Tục Huyết Hải Thâm Thù

Tục Huyết Hải Thâm Thù - Chương 22: Ác đồ và độc phụ




Phiên tăng cười độc ác :



- Được, để coi con bé này tiếp ra được mấy chiêu!



Lão quay người lại đuổi theo nàng.



Kim Bích Y biết chiêu hồi nãy vì lão còn khinh địch nên nàng chưa bị nguy đến tính mạng. Chác không có lần thứ hai như vậy, nàng chỉ còn biết thi triển thân pháp Xuyên Hoa Nhiễu Thọ tránh né không đối diện với lão.



Đang lúc cực kỳ nguy hiểm, may mắn Mạnh Hoa đã tới kịp thời.



Chàng quát lên :



- Xin tạm ngừng tay, ta có điều muốn nói!



Phiên tăng tin chắc, mình sắp bắt được Kim Bích Y do đó cười lạnh như băng :



- Xú tiểu tử, ngươi là cái quái gì dám sai bảo ta? Còn muốn tìm cái chết, ngươi và con bé này cứ đến đây!



Lòi chưa dứt chỉ nghe chàng nói :



- Y muội tạm dừng lùi nữa!



Tiếng ra là chiêu ra, kiếm và chưởng cùng song song đánh tới thay nàng tiếp thế công của đối phương.



Song chưởng chạm nhau, phát ra một tiếng như tiếng sấm trầm uất, Mạnh Hoa phải lùi lại mấy bước rùng mình liên tiếp mấy cái mới đứng vững được.



Nhưng lão Phiên tăng cũng không chiếm được tiện nghi, xem ra thậm chí còn e thế thua rõ ràng, lão lảo đảo một cái suýt ngã, phần áo cà sa trước ngực bị mũi kiếm đâm lủng một lỗ to bằng đồng tiền.



Nguyên vì Mạnh Hoa đã sử dụng Đại Nã Di Pháp trong võ học cổ Ba Tư giải sức mạnh chưởng lực của Phiên tăng. Đại Nã Di Pháp và Tứ Lượng Phát Thiên Cân của võ học Trung thổ có sự ảo diệu khá giống nhau. Tuy vậy Mạnh Hoa cũng chỉ tiêu giải được bảy phần nội lực của đối phương, còn ba phần vẫn trúng người chàng, đẩy chàng lùi lại rùng mình mấy cái mới đứng vững.



Cố nhiên Phiên tăng rất kinh dị, còn chàng cũng sợ thầm: “Nội công của Phiên tăng cực kỳ dị nhưng là tà môn. Nếu ta không liên tục gặp kỳ ngộ trong đời chắc không đỡ nổi một chưởng của lão. Nói về bản lĩnh chân thực, có lẽ ta vẫn chưa bằng lão ta”.



Nói nghiêm túc nếu dùng chưởng đối địch, Mạnh Hoa có kém lão, nhưng trong chưởng chàng lại có kiếm. Chàng lại rất tinh diệu kiếm pháp nên qua chiêu đầu có phần chiếm thượng phong.



Phiên tăng cúi nhìn thấy ngực áo cà sa bị xuyên một lỗ càng kinh dị. Ý sợ hãi nảy sinh nhất thời không dám lợi dụng thời cơ chàng chưa đứng vững tấn công.



Mạnh Hoa đã định thần liền nói :



- Chúng ta hoàn toàn không có ác ý, xin đại hòa thượng tạm dừng tay nghe một lời đã :



Ô Lý Tái nói :



- Sư phụ không nên tin lời tiểu tử này.



Phiên tăng vẫy tay :



- Ta tự sẽ quyết định không cần ngươi chen vào! Ngươi hãy quay ra đi!



Thì ra lão cũng sợ khó thủ thắng chàng, sợ đồ đệ trông thấy lão thua thì không còn thể diện gì nữa.



Ô Lý Tái bị mắng nhưng trong bụng lại mừng vì có cơ hội tránh nơi nguy hiểm liền huýt sáo một tiếng gọi ngựa lại phóng lên lưng đuổi theo Vệ Thác Bình và Diệp Cốc Hồn.



Mạnh Hoa nói :



- Thực sự chúng ta chỉ muốn hỏi lệnh đồ một chuyện chứ không có ác ý. Nay được gặp đại hòa thượng càng tốt.



Phiên tăng “ừ” một tiếng :



- Ta đã tận mắt thấy cô nương đây khinh thường đồ đệ ta. Bất quá đó cũng là việc mỗ không cần tra cứu. Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi!



- Xin hỏi có phải Ân Kiếm Thánh là đồ đệ mới của hòa thượng?



- Nếu phải thì sao?



