Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 72: Hoa bách hợp vs hoa hồng 2




Khắp nơi đều là phonghoa tuyết nguyệt quần áo lộng lẫy trò chuyện cùng nhau, cùng bày raphong thái đẹp nhất, vắng vẻ mà cao quý chính là đại sảnh trong yếnhội, khắp nơi đều là những giai nhân nhẹ nhàng nhảy múa. Không gianmờ ảo huyền bí, nhưng khuôn mặt được trang điểm tinh sảo của cô lạikhông thể giấu được vẻ cô đơn mà đau thương nhàn nhạt.

Dư Chân đưa cho cô mộtly rượu táo, cẩn thận nói: “Không thoải mái sao? Nhìn dáng vẻ của emrất thất thần.” Vốn muốn mời cô nhảy nhưng khi nhìn thấy dáng vẻthất thần của cô thì lòng lại xẹt qua một chút tâm sự rồi nhanhchóng chùn xuống. Cô thỉnh thoảng lại nhìn về phía nhạc công đangđánh đàn dương cầm phía bên kia màthất thần, hoàn toàn không nghe thấy anh ta đang nói gì.

“Hinh Ý?”

Anh khẽ gọi cô mộttiếng cô mới hoàn hồn trở lại, có hơi ngơ ngác nhìn anh, trong nháymắt dường như đang nhìn thấy một người khác. Tiếng đàn dương cầm dudương, rõ ràng trong lòng cô đều là người kia, lòng bàn tay cũng thấmmột tầng mồ hôi, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói với anh một câu,“Excuse me” Mặc kệ ánh mắt của anh thế nào, đi thẳng vào trong toilet.

Cô cảm thấy đầu mìnhmơ màng, bọn họ đang làm gì? Hiện tại cô đang làm gì? Trong đầu lúcẩn lúc hiện đều là câu nói cuối cùng của anh - “I love you.” Cô lẳnglặng tựa người vào vách tường, nhìn chùm đèn thủy tinh trong đạisảnh, những lời nói vui đùa cùng nụ cười của những người đàn ôngvà phụ nữ ăn mặc sang trọng, những đối tác đang thảo luận việc buônbán đầu tư…cô nhớ tới ngày sinh nhật của anh, trong phòng triển lãmtranh anh đã từng nói, “Người nhìn từ trong khe cửa ra, có thể nhìnthấy một thế giới rộng lớn hơn người khác, nhưng mà cái lớn hơn cảthế giới chính là dục vọng của con người…” thế giới này có nhiềuthứ hấp dẫn như vậy, nhưng tất cả từng thứ một lại cách cô xa nhưvậy, cô rõ ràng không cần những thứ ấy, trong lòng cô cũng không nghĩđến những thứ ấy, chỉ có người kia mới là thứ duy nhất trong lòngcô. Anh đã từng nói, em chính là dục vọng duy nhất của anh, anh đốivới cô mà nói cũng như thế.

“Mưa rồi, làm sao bâygiờ? Không phải đã nói đêm nay sẽ ra biển sao? Người ta vẫn chưa từnglên du thuyền chơi bao giờ.” Chỗ góc cua truyền đến giọng nói nũngnịu của một cô gái.

“Dự báo thời tiếtnói đêm nay thời tiết bắt đầu chuyển biến xấu, mấy ngày tới đềumưa…để ngày khác sẽ ra biển chơi.” Một giọng nói của thô cát củamột người đàn ông trung niên vang lên.

Cô cau mày nhìn vềphía cửa sổ, mưa bụi phiêu lãng rôi trong bóng đêm, từ tầng cao nhấtcủa nhà hàng này nhìn ra, cả thành phố đều bị bao phủ bởi làn mưabụi. Cô nhớ trên tấm thiệp đính kèm bó hoa bách hợp anh đã ghi “Onlytwo.” Anh nhất định đã để cho người giúp việc cùng quản gia đi vềhết, chỉ còn một mình anh ở trong nhà, nếu có chuyện gì….càng nghĩcàng lo lắng, nhìn thấy trời mưa ngày càng lớn, vừa đi về phía cửathang máy vừa lấy di động ra, nhưng không ngờ tiếng di động đã vanglên, làm cho giật mình.

“Hinh Ý, anh là DưChân, giờ em đang ở đâu? Em không sao chứ?” Đợi một lúc lâu không thấybóng dáng cô đâu nên mới gọi điện thoại cho cô.

“Sorry, đêm nay tôi cóchút việc phải đi trước, anh ở lại chơi vui vẻ.”

