hồi hộp rồi."

Thi xong, Hà Thanh ở lỳ trong nhà mấy ngày, chờ đến khi Ngô Sâm hoàn thành một hợp đồng xong, hai người cùng nhau bay về quê thăm ông nội.

Ngày ra kết quả, ba người cùng nhau ngồi bên bàn ăn, đồng thời đối diện với notebook cắm thẻ wifi của Ngô Sâm.

Giao diện tải lại thành công, tim Ngô Sâm đập rất nhanh, xác nhận vài lần tổng điểm, bàn tay nắm chặt chậm rãi thả lỏng, cuối cùng thở nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Hà Thanh tiến sát lại nhìn phiếu điểm, lẩm bẩm nói: "Tiếng Anh không được tốt..."

Ba người hân hoan ăn xong một bữa cơm, ông nội lôi ra một bình rượu lâu năm, trong tiếng dặn dò của Hà Thanh ôm nó ra ngoài đi thông báo tin vui cho hàng xóm láng giềng.

Ngô Sâm kéo Hà Thanh lên đùi mình, bắt đầu lôi ra hỏi tội: "Vậy còn không cao, em muốn thi vào đâu?"

Hà Thanh lập tức ngồi thẳng, bám lên vai hắn, đôi mắt đen láy sáng ngời, nghiêm túc lại thẹn thùng đến đỏ bừng mặt làm Ngô Sâm hơi buồn cười. "Thi vào đâu cũng là của anh mà."

Âu yếm một lát, Ngô Sâm nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cậu, rũ mắt nhìn cậu, "Thi tốt như vậy, em muốn được khen thưởng gì."

Ngô Sâm cảm thấy mình như phụ huynh hứa nếu được điểm tối đa sẽ cho kẹo vậy. Cậu bé trong lòng hắn rất xinh đẹp, không ai nỡ từ chối lời xin kẹo của cậu. Ngô Sâm hận không thể nuôi dưỡng Hà Thanh mãi mãi trong biển mật đường, không cần phải nghe lời biết điều như vậy, có thể nhõng nhẽo tùy thích, vẫn cứ đáng có được rất nhiều kẹo ngọt và tình yêu. Ngô Sâm nguyện vĩnh viễn làm một phụ huynh cưng chiều quá độ đó.

Hắn đã quên, Hà Thanh không hề thèm nhỏ dãi vương quốc kẹo ngọt mê người, cậu chỉ muốn làm đứa bé quấn người.

Hà Thanh dán bên tai Ngô Sâm, hơi thở khi nói như lông chim, nỉ non nói ra một câu trả lời.

Ngô Sâm cười cười nhìn cậu, như đang suy nghĩ gì đó cào nhẹ sau eo của cậu. Hắn gọn gàng bế Hà Thanh lên, bước vào phòng, giơ chân đá cửa, so đo xem loại khen thưởng này có tính là tham lam không.

Sau ngày ra điểm, Ngô Sâm cùng Hà Thanh lên xe về lại trường cấp ba cũ, tìm chủ nhiệm lớp để thông báo thành tích.

Xe buýt chạy rất lảo đảo, như là có thể tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào. Ngô Sâm nắm tay vịn, vòng lấy Hà Thanh vào lòng giữa chiếc xe đông nghẹt người. Hà Thanh nghe thấy tiếng cười trầm thấp trên đỉnh đầu, bèn ngửa đầu nhìn, Ngô Sâm vuốt ve cổ cậu, hôn cậu một cái, nói rốt cuộc anh cũng được đi học cùng em rồi.

Vừa thấy chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp lập tức nói Hà Thanh gầy đi nhưng khí sắc rất tốt, còn quan tâm hỏi tình trạng của ông nội cậu, cuối cùng còn tỏ vẻ tiếc nuối mà nói, nếu một năm này ôn tập cẩn thận, nhất định có thể thi tốt hơn nữa.

Nghỉ hè, ngôi trường vốn không lớn trở nên yên tĩnh trống trải.

