Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 70: Trả thù




Cơn gió miễn cưỡngthổi tới từ đầu phố bên kia, quét qua những lá ngô đồng rụng trênmặt đất lát đá đỏ, những phiến là vàng óng ánh tà tà bay đến từnền trời trong xanh. Từ lầu 60 nhìn xuống bầu trời thu trên công viêntrung tâm, từng mảng lá phong lớn, lốm đốm sắc đỏ, thiêu đốt cả mộtgóc đường, hợp cùng lá ngô đồng vàng óng ả và từng bụi cây xanhbiếc không biết tên, từng sắc thái mãnh liệt đối lập nhau khiến chongười mê muội nhưng lại có cảm giác không chân thật.

Anh ngủ mê suốt ngàyđã hơn phân nửa mùa hè, cảm giác như thơi gian đã ngừng lại nơi đây,dù cho đã hơn hai tháng, loại cảm giác không chân thật này vẫn mãnhliệt như vậy, bởi vì lúc hôn mê phải thông ống thở vào yết hầu nêntừ mở to mắt ra hay là mở miệng nói chuyện anh đều phải tập suốthơn một tháng, chưa từng bao giờ cảm thấy nói chuyện liên tục đốivới anh lại là một điều xa xỉ. Lúc vừa tỉnh lại, anh không tỏ ranhận ra ai, dù cho là lão Lý hay Kelvin tới anh cũng giữ một vẻ mặthờ hững, một bộ phận trí nhớ bị đông lại trong đầu, nhưng vẫn biếtrất rõ cô không có ở bên cạnh mình. Nhưng mà khi anh đằng đẵng buồnchán chìm trong mộng, rõ ràng đã thấy hình bóng cô, mỗi ngày đềubận rộn vì anh, mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh…nhưng mà, khi anh mệtmỏi mở đôi mắt ra thì mỗi ngày chỉ còn lại một mình mình, ngoạitrừ lão Lý, y tá, bác sĩ,…không hề có cô.

Anh ngồi tựa vào đầugiường, thật ra tư thế như vậy cũng không gọi là ngồi, chỉ có thểlà nằm ngửa, chiếc bàn gắn trên giường có đặt một bình thủy tinhkhông, cách đó không xa đặt một cái đĩa, trong đĩa là những hạt châuthủy tinh năm màu. Bỏ chính xác từng hạt châu này vào trong bình làbài huấn luyện phục hồi hàng ngày của anh, bởi vì thời gian hôn mêquá dài, dù cho liên tục mát xa, muốn tay chân khôi phục lại chức năngnhư trước ngoài trừ trị liệu phục hồi rườm rà như vậy thì không còncách nào khác.

Bên ngoài có người gõcửa, lão Lý đẩy cửa ra giẫm trên mặt thảm dày cẩn thận đi tới, nhìnvề phía Vũ Chính trên giường bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng màlại không giống như tro tàn thiếu sức sống như trước nữa, nhẹ nhàngthở ra một hơi, cười nói: “Woa, xem ra mấy ngày nay phục hồi không tệlắm nhỉ?” Vẫn là dáng vẻ không tim không phổi.

“Cậu còn không biết xấuhổ mà nói ra…” Vũ Chính cũng chẳng thèm liếc nhìn anh ta, tiếp tụcdùng tay phải không quá linh hoạt cầm lấy những hạt châu kia, ngón taython dài hơi có vẻ cứng ngắc, thật ra phải vất vả lắm mới lấy đượcmột hạt, chậm rãi vươn tay về phía bình thủy tinh. Nhưng không ngờnửa đường lại rơi xuống, rớt vào trên mặt thảm, trong ánh mắt củaanh hiện lên một vẻ bất đắc dĩ cùng thất bại, nhưng trong nháy mắtánh mắt lại khôi phục lại bình thường.

“Cái này cũng khôngthể trách tôi được, cậu hôn mê hơn hai tháng, cô ấy vẫn luôn ở bêncạnh, bình thường vô cùng, bất kể Dư Chân có ở bên cạnh thêm mắm thêmmuối thế nào cũng không thể thay đổi được cô ấy, ai mà biết đượctrước khi cậu vừa mở mắt ra thì cô ấy đã bay về Giang Lâm chứ?” Thậtra nghĩ cũng biết, Lâm Hinh Ý sao có thể dễ dàng tha thứ việc VũChính kí tên vào đơn ly hôn chứ? Đôi khi chôn giấu càng sâu thì lúcbộc phát lại càng khủng bố, phụ nữ mà…

Lúc lão Lý ngồi xổmxuống nhặt hạt châu trên mặt thảm lên, Vũ Chính nhìn thấy tờ báo anhta cầm phía sau lưng, nhướng mày hỏi: “Đó là cái gì?”

Động tác của lão Lýtrở nên cứng ngắc, thật ra cái này vốn chính muốn cầm đến cho cậuta xem, nhưng mà lúc vừa bước vào đã hối hận, nhìn thấy cậu ta nóicũng phải thở gấp, “tin tức”như vậy làm sao cậu ta chịu nổi?

Vũ Chính nhìn thấyanh ta né tránh lời anh nói, dùng bàn tay trái đã sử dụng tốt cầmlấy điều khiển từ xa trên bàn, chỉ về phía chiếc TV LCD cực lớnnhấn một cái, “Cậu muốn nói cái này sao…” giọng nói không mang theomột chút tình cảm.

Trên màn hình, Hinh Ýcằm đầy, cổ thon dài, bờ vai mĩ nhân trơn mượt, khuôn ngực vừa phải,eo thon nhỏ tinh tế, cặp mông hơi cong lên…nghiêng người, sườn xám xẻcao, trở thành một người phụ nữ Trung Quốc ưu nhã, vẻ tinh tế, vũmị cùng gợi cảm đều được phô bày hết sức tinh tế, dường như đangdùng một loại phương thức hàm súc nhất, chiếc sườn xám chuyển độnggiữa dòng người dịu dàng ung dung. Dáng vẻ phục tùng cười yếu ớt,một loại xinh đẹp thanh