“Anh đưa em…”

“Không cần, có việcgì ngày mai đến công ty nói sau.” Cô đơn giản ngắt lời anh, tắt điệnthoại.

Cô ngồi trong xe taxinhìn làn mưa bên ngoài cửa sổ xe bị ngọn đèn đường nhuộm thành mộtmảng dài hẹp giống như những sợi tơ vàng từ trên trời giáng xuống,từng sợi không ngừng rơi trên mặt đất, hối thúc lái xe chạy nhanh hơnmột chút. Dù cho mặc bộ váy thấp ngực cũng cảm thấy nóng, lòngbàn tay đẫm mồ hôi. Vừa rồi gọi điện về nhà mà không có ai nghe,điện thoại trong phòng khách không ai nghe, điện thoại di động của anhcũng tắt máy. Càng nghĩ càng lo, vìtrời mưa to nên lái xe không chịuchạy nhanh hơn, thật sự làm cho lòng cô như lửa đốt.

Xuống xe trước cửalớn của biệt thự, từng bước lớn đạp trên những vũng nước, chiếcgiày cao gót hiệu ManoloBlahnik vừa mua có phải giẫm vào nước cô cũngđành chịu, chiếc váy cũng ướt đẫm một mảng, toàn tâm toàn ý muốnnhìn thấy người trong nhà.

Vừa mở cửa ra, trongphòng lại không bật hệ thống sưởi ấm, đại sảnh trống trải lại khôngcó ánh sáng có vẻ quạnh quẽ lạ thường, cũng làm cho lòng cô bỗngnhiên lạnh buốt. Một góc sảnh truyền đến tiếng động, tiếng nhạc dudương, đó là bàn Schubert, giọng nói trầm thấp ngâm nga của một ngườiphụ nữ truyền đến, phối hợp cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ có vẻthê lương lạnh lẽo lạ thường.

“Tiếng hát của emxuyên qua màn đêm, nhẹ nhàng mà bay về phía anh

Trong rừng câynhỏ âm u lạnh lẽo này, tình yêu của em trao cho anh

Vầng trăng sángchiếu rọi mặt đất, ngọn cây thì thầm cùng nhau

Ngọn cây thìthầm cùng nhau…”

Cô từng học tiếng Đứchai năm, từng câu từng chữ đều nghe thấy rất rõ ràng, cô còn nhớ lúctrước chỉ học chơi, anh đến trường đại học tìm cô, còn nghiêm nghịhọc giáo sự của bọn họ nói, tiếng Đức là một ngôn ngữ nghiêm cẩn,giống như người Đức…dáng vẻ cẩn thận lại nghiêm nghị thật sực cựckì giống giáo sư người Đức cứng nhắc kia. Chuyện cũ như giọt nướcnhỏ róc rách trong lòng cô, từng bước từng bước một đi về phía gócđại sảnh, chỗ đó lại không có một bóng người.

Nhưng khi muốn bước lênlầu thì lại trông thấy màn hình tinh thể lỏng bên cạnh thang máythình lình hiện lên tầng hầm, tầng hầm này là hầm rượu nho nhỏ, tuydiện tích không lớn, chỉ khoảng gần 60 mét vuông nhưng lại chứa hơnnăm ngàn bình rượu, trong đó phần lớn là các loại rượu vang đỏ anhsưu tập từ khắp các nước trên thế giới. Nhưn mà từ khi sức khỏekhông được tốt, anh cũng rất ít đến đó, dù cho biết rõ anh rất yêuquý chúng nhưng cô cũng nói rõ là cấm anh đụng đến một giọt. Cô từngbước một đi trên những bậc thang, đèn tường mờ tối, chung quanh imắng, dường như hoàn toàn cách biệt với thế giới bênngoài.

Trên trần nhà tronghầm rượu, ánh sáng của ngọn đèn hạt đậu phát ra làm cho không giankhông lớn này tản ra một loại hấp dẫn nguyên thủy, tại cửa sổ thủytinh của tầng cách nhiệt, cô liếc mắt nhìn thấy bóng dáng kia đangđứng trước giá rượu gỗ. Anh cũng nghe thấy tiếng động, tay trái cầmchai rượu đỏ tinh tế quan sát, nghiêng đầu nhưng cũng không quay lạinhìn cô, chỉ lẳng lặng nói: “Về rồi sao?” Giọng nói bình tĩnh khôngmang theo một chút rung động nào. Ba chữ nhàn nhạt, từng giọt nướcmắt lớn trong hốc mắt cô không một tiếng động mà rơi xuống trên mặt.