Ngô Sâm và Hà Thanh cùng nhau đi qua sân thể dục màu xám lấm lem, khung bóng rổ bị hỏng, còn có giàn tử đằng thưa thớt, là nơi duy nhất trong ngôi trường này có thể coi là cảnh đẹp. Nghe nói từ nhỏ Hà Thanh hay học bài ở đây, Ngô Sâm chỉ muốn ghi nhớ toàn bộ những chi tiết không mấy hấp dẫn ở nơi này, ngay cả những năm tháng của Hà Thanh mà hắn không thể chạm tới ấy.

Bước vào phòng nhạc không được khóa lại, trong góc có một chiếc đàn organ phủ bụi.

Lau sơ lớp bụi đi, Ngô Sâm ngồi xuống ghế trước cây đàn, kéo Hà Thanh vào lòng, dựa theo ký ức ấn vài phím đàn, không mấy để ý đàn nửa khúc 《Mariage d"amour》.

Hà Thanh cảm thấy thật hay từ tận đáy lòng, quay đầu hỏi hắn sao lại không đàn đến hết.

Ánh mắt ngưỡng mộ lại nhiệt liệt này, làm Ngô Sâm cảm thấy mình đang được cậu chiếu sáng.

"Em có hối hận không?"

Hà Thanh ngẩn người: "Cái gì?"

Hà Thanh nhớ đến lời nói vừa rồi của chủ nhiệm lớp, à một tiếng, "Có một chút ạ, em thấy tiếng Anh không được tốt lắm."

"Không chỉ vậy." Ngô Sâm nói, "Có hối hận đã ở bên anh không?"

"Ý anh là, em thật ra có thể có được số điểm cao hơn, cuộc sống tốt hơn, chỉ cần em muốn."

Ngô Sâm cảm giác Hà Thanh nằm trong lòng mình đột nhiên mềm cả người.

"Không hối hận đâu." Hà Thanh trả lời rất nhanh, lại không tùy tiện, như là phản ứng theo bản năng.

Cho dù là một người không gì có thể cản nổi cũng có lúc không được tự tin, không biết vì sao, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hà Thanh. Cậu rất ít khi thấy trong mắt Ngô Sâm có sự cô đơn như vậy, Hà Thanh nghĩ, Ngô Sâm cũng không phải từng giây từng phút luôn là người lớn, cũng không cần phải luôn luôn tự mình gồng gánh.

Bởi vì cậu cũng đã trưởng thành, cậu cũng là một người lớn rồi, cũng có thể bảo vệ đứa trẻ bị ép lớn lên, thiếu cảm giác an toàn này.

"Ngô Sâm, anh là người tốt nhất em từng gặp. Ai gặp được anh cũng sẽ không hối hận đâu."

Những hạt bụi nhảy lên dưới ánh nắng, âm thanh của nụ hôn át cả tiếng đàn. Hà Thanh bị đè lên mép đàn, không cẩn thận ấn lên phím đàn, những nốt nhạc vui sướng đan xen nhau, trong phòng học được bao quanh bởi cây xanh này, trở thành một khúc tình ca ngày hè xao xuyến.

Ở chơi dưới quê nhà một tuần, Ngô Sâm và Hà Thanh đón ông nội đến thành phố cảng, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Một tuần trước cuộc phẫu thuật, ban đầu Hà Thanh định thuê ngắn hạn căn phòng cho một người đơn giản thôi, lại bị Ngô Sâm kiên quyết bác bỏ: "Không phải còn phòng cho khách trong nhà hay sao."

Vì thế, sao khi ông nội vào ở, hai người ở chung một mái nhà, lại chỉ dám liếc mắt đưa tình trao đổi sự nhớ nhung. Chẳng sợ chỉ là một cái chạm nhẹ trên bàn ăn, cũng đã ngứa ngáy như đang yêu đương vụng trộm.

Đêm đầu tiên, trước giờ ngủ, Hà Thanh tự giác ôm chăn gối trải sẵn trên sô pha. Toàn bộ quá trình ông nội chắp tay sau lưng, nhìn hai người bận rộn xong, bước qua vỗ vỗ vai Ngô Sâm, liếc nhìn Hà Thanh một cái, để lại một câu ngủ sớm đi, xoay người vào phòng cho khách.