- Nói không dám dối, thúc thúc của y là sư phụ của ta. Thúc thúc y hy vọng y sớm ăn năn trở về, xin hòa thượng để ta mang y về.



- A! Thúc thúc y là sư phụ ngươi?



Trong giọng nói có vẻ không tin. Mạnh Hoa đáp :



- Ta lừa dối hòa thượng có ích gì. Nếu không tin hòa thượng cứ về hỏi lại Ân Kiếm Thanh!



- Phải và chẳng phải với ta vô can. Nhưng nếu ngươi muốn mang Ân Kiếm Thanh về lại có liên can tới ta!



Kim Bích Y lớn giọng nói :



- Nếu hòa thượng là sư phụ của y, hòa thượng cũng không thể ngăn cấm y gặp người nhà!



Phiên tăng cười lạnh lùng :



- Nữ thí chủ nói câu này sai rồi. Thứ nhất đồ đệ ta có nói với ta rằng thúc thúc y đối với y không tốt, y không có ý quay về. Thứ hai y là đồ đệ truyền nhân y bát của ta, ta quyết không cho y quay về!



Kim Bích Y cả giận :



- Chính Ân Kiếm Thanh hành vi không đoan chánh, thúc phụ y mới muốn bắt y về quản giáo. Thúc phụ y cũng không cần hòa thượng dạy y võ công!



Phiên tăng cười ha hả :



- Nếu thật như thế càng không yên tâm để y về! Hừ! Thúc phụ y không cần, hay thúc phụ y cần ta dạy cả lão nữa. Nói vậy là đủ rồi!



Sau khi Phiên tăng đi khỏi, Kim Bích Y trách móc Mạnh Hoa :



- Mạnh đại ca để cho lão đi mất không ngăn trở gì cả, hay là đại ca sợ không đánh hơn lão?



Mạnh Hoa mỉm cười :



- Ta không dám nói chắc sẽ thắng lão nhưng cũng không có gì phải sợ lão cả.



Bích Y hỏi lại :



- Thế thì tại sao...



Chàng mỉm cười gạt ngang :



- Thôi, Y muội khỏi hỏi nữa, trời đã trưa rồi, ta về đi... ta linh cảm như có ai đang chờ chúng ta ở nhà đó!



Linh cảm của chàng đúng thật, vừa về gần đến tới khu doanh trại của La Hải đã thấy Tang Đạt Nhi chạy đến, chàng hỏi trước :



- Có phải có khách nhân đến tìm ta chăng?



Tang Đạt Nhi kinh ngạc :



- Làm sao đại ca biết mau như thế, đệ định báo với đại ca đó. Vâng, có một vị viễn khách vừa đến đã vội hỏi tin tức của đại ca liền.



Chàng không cần hỏi nữa vội vàng vén màn cửa lều La Hải. Chỉ nghe một giọng rất thân mật :



- Hiền điệt, rượu hôn lễ bao giờ mới mời ta, đêm qua chắc hiền điệt và Kim cô nương rất vui thú, Tù trưởng chỉ sợ hiền điệt vui chơi quá xa đến chiều nay mới về.



Mạnh Hoa vừa vui mừng vừa thất vọng. Nguyên vì chàng có ý mong sư phụ chàng tới nhưng người này lại là người nổi danh ngang với thân phụ của chàng trong nghĩa quân, đó là Tống Đằng Tiêu. Thấy chàng không trả lời Tống Đằng Tiêu vội hỏi :



- Hiền điệt có chuyện gì lo nghĩ mà không đáp lời ta?



Mạnh Hoa đáp :



- Điệt tử nhìn thấy thúc thúc vui đến nỗi ngẩn người.



Tống Đằng Tiêu mỉm cười :



- Còn chuyện đáng vui hơn nữa. Gia gia của hiền điệt cùng rất nhiều bằng hữu nghĩa quân sẽ đến đây không lâu.



Chàng nghe nói có thân phụ sắp đến cực kỳ sung sướng, nhưng không nghe nói gì về sư phụ Đan Khâu Sinh chàng cũng có hơi lo lắng.



* * * * *



Thực ra sư phụ Đan Khâu Sinh cũng đang trên đường đến Hồi Cương.



Tại sao hốt nhiên Đan Khâu Sinh lại đến đây?



Từ hôm Mâu Lệ Châu không từ giã bỏ Không Động sơn ra đi, Đan Khâu Sinh rất buồn phiền.



Chàng biết rõ nhất định Mâu Lệ Châu ra đi là tìm bọn Mai Sơn nhị quái, vì muốn tìm được Tân Thất Nương trước tiên phải gặp Mai Sơn nhị quái mà có tìm ra Tân Thất Nương nàng mới báo thù được mối thù của cha nàng.



Chàng vẫn nhớ câu nói của Ân Cừu Thế nói với chàng :



- Đúng rồi, huynh đài đã lầm lỡ tuổi xuân của Mâu Lệ Châu đến mười tám năm nay, nay không nên sợ hãi tiếng đồn của thiên hạ mà làm lầm lỡ thêm lần nữa. Hay mau đi tìm Mâu Lệ Châu đi!



Muốn tìm Mâu Lệ Châu trước tiên phải tìm ra Mai Sơn nhị quái.



Khi Mạnh Hoa ra đi được hai giây, Đan Khâu Sinh tiếp một vị khách tới trễ, đó là trưởng lão Cái bang.



Tuyên Vũ Tán cũng được Động Chân Tử mời đến tham dự Không Động phái. Nay đến trễ mất ba ngày, đương nhiên đã biết Đan Khâu Sinh là người kế vị Chưởng môn nên tiện thể đến chúc mừng Đan Khâu Sinh luôn.



Đan Khâu Sinh tiếp kiến Tuyên Vũ Tán rất vui vẻ vì chàng biết cái bang rất nhiều tin tức trong giới giang hồ. Sau khi chào hỏi hàn huyên chàng nhập đề ngay :



- Trong yêu nhân tà phái có hai tên tự xưng Mai Sơn nhị quái, lão tiền bối chắc có biết?



- Phải chăng Chưởng môn muốn hỏi tới hai tên Chu Giác và Lộc Hồng? Trước đây mấy ngày, trên đường tới đây ta có nghe tin tức về bọn chúng, nhưng xin được nghe rõ, vì sao Chưởng môn lại muốn biết về hai tên đó?



Đan Khâu Sinh đem mọi chuyện phiền phức ra kể với Tuyên Vũ Tán. Nghe xong Tuyên Vũ Tán kể lại cho chàng nghe chuyện lão gặp giữa đường.



Thì ra trên đường tới núi Không Động khi đi qua một phân đà đúng lúc phần đà ấy tiếp nhận được thư của một đệ tử cái bang báo đã phát hiện ra tung tích của Mai Sơn nhị quái.



Đan Khâu Bình vui vẻ :



- Đa tạ tiền bối cho biết tin tức ấy, ngày mai ta sẽ lên đường đến Hồi Cương tìm bọn chúng.



Trên đường đến Hồi Cương, Đan Khâu Sinh tình cờ gặp Trọng Vật Dung và ác đâu cùng hắn, Trọng Vật Dung không đánh lại Đan Khâu Sinh trước khi trốn chạy hắn quăng lại độc môn ám khí tên gọi Độc Vụ Kim Châm Lệ Diện Đàn là một loại bột tung ra mù mịt. Đan Khâu Sinh hít nhằm loại bột độc này bị nội thương phải tìm vào một hang núi kín đáo trong vùng tuyết sơn tịnh dưỡng thương.



May mà nội công chàng cực kỳ thâm hậu nên qua ba ngày vận công liên tục chàng đã có phần thuyên giảm, bụng cảm thấy đói cồn cào, chàng lục hết lương khô trong túi ăn một bữa no nê rồi định rời động núi lên đường mặc dù trời đang đêm.



Đang lúc sắp rời hang động chàng bỗng nghe có tiếng bánh xe gỗ lăn lộc cộc trên đường từ xa chuyển lại gần. Chàng nổi tính hiếu kỳ nghĩ bụng: “Nơi đây là vùng tuyết sơn, ngay đến ban ngày đi lại còn khó khăn, huống gì giữa đêm khuya thế này ai lại đẩy xe lên đây làm gì?”.



Tâm niệm chưa dứt chàng nghe thêm có tiếng rên rỉ đứt đoạn, thấp thoáng nằm trong lòng xe hình như có một bệnh nhân. Tên đẩy xe nói lầu bầu :



- Nhìn kiểu này, Thất Nương không thể đi được, chúng ta làm sao bây giờ?



Tên hán tử thứ hai kéo xe đằng trước đáp :



- Chỉ còn cách phải bức mụ đưa cho chúng ta Bách Độc chân kinh.



Trong thoáng chốc Đan Khâu Sinh không thể không vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Thì ra hai tên đang nói chính là Mai Sơn nhị quái!



Tên đẩy xe là tên già hơn Chu Giác, còn tên đi trước gồng mình lên kéo xe là lão nhị Lục Hồng.



Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Tuy Đan Khâu Sinh chưa nhìn rõ mặt người nằm trong xe bị bệnh là ai nhưng theo lời hai lão Mai Sơn nhị quái, nhất định đó là Tân Thất Nương.



Nhưng Đan Khâu Sinh không xuất hiện lúc ấy.



Nên biết, nếu là bình thời võ công của Đan Khâu Sinh hơn hẳn hai tên này, chàng muốn chế phục Mai Sơn nhị quái chỉ cần động tay chân là đủ, nhưng hiện này chàng bị thương mới khỏe, càng chậm ra tay càng tốt vì có thời gian vận chuyển thêm công lực. Do đó một mặt Đan Khâu Sinh vận công ngưng tụ chân khí, một mặt chờ động tĩnh bên ngoài.



Chu Giác cầm một túi da đựng nước tạt vào mặt Tân Thất Nương, bắt mụ phải tính cơn mê, mụ cất giọng ai oán yếu ớt :



- Ta... ta... muốn chết cho rồi!



Lộc Hồng lạnh lẽo nói :



- Mụ chết chẳng ai cần nhưng chúng ta sẽ tìm Bách Độc chân kinh ở đâu? Mụ hãy đưa chân kinh ra đây rồi hãy nói!



Tân Thất Nương thều thào :



- Ta đã bảo rồi, Bách Độc chân kinh không có trong người ta, không tin các ngươi cứ lục tìm đi!



Kỳ thực Mai Sơn nhị quái đã lục xét khắp người Tân Thất Nương từ lâu rồi cần gì mụ phải nhắc? Chu Giác nói :



- Thất Nương, chúng ta là một bọn bằng hữu, lần này chúng ta cực kỳ mạo hiểm mới cứu được mụ ra khỏi núi Không Động. Xin nhớ chút tình ấy đem Bách Độc chân kinh giấu ở nơi nào đó nói cho chúng ta nghe đi.



Tân Thất Nương gượng cười :



- Đa tạ các ngươi tận lực, nhưng ta chịu khổ thế này cũng đủ rồi, không muốn bị thêm nữa. Nếu nói là bằng hữu, xin người giúp cho ta một chưởng để ta chết ngay cho rồi!



Nguyên vì đêm hôm đó Tân Thất Nương bị Mâu Lệ Châu truy bức chạy tới Đoạn Hồn nhai thương thế rất nặng may có Mai Sơn nhị quái cướp được mụ chạy mất nhưng chúng không biết gì về y thuật, chỉ biết dùng một củ nhân sâm hái được ở Quan ngoại mỗi ngày cho mụ ăn một ít và nhờ nội công của mu cũng khá cao nên mới miễn cưỡng được tới hôm nay. Trải qua đường trường hơn tháng mụ càng ngày càng đau đớn khổ sở không sao tả xiết.



Chưa hết, Mai Sơn nhị quái còn cưỡng bức mụ truyền độc công, một mặt cố nhiên dùng nhân sâm không cho mụ chết, một mặt không ngừng hành hạ mụ. Mụ cứ đọc một đoạn trong Bách Độc chân kinh chúng đối với mụ tốt một chút khiến cho Tân Thất Nương cầu sống không được cầu chết không xong.



Lộc Hồng nghe mụ cầu chết, cười nhạt mà rằng :



- Chết sao dễ thế được? Mụ hiện này không đủ khí lực tự sát, trừ phi Diêm Vương sai câu hồn sứ giả đến chúng ta không giữ được mà thôi, còn không mụ muốn chết cũng không được. Hãy nói thật Bách Độc chân kinh cất ở đâu?



Tân Thất Nương nhăn nhó :



- Nói thật ư? Năm xưa sư phụ ta chỉ “truyền tâm” cho ta còn Bách Độc chân kinh sư phụ giao cho sư muội rồi. Bọn ngươi không tin, ta không biết làm sao!



Mai Sơn nhị quái nhìn nhau một lúc rồi Chu Giác nói :



- Không ở trong người mụ cũng không sao nhưng ta tin mụ thuộc Bách Độc chân kinh, mụ hãy đọc hết cho chúng ta nghe!



Năm xưa Tân Thất Nương câu kết với Động Minh Tử dùng độc chất ám tử sư phụ Đan Khâu Sinh là Động Diệu chân nhân. Chàng vốn muốn tìm kẻ thù nhưng bây giờ trước mắt chàng nhìn thấy kẻ thù hành hạ thê thảm, không khỏi xúc động bất nhẫn, nghĩ thầm: “Mụ ta hiện này không còn chút khí lực, Mai Sơn nhị quái dùng biện pháp gì bức mụ đọc?”.



Chàng không nghĩ ra biện pháp gì nhưng Mai Sơn nhị quái nghĩ ra. Chu Giác dùng răng xé một miếng nhân sâm cho mụ ăn và Lộc Hồng đặt chưởng sau lưng mụ, vận nội công vừa đủ ấn vào tâm mạch mụ. Đây là thủ pháp của tà phái có thể khiến khí huyết khích động tinh thần phấn chấn đôi lúc, nhưng sau cơn phấn chấn rồi lại càng thêm đau đớn.



Lộc Hồng giục giã :



- Mau đọc Bách Độc chân kinh đi, nếu không ta hành hạ đau khổ lắm.



Tân Thất Nương vẫn lạnh lùng :



- Xin lỗi, một chữ cũng không còn nhé!



Lộc Hồng giận tím mặt :



- Đừng lừa bịp, ngươi chết đến nơi mà vẫn còn ương ngạnh!



Tân Thất Nương gượng gạo mỉm cười :



- Ta lọt vào tay các ngươi còn gì mà sợ chết nữa? Chính ta đang cầu chết đây, ngươi hãy giết chết ta đi ta đã bị đau khổ.



Tiếng cười gượng gạo của mụ hết sức thê lương.



Ngay lúc ấy bỗng nhiên có âm thanh thánh thót của một nữ nhân cất lên :



- Ai dám động vào bà ta, ta sẽ lấy mạng người đó!



Tiếng nói văng vẳng ở xa, bọn Mai Sơn nhị quái lấy làm kỳ lạ, không lẽ mụ già độc ác này mà cũng có người bảo vệ?



Nhưng không đầy một lát nữ nhân vừa nói đã xuất hiện, Mai Sơn nhị quái vừa nhìn thấy lập tức hồn phi phách tán, đồng thời hiểu ngay vì sao nữ nhân này lại bảo vệ Tân Thất Nương.




Nằm trong thạch động nghe âm thanh của nữ nhân Đan Khâu Sinh nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ, trong chớp mắt, chàng có cảm giác mơ hồ như đang trong giấc mộng. Nữ nhân ấy không phải ai khác, chính là người chàng ngày đêm mơ tưởng Mâu Lệ Châu!



Mai Sơn nhị quái đã biết võ công lợi hại của Mâu Lệ Châu nhưng gặp tình hình cấp bách bọn chúng không thể không đối địch.



Nói thì chậm sự thực rất mau, thân ảnh vừa đến Mâu Lệ Châu đã xuất chiêu Ngọc Nữ Đầu Thoa đâm thẳng vào mặt bọn chúng. Tuy Mâu Lệ Châu chỉ đánh một chiêu nhưng Chu Giác và Lộc Châu đều thấy kiếm ảnh lập lòe nhấp nháy chỉ hướng yết hầu chúng. Mai Sơn nhị quái đồng thanh :



- Ta liều mạng cùng ngươi!



Song chưởng cũng đồng thời xuất phát.



Đây là một chiêu Mai Sơn nhị quái hợp luyện Âm Dương Song Đồng chưởng, chưởng lực một cương một nhu hỗ tương với nhau đánh ấp tới lập tức hình thành một vùng gió xoáy. Nhị quái cũng có mười năm công phu, nay đi vào tình thế sinh tử nên toàn lực phản chiêu cũng không phải không lợi hại.



(Thiếu một trang)



... Nương bị mụ ta dùng hết sức tàn còn lại nghiêng người đè hắn xuống dưới rồi cắn vào cổ họng hắn.



Khắp người Tân Thất Nương chỗ nào cũng có tẩm độc, mụ ta truyền qua người Chu Giác bằng lối yết hầu khiến hắn chết liền lập tức.



Tân Thất Nương cũng không kém đau đớn, mụ thều thào rất thảm hại :



- Đan Khâu Sinh, sư phụ của ngươi chính ta giết chết, ta biết ngươi đang muốn báo thù, ta còn chưa chết hẳn, ngươi hãy mau đến giết ta đi!



Đan Khâu Sinh than :



- Bà tự tác ác không thể sống được nữa. Cần gì ta phải giết?



Diện sắc Tân Thất Nương càng thê thảm rên rỉ :



- Đan Khâu Sinh... ngươi... ngươi... không chịu giết ta ư? Mâu Lệ Châu, được, ngươi hãy hạ thủ vậy.



Mâu Lệ Châu bước đến gần móc Kim sang dược trong người ra đưa cho mụ, thương thế Tân Thất Nương rất trầm trọng, Kim sang dượ” không đủ cứu tính mạng mụ nổi, bất quá chỉ giảm khinh chút ít đau đớn thôi. Bản năng sinh tồn của mụ vẫn còn, sau khi uống vài viên Kim sang dược mụ có hơi khỏe lại như được uống nước Cam Lồ.



Giọng Mâu Lệ Châu nhu hòa :



- Hãy nói cho ta biết đi, sư muội của bà hiện ở đâu, ta sẽ tận lực cứu chữa cho bà.



Tân Thất Nương dường như cũng có phần cảm động :



- Ta làm ác đã nhiều, nay các ngươi đến báo thù... ta cũng chẳng ham sống nữa. Ta nói cho ngươi biết, chỉ mong ngươi giúp ta chết mau mau một chút. Sư muội của ta... đã... nó đã... nó đã tái giá...



Mâu Lệ Châu ghé sát tai vào miệng mụ hấp hối mấp máy, mụ đã gần chết rồi. Đan Khâu Sinh vội vàng hỏi :



- Hàn Tử Yên tái giá với ai? Cô nương có nghe rõ không?



Mâu Lệ Châu đáp :



- Thị tái giá với tên tướng quân gì đó của triều Thanh tên là Thôi Bảo Sơn.



Đan Khâu Sinh kêu lên :



- A! Thôi Bảo Sơn?



- Ca ca biết tên ấy?



- Tên ấy trước đây là đề đốc quân Thanh ở Tiểu Kim Xuyên, nay triều Thanh đã điều y về làm tướng thống lãnh quân lính đánh vào Hồi Cương.



Hình như Mâu Lệ Châu nghĩ ngợi điều gì đó, một lúc mới nói :



- Đan ca, muội bàn định với ca ca một việc.



- Châu muội cần gì phải khách sáo với ta? Bất cứ việc gì ta cũng chiều ý Châu muội?



Mâu Lệ Châu e lệ nói nhỏ :



- Đan ca, câu nói này tuy ca ca đã nói chậm mất đến mười tám năm, nhưng muội vẫn rất vui.



Nàng bỗng mỉm cười, tiếp liền :



- Đan ca, ca ca làm gì đến nỗi thế này? Xin ca ca hãy đi thay áo rồi chúng ta sẽ nói chuyện.



Thế ra áo chàng mấy hôm nay sau khi trứng Độc Vụ Kim Châm Lộ Diện Đàn của Trọng Vật Dung phá tan nát, lại thêm mấy ngày ở hang núi dơ bẩn, chàng bận mải mê trị thương không nhớ gì đến áo quần tang thương.



Đan Khâu Sinh nhìn lại mình không khỏi tự mỉm cười ngại ngùng :



- May ta có đem theo vài bộ áo, nếu không chắc không dám còn gặp ai nữa cả!



Chàng vòng trở lại hang núi thay áo rồi đeo hành lý ra với Mâu Lệ Châu.



Hai bên thuật cho nhau nghe những chuyện bôn ba của mình, Mâu Lệ Châu sau đó bảo :



- Trước tiên muội muốn tìm con tiện nhân kia để tính nợ.



Đan Khâu Sinh gật đầu :




- Thù cha bất cộng đái thiên, ta đương nhiên không dám ngăn trở việc muội báo thù nhà. Nhưng dù sao muội cũng đã trễ mười tám năm nay trễ thêm vài ngày cũng có sao? Nên biết Hàn Tử Yên này là Thanh quân thống súy phu nhân, muốn giết thị sợ không dễ. Chuyện này cần suy nghĩ tính toán cho kỹ.



Mâu Lệ Châu quả quyết :



- Đan ca, muội không phải liều mình mạo hiểm chỉ vì muốn báo thù riêng không mà thôi. Chính nhân vì tiện nhân ấy nay là phu nhân của thống súy Thanh quân Thôi Bảo Sơn, càng khiến muội quyết tâm phải ra tay!



Đan Khâu Bình reo lên :



- A! Ý muội là muốn giết chết cả Thôi Bảo Sơn?



- Đúng vậy, ca ca có ý muốn giúp tiểu muội việc này không?



Đan Khâu Sinh đáp :



- Muội có biện pháp nào đột nhập mười vạn quân của Thôi Bảo Sơn?



- Ca ca quên rằng tiểu muội có tài “cải dung dịch mạo” học được của Trương Khoái Hoạt rồi ư?



Đan Khâu Sinh đã biết khả năng cải trang rất siêu tuyệt của nàng, chàng hơi mỉm cười :



- Lần này tiểu muội định cải trang thành người gì?



- Chúng ta cải trang thành hai tên tiểu binh. Giữa mười vạn đại quân, chắc lẫn lộn hai tên tiểu binh không rõ lai lịch cũng không ai phát giác được. Sao thế nào? Ca ca có muốn giúp tiểu muội hay không?



Chàng cười đáp :



- Việc của tiểu muội chính là việc của ta hà huống đây còn là việc chung của các anh hùng hiệp nghĩa trong đời? Câu hỏi này tiểu muội hỏi thừa rồi!



Mâu Lệ Châu vui mừng :



- Được lắm, chúng ta sửa soạn lên đường, nếu chẳng may việc chẳng thành công, cũng đủ khiến bọn chúng kinh hồn mất vía.



* * * * *



Ở doanh trại của La Hải, Mạnh Hoa cũng có cùng tư tưởng ấy.



Quân Thanh đã đóng từng dãy nhà dưới chân núi, thám tử của La Hải trở về phi báo điều ấy, ngày hôm sau La Hải hội họp với Tống Đằng Tiêu, Mạnh Hoa và Kim Bích Y trong lầu của lão bàn kế hoạch đối phó. Mạnh Hoa và Kim Bích Y đề nghị kế hoạch đột nhập doanh trại Thôi Bảo Sơn ám sát y được La Hải và Tống Đằng Tiêu chấp thuận và sai Tang Đạt Nhi mang theo đội cung thủ thiện xạ nhất của bộ tộc tiếp viện cho chàng ở vòng ngoài khi cần thiết.



Lúc ấy trại Thôi Bản Sơn đóng dọc theo sơn cốc rộn rịp chuẩn bị việc quân mấy ngày nay liên tiếp nhân được tin mới. Hàn Tử Yên hiện là phu nhân yêu quý của họ Thôi rất được sủng ái và được tham dự vào việc quân không khác gì phu quân.



Tin tức dồn dập do bọn Đại nội cao thủ Vệ Thác Bình mang về mới hôm qua đây Ân Kiếm Thanh theo Trọng Vật Dung cũng đến xin đầu hàng phục vụ dưới trướng Thôi Bảo Sơn khiến y rất vui mừng. Đặc biệt là Hàn Tú Yên vô cùng tin tưởng y vì y vốn là người hoa ngôn xảo ngữ và biết nhiều giai thoại trong chốn giang hồ, Một hôm rảnh việc nhân dịp phu quân Thôi Bảo Sơn bận hội nghị quân sự chưa về, Hàn Tú Yên gọi thị tì đi mời Ân Kiếm Thanh đến nội thất chuyện vãn.



Trong lúc đang ngồi đợi bỗng có tiếng động cửa, Hàn Tuyến Kinh ngạc vì sao thị tì đi quá mau bỗng có ánh chớp lóe vào, một bóng đen đã lọt vào khuê phòng ánh kiếm chớp nhoáng ấn vào yết hầu thị.



Mâu Lệ Châu lạnh lẽo cười rằng :



- Hàn Tử Yên, người không ngờ gặp ta ở đây phải không?



Hàn Tử Yên kinh dị toát mồ hôi ấp úng :



- Ngươi... ngươi... là Lệ Châu à?



Nàng đáp :



- Không sai, ta tìm ngươi đã mười tám năm cuối cùng cũng gặp ngươi.



Hàn Tử Yên than :



- Ta biết người giận ta sao không tái giá cùng ai khác. Nhưng ngươi cũng nên biết, ta đã quá lớn tuổi rồi, khi cha người chết rồi.



Mâu Lệ Châu cắt ngang :



- Ngươi lấy ai chẳng can hệ gì đến ta, ta đến để báo thù cho cha, ngươi hạ độc thủ giết cha ta, ngươi tưởng đến nay ta vẫn chưa biết chứ gì?



Mặt Hàn Tử Yên tái không còn giọt máu, tự biết không còn cách kháng cự, thị cố hoãn binh :



- Được, người chỉ cần ấn kiếm là giết được ta rồi... nhưng... nhưng... kinh động quân trung thế này... ta e người cũng khó toàn mạng đó!



- Nếu ngươi không muốn chết hãy nghe ta nói đây!



Hàn Tử Yên khúm núm :



- Đại tiểu thư, tiểu thư có gì cần dạy bảo, ta nhất định nghe theo.



Mâu Lệ Châu đáp :



- Người cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu có người vào đây ngươi tuyệt đối từ chối, trừ phu quân của người không cho bất cứ ai vào phòng, ngươi hiểu không?



Nên biết Mâu Lệ Châu đến nơi nguy hiểm này không những chỉ báo thù riêng. Nàng và Đan Khâu Sinh còn có mục đích lớn hơn là giết tên chủ tướng Thanh quân Thôi Bảo Sơn, muốn giết chết chủ tướng đâu phải dễ dàng? Nơi hạ thủ thuận lợi nhất, tự nhiên chỉ là trong nội thất của y. Muốn giết Hàn Tử Yên không khó, khó là nếu giết Hàn Tử Yên tức là làm náo động không cơ hội giết Thôi Bảo Sơn nữa do đó nàng không được giết y thị quá sớm, để dẫn dụ Thôi Bảo Sơn vào lưới.



Nàng đã nhẫn nại chờ đợi được mười tám năm, lẽ nào không nhẫn nại chờ đợi thêm được giây phút nữa. Hàn Tử Yên là người thông minh, nghe qua lời nàng nói hiều liền dụng ý của nàng, y thị cố ý làm ra vẻ sợ hãi :



- Đại tiểu thư, tiểu thư muốn ta làm vậy có khác gì tiểu thư và ta thông đồng giết chồng ta?



Mâu Lệ Châu cười nhạt :



- Mưu hại chồng chẳng lẽ không phải ý muốn của ngươi? Hừ, ngươi không bằng lòng ta cũng không ép.



Mũi kiếm nàng động mạng ấn nhẹ vào yết hầu y thị vạch một vết thương nhẹ.



Hàn Tử Yên run lẩy bẩy như rất sợ chết :



- Đại tiểu thư, xin đừng giết ta... ta... ta... vâng lời tiểu thư rồi. Nhưng nếu tiểu thư giết được chồng ta hãy tha cho ta, tiểu thư có chịu không?



Điều này quả thật khó, nàng đã mười tám năm chờ đợi giờ phút này. Giờ này cừu nhân đã lọt vào tay nàng, làm sao không báo phụ cừu?



Trong chớp mắt, nàng chuyển ý, cuối cùng nàng cho rằng việc lớn vẫn quan trọng hơn.



- Được, ta bằng lòng.



- Đa tạ đại tiểu thư, xin tiểu thư để mũi kiếm ra chỗ khác, ta sợ lắm.



Nói đến đây tay phải y thị hơi động.



Mâu Lệ Châu quát :



- Người định làm gì, đừng hòng lừa bịp ta!



Hàn Tử Yên buông xuôi hai tay nhăn nhó :



- Ta chỉ muốn uống một tách trà, tiểu thư, chúng ta đã là đồng mưu, tiểu thư không tin ta ư?



Nàng cười nhạt :



- Ngươi ngụy ngôn đa trá nhưng ta cũng không phải là vị tiểu cô nương không biết gì như mười tám năm trước.



Chớp nhoáng kiếm hoa lên điểm vào ba nơi mu huyệt của Hàn Tử Yên. Hàn Tử Yên chỉ có thể nói chứ không thể còn khí lực động đậy gì được nữa. Nàng đem Hàn Tử Yên đặt lên giường còn tự nàng đứng nép sau một tấm màn. Trờ đã dần dần tối, Thôi Bảo Sơn vẫn chưa thấy trở về nhưng có một tên nô bộc đến gõ cửa.



Hàn Tử Yên hét :



- Có chuyện gì đó?



Nô bộc đáp :



- Không biết bào giờ tướng quân mới về, xin hỏi phu nhân có muốn chờ tướng quân về mới ăn cơm hay phu nhân ăn trước?



Y thị đáp :



- Ta không đói, đợi tướng quân về cái đã.



Nô bộc lại nói :



- Xin cho tiểu nhân vào quét dọn trong phòng.



Hàn Tử Yên quát :



- Ta không cần. Cút mau!



Tên nô bộc dạ dạ mấy tiếng quay lui nhưng trong bụng lấy làm rất kỳ quái: “Ngày nào ta cùng vào phòng quét dọn chuẩn bị dọn cơm. Vì sao hôm này phu nhân lại có vẻ cáu kỉnh thế?” Nguyên vì xưa nay Hàn Tử Yên rất giỏi lung lạc kẻ dưới chưa bao giờ giận dữ với ai, tên nô bộc tưởng hôm nay phu nhân đổi tính kỳ quái chứ đâu biết ấy là Hàn Tử Yên cố ý khiến hắn nghi ngờ.



Tên nô bộc đi rồi, Mâu Lệ Châu khen :



- Được, ngươi ứng phó giỏi đấy!



Hàn Tử Yên khúm núm :



- Ta đâu dám không nhớ lời dặn dò của tiểu thư. Tiểu thư, ta muốn...



- Ngươi muốn gì cứ nói.



- Nói thật, cơm ta có thể chậm ăn cũng được nhưng miệng khát chịu không nổi, tiểu thư có thể giúp ta rót một tách trà chăng?



- Được, ta sẽ rút cho ngươi một tách trà.



Vì cẩn thận, nàng không thể giải khai huyệt đạo cho Hàn Tử Yên để y thị rót trà.



Hàn Tử Yên giả vờ hoảng hốt :



- Không dám, chẳng lẽ ta dám bắt tiểu thư phục thị ta ư?



Mâu Lệ Châu lạnh lùng :



- Ngươi khỏi lo và đừng giả vờ dùng lời ngon ngọt với ta!



- Đại tiểu thư, đây là thứ danh trà ở Giang Nam, tiểu thư không uống một chén sao?



Y thị nằm yên mặc cho nàng rót trà vào miệng nuốt một ngụm to rất sảng khoái.