“Ai cho phép anh xuốnghầm rượu? Ai nói cho anh biết em nhất định sẽ trở về? Anh chắc chắnem nhất định sẽ trờ về như vậy sao? Giang Vũ Chính, anh có biết mìnhxấu xa bao nhiêu không? Em rất chán ghét cái dáng vẻ tự cho mình làđúng này của anh, anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì mà ở trêncao bễ nghễ nhìn xuống mọi người? Làm sao anh có thể xấu xa luônmuốn thao túng cuộc sống của người khác như vậy?” Nước mắt của côtừng giọt một rơi trên mặt, nói một mạch ngay cả thở cũng không, cóthể vì nói liên tục như vậy nên đứng rất vất vả, dứt khoát đá giàyra.

Anh im lặng đi đến bêncạnh cô, kéo lấy tay cô, nước mắt của cô vẫn đang chảy, trong miệngcòn thì thầm: “Cút ngay…” Anh chỉ ôm lấy cô, để cho cô ngồi trên đùianh, lúc thân thể cô tiếp xúc với cơ thể lạnh buốt gầy yếu của anh,xoay người lại ôm lấy anh khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Không phải anhtính ngủ cả đời bên Mĩ sao…giấy ly hôn cũng kí rồi, ô ô…anh còn trởvề làm gì nữa?”

Anh vuốt lưng cô ýmuốn làm dịu cơn nức nở của cô, rồi chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh đã nghethấy câu nói kia…” Cô nghe thấy anh nói vậy, níu lấy áo anh, hung hăngcắn xuống bời vai gầy mảnh của anh, chỗ đó không có nhiều thịt nênmáu nhanh chóng chảy ra. Thân thể của anh trong nháy mắt trở nên cứngđờ, vẫn để cho cô tùy ý cắn. Lúc ấy trong đầu cô hỗn loạn thế nào,tất cả chỉ đều là một màu đen.

48h sau khi anh làmphẫu thuật xong, anh đã trải qua ba lần cấp cứu, mỗi một lần y sĩtrưởng đều nhìn cô lắc đầu, y tá đứng bên cạnh nói cô hãy chuẩn bịtâm lý.

Cô vĩnh viễn cũngkhông quên rạng sáng ngày hôm đó, bên trong ICU là âm thanh điên cuồngcủa dụng cụ cấp cứu, cô ở bên cạnh, âm thanh ong ong lọt vào tai, âmthanh kì ảo đáng sợ dường như được truyền đến từ một nơi tăm tối xaxôi.

“Huyết áp 80/40, nhịptim 60…”

“Khu vực phụ trách lưuthông dịch đều đục ngầu một màu đỏ, hoài nghi người bệnh đang xuấthuyết não…”

“Huyết áp 80/20, nhịptim 50, vẫn đang tiếp tục giảm…”

Dụng cụ cấp cứu độtngột mà dồn dập phát ra âm thanh vang vọng: “Tít…” cô có cảm giác nhưtoàn bộ thế giới của mình đang sập xuống, mỗi một tế bào trên cơthể đều đang nứt ra.

“Tim đột ngột ngừngđập!”

“Chuẩn bị sốc điện.”

“300J…”

“Không có phản ứng!”

“Sốc điện thêm mộtlần nữa!”

Đang lúc tất cả cácbác sĩ chuyên khoa của Mĩ đều đã lắc đầu xác nhận tử vong thì cô ômlấy anh đang nằm trên giường, giọng nói rất nhẹ nhàng, cô biết anhđang nghe thấy, “Giang Vũ Chính, nếu anh dám chết thì em sẽ nhảyxuống từ đây ngay lập tức.” Ngón tay của cô chỉ về phía cửa sổ từlầu 57, ánh mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng và trống rỗng. Trước kia côxem những bộ phim có nhân vật chết đi sống lại luôn cảm thấy vớ vẩn,trên thế giới này làm gì có đạo lý ai thiếu ai thì sống không nổi,nhưng mà thì ra trong nháy mắt thật sự sẽ có chuyện như vậy, lúctoàn bộ ý nghĩ đều chỉ là muốn kết thúc đi tính mạng của mìnhthì thật sự thứ gì cũng không còn quan trọng nữa.

Cô vặn vẹo trong lồngngực anh khẽ nức nở, “Anh nghe thấy không, nếu như anh nghe thấy thìkhông được đối với em như vậy…” ngay cả chính mình cũng không nghe rõlời nói của mình, tất cả son môi cùng màu kẻ mắt đều quệt hết lênquần áo màu trắng của anh. Lúc ấy cô thật sự cho rằng anh sẽ chết,tuy đã vượt qua thời kì nguy hiểm nhưng trong lúc hôn mê từng cơ quantrên cơ thể đều yếu dần đi, mỗi ngày khi cô mát xa cho anh đã nghĩ,đây là một con người sao? Đầu bị cố định, yếu hầu gắn máy hô hấp,cánh tay gầy nhom như một cành trúc, lúc cô ôm anh cũng cảm thấy khôngchân thực, làm sao có thể khiến cho anh chịu khổ như vậy chứ? Đoạnthời gian kia, ngay cả gương cô cũng không dám soi, sợ phải nhìn thấybộ dạng của mình. Thật ra không nhìn cũng biết, cô cũng như anh, gầyyếu tiều tụy không còn hình người, dù cho ai ở bên cạnh cô nói nhưthế nào cũng không có cách nào dỗ cho cô ăn một ngụm canh.

“Thật xin lỗi, thậtxin lỗi…” Tay của anh loạn xạ xóa đi nước mặt trên mặt cô, “Anh chỉlà không có cách nào, anh không làm được gì cả, không thể cho em đượcgì, chỉ có một thân thể tàn phế như vậy. Anh không muốn em vì anh màbị giam cầm trong chiếc lồng này cả đời, xác xuất phẫu thuật thànhcông thật sự quá thấp, dù cho anh không chết trên bàn mổ, ai dám camđoan sau đó sẽ thế nào. Anh chỉ muốn trả lại tự do cho em…nhưng màanh đã sai rồi, khi anh mở mắt ra, toàn bộ thế giới đều trống rỗng,không có em, tất cả đều trống rỗng…Lúc ấy anh mới phát hiện ra mìnhthật ích kỉ, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Tay của anh vuốt vemái tóc cô, giọng nói đều nghẹn ngào đau đớn, đau đớn như vậy, mộtngười luôn bình tĩnh trong mọi tình huống cũng phải run rẩy từngđợt.

Cô gian nan nhắm haimắt lại, giống như thở dài nhẹ nhàng nói một câu, “Anh có hiểukhông.” Chậm rãi tránh ra khỏi ngực anh, lảo đảo đứng lên, anh làm saocó thể hiểu được tâm trạng của cô thế nào, cảm giác người mình yêuvứt bỏ hết những hẹn ước từng chút một đi về phía cái chết, ai cóthể hiểu? Loại đau đớn tựa như mỗi thời khắc đều bị lăng trì, ai cóthể hiểu?

Cô lảo đảo đi về phíacửa ra vào, cả thân thể anh chồm tới ôm lấy cô, bởi vì xe lăn đã gàichốt cố định nên phần eo theo quán tính không thể chịu được lực củacả cơ thể, cả người anh dường như đang quỳ trên mặt đất, thân dướimềm nhũn vô lực co quắp trên mặt đất, chỉ ôm chặt lấy cô, “Anh hiểu.”

“Không phải em hận anhký vào đơn ly hôn, một tờ đơn ly hôn không phải là gì cả. Nhưng làmsao anh có thể xấu xa như vậy, rõ ràng anh đã hứa với em, anh nói sẽdùng hết mọi sức mạnh của mình để thực hiện nguyện vọng của em,nhưng mà anh lại có ý định buông tay chịu chết. Anh là người như vậy,chuyện gì cũng máy móc tính toán tường tận, chuyện gì cũng muốnkhống chế người khác…có biết như vậy sẽ làm cho người khác thật sựrất đau khổ không?” Có một thời gian như vậy, cô đứng trước văn phònganh đã từng ngồi mà cảm thấy chán ghét, cô thật sự hận anh thấuxương, bởi vì anh tự cho là đúng, bởi vì anh cái gì gọi là “Khổ sởtạo dựng”, cô không muốn gì cả, chỉ muốn được ôm lấy anh, chỉ muốncó anh mà thôi. Ngã ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy sức lực trong cơthể bị rút hết, khóc đến không còn sức nữa, hương thơm của rượucùng giá gỗ lan tỏa trong không khí làm cho ý thức của cô trở nên mơhồ.

Anh vẫn không chịubuông tay, dúi đầu vào cổ của cô, rất bình tĩnh, chìm thật sâu đồngthời cũng lộ ra cảm giác đau đớn mình chưa từng phát hiện ra, “Emchưa thấy phong bưu kiện kia…” Sau khi trở về anh đã nhìn thấy máytính mới của cô thì biết cô chưa từng xem qua phong bưu kiện kia. Anhkhẽ cười cười, “May mà em chưa xem, Giang Vũ Chính vẫn là Giang VũChính trong lòng em…” Thân thể cô được anh ôm trở nên cứng ngắc, ổnđịnh lại cơn giận, “Bởi vì trong đó chỉ có bốn chữ ‘Anh rất hối hận’.”

Đầu vai của cô runrẩy, cô không nhìn thấy, một ngày trước khi anh làm phẫu thuật cô đãkhông gặp anh. Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, giấu đi vẻ kích độngvừa rồi, lại như một dòng nước thấm vào lòng cô, “Anh thật sự rấthối hận, lúc ấy anh chỉ muốn em chạy đến bệnh viện cho anh một cáitát…” Khi anh bốn tuổi lần đầu tiên ba dạyanh đánh cờ thì đã nói cho anh biết đạo lí “Hành động quyết đoán”,đây là nguyên tắc anh chưa từng phá vỡ trước đó, nhưng đó là lần đầutiên trong ba mươi năm cuộc sống anh cảm thấy hối hận như vậy, nhưng màcô vẫn chưa tới…

Cô xoay người nằm trênvai anh mà khóc, tuy vẫn đang chèo chống sức nặng nửa người dưới củaanh nhưng vẫn không thể nói nên lời, chỉ khóc. Anh lại nâng khuôn mặtcô lên, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt của cô, ngón tay đặt lênbúi tóc của cô, rút chiếc trâm gài tóc màu đỏ xinh đẹp kia ra, máitóc đen thật dài thướt ta buông xuống lưng cô, mềm mượt như chiếc váylụa cô đang mặc. Cô chỉ cảm thấy loại đau đớn đã từng thấm sâu vàoxương tủy này đang được anh xoa dịu đi. Đôi môi đỏ mọng bao trùm lấybờ môi tái nhợt của anh, đầu lưỡi mềm dẻo dạo bước trong miệng anh,chỉ cảm thấy một luồng khí nóng đang chạy trong cơ thể, kích thíchthần kinh của cô.

Nụ hôn mềm mại của côthiêu đốt ngọn lửa nóng trong người anh, nụ hôn ngày càng mãnh liệtđòi hỏi, lòng bàn tay chạm vào tấm lưng trống trơn nóng bỏng của cô,lục lọi, nhưng vẫn không tìm thấy kháo kéo bộ váy của cô, một cơntrướng đau ngày càng rõ ràng trong cơ thể, cuối cùng anh hung hăng xérách bộ váy màu đỏ của cô, cổ chữ V phía sau lưng bị kéo đến tậnhông, đẩy ngã cô xuống (nhưng thật ra là vì chính mình đã không cònngồi yên được nữa – lời tác giả) trên mặt thảm dày mềm mại. Cô bịđộng tác rất nhã nhặn rồi lại thô lỗ của anh chọc giận, cũng hunghăng xé cúc áo trên bộ quần áo màu trắng của anh, lực quá mạnh nêntoàn bộ những chiếc cúc áo nghiêm chỉnh đều bị rơi xuống, môi cô vẫnkhông rời khỏi anh, một đường hôn xuống cổ anh, lúc đầu lưỡi lướt quavết sẹo trên cổ anh, thân thể cô run lên, cũng cảm giác được anh khôngkìm được mà nuốt nuốt nước miếng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nhiệt độ trong hầmrượu không cao, huống hồ bên ngoài còn đang mưa to, cuối mùa thu xem nhưđã bắt đầu lạnh, nhưng mà hai người bêntrong kia lại như đang nằm trên lò lửa, toàn thân đẫm mồ hôi. Cho tớibây giờ vẫn chưa từng thử như vậy, dường như muốn xé rách đối phương,vứt bỏ hết mặt nạ, vứt bỏ hết cái gì gọi là kiêu ngạo tự tôn, bâygiờ thân thể cùng tâm hồn đều đang trần trụi hiện ra trước mặt đốiphương, đơn giản là, bọn họ yêu nhau, gần kề như vậy, không chứa mộtchút tạp chất hay ô vị nào. Đêm nay, hai linh hồn đã từng như gần nhưxa mới chính thức hòa hợp, mới hiểu được, cái gì gọi là yêu.