Không đến nửa tiếng sau khi tắt đèn, Hà Thanh nhìn vào màn hình điện thoại sáng lên trong đêm tối, chớp chớp đôi mắt để lộ khỏi tấm chăn. Tin nhắn vừa gửi đi thành công, cửa phòng phòng ngủ chính đã mở ra, Ngô Sâm đi chân trần, lặng lẽ không một tiếng động bước tới, xốc chăn bế ngang cậu lên.

Nghe thấy tiếng động gì đó, hai người đồng thời ôm chặt lấy đối phương.

Hà Thanh ngó ngó dưới đất, thở phào một hơi, dán sát lại bên tai Ngô Sâm, thì thầm nói: "Rớt gối đầu thôi."

Ngô Sâm không quan tâm đến gối đầu, đi chân trần ôm cậu bước vào trong phòng ngủ, Hà Thanh thay thế cho hai tay của hắn, thật cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi đóng lại.

Vùi mình hành sự đến một nửa, từ ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.

Kẹt cửa không có ánh đèn, Ngô Sâm mồ hôi đầm đìa mà dừng lại, cúi người nói bên tai Hà Thanh: "Ông nội có thói quen đi tiểu đêm à?"

Hà Thanh hiển nhiên đã ý thức mơ hồ, nhắm hai mắt hôn loạn xạ lên đôi môi thò đến gần của Ngô Sâm, "Không có á..."

Hai phút sau, Ngô Sâm nghe được tiếng xả nước. Trong lúc đó Hà Thanh đã không chịu nổi, tự mình che miệng lại, cong eo thật cao tự mình động.

Lạch cạch một tiếng, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, sự căng thẳng của Ngô Sâm được giải tỏa, hắn lấy gối đầu đến lót dưới eo Hà Thanh, nghĩ thầm tốt nhất là nên xong việc trước hừng đông, cũng may trước khi ông nội tỉnh dậy đã ôm đứa cháu nhỏ này trở về ổ chăn trên sô pha.

Ngô Sâm đã hẹn cho ông nội một bác sĩ rất giỏi, là đàn anh thời đại học của hắn. Bác sĩ nói thời gian phát hiện bệnh tuy trễ, nhưng vì tích cực hợp tác chữa trị, tỷ lệ phẫu thuật thành công vẫn tương đối cao.

Hà Thanh lúc ở trước mặt ông nội vẫn luôn giữ tâm thế lạc quan vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy ông nội bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đèn đỏ trước phòng sáng lên, đôi mắt vẫn không nhịn được đỏ au.

Phòng chờ cho người nhà sáng sủa sạch sẽ, Hà Thanh dựa lên vai Ngô Sâm, ly ca cao đá Ngô Sâm mua cho đang cầm trong tay, một ngụm cũng chưa động vào, viên đá tan ra, màu sắc trong ly nhạt dần đi.

Ngô Sâm cầm lấy ly đồ uống đấy, lót tờ khăn giấy đặt nó xuống đất, kéo Hà Thanh lại, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình để sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của cậu.

Trong đầu Ngô Sâm chạy qua rất nhiều ý nghĩ kỳ lạ, chẳng hạn như nếu người vào phòng phẫu thuật là hắn, Hà Thanh có ảm đạm đau thương như vậy hay không, hay là thống khổ tuyệt vọng hơn. Hắn tưởng tượng trong một lúc ngắn ngủi, một năm trước, tâm trạng của Hà Thanh khi ngồi một mình trong bệnh viện cũ nát ở địa phương, chờ kết quả cuộc phẫu thuật của ông nội, vô thức siết chặt bàn tay đang nắm tay cậu hơn.

Cho đến khi Hà Thanh bị đau hừ một tiếng, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi hắn làm sao vậy.

Ngô Sâm nhìn xuống, Hà Thanh ngồi cạnh hắn như một chú nai con xinh đẹp, trong mắt là một hồ nước trong vắt, chỉ có cậu là có thể vĩnh viễn vô tư vô lự trên bãi cỏ vẩy đẩy ánh mặt trời.

Giờ khắc này, Ngô Sâm thành kính mà cầu nguyện, Hà Thanh mãi mãi không phải bị đưa vào phòng phẫu thuật lạnh lẽo ấy, mà họ cũng mãi mãi không cần chờ người kia trong gian phòng cho người nhà này.

Hắn biết mấy ngày nay Hà Thanh chẳng có tâm trạng để hôn sâu, vì thế chỉ ôn nhu hôn hôn đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói không có gì.

Cuộc phẫu thuật rất thành công, ông nội không tĩnh dưỡng trong bệnh viện được mấy ngày, đã sai Hà Thanh đặt vé máy bay trở về cho ông rồi.

Một đêm trước khi đi, ông nội nấu ăn, hai người giúp đỡ, làm một mâm thịnh soạn. Cơm nước xong, ông nội dùng trà thay rượu, cầm hai ly rượu nho nhỏ, đuổi Hà Thanh đi rửa chén.

Ngô Sâm ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi xử lý. Thấy ông nội mãi không mở miệng, hắn liền ho nhẹ một tiếng, chủ động đánh vỡ sự trầm mặc: "Lần sau ông ở lâu thêm vài ngày, con đưa ông đi dạo xung quanh ạ."

Ông nội nhấp một ngụm trà, phẩy phẩy tay, "Vẫn không ở quen được."

Ngô Sâm cũng không phải người hay nói, cầm ly, kiên nhẫn chờ bề trên mở miệng.

Sau một lúc lâu, ông nội như là đã sắp xếp xong ý nghĩ trong đầu, đằng hắng một cái, trịnh trọng nói: "Tiểu Ngô, cậu là một đứa có hiếu. Thời gian dài như vậy, vất vả cho cậu rồi. "

Ngô Sâm châm thêm trà cho ông, rũ mắt, "Ba mẹ con đi sớm, lúc họ còn ở, con cũng chỉ biết làm họ buồn, ngay cả cơ hội báo hiếu họ cũng không có."

Ông nội nhìn hắn trong chốc lát, vỗ vỗ vai hắn thật mạnh, "Ba mẹ cậu nhất định vẫn luôn coi cậu là niềm tự hào của họ."

Ngô Sâm cười cười, đạm bạc nói: "Chỉ mong là vậy ạ."

"Cậu là đứa trẻ tốt." Ông nội thở dài, uống một hơi cạn sạch trà trong ly, "Con người tốt, tính tình tốt, tướng mạo tốt, công việc cũng tốt."

Ngô Sâm được khen đến không được tự nhiên: "Ông nội......"

"Cách âm trong nhà cũng tốt."

Không khí dường như lắng lại, thời gian rất dài, chỉ còn lại tiếng rửa chén trong nhà bếp.

Ngô Sâm mặt không đổi sắc, vành tai lại bỏng rát, mấy lần muốn mở miệng, vẫn không sao nói nên lời.

Im lặng trong lòng hiểu mà không nói, ông nội giơ tay, rót đầy ly giúp hắn.

"Thanh Thanh còn nhỏ, có chỗ nào bướng bỉnh, đừng chiều nó."

Ngô Sâm miệng khô lưỡi khô, có cảm giác như trộm cải trắng nhà người ta ngay dưới mi mắt họ. Hắn nắn nắn ly trà, liếm môi, "Hà Thanh rất tốt."

Ông nội nâng mắt lên, liếc nhìn hắn một cái, cầm ly trà lên, trước khi uống, trầm giọng nói: "Nhưng mà, cậu nếu còn dám bắt nạt nó, bộ xương già này, cho dù liều chết cũng tới đánh cậu đấy."

Đêm hè dần tối, tắt nước, tiếng nói chuyện bên ngoài cũng dần tan. Hà Thanh lau lau tay, tò mò đi ra ngoài, chỉ nghe một tiếng cạch giòn vang, hai người đang nâng chén vừa chạm ly, như là vừa ký xong một bản hợp đồng vừa ý.

Ông nội nâng chén trà: Nghe nói còn một ngoại truyện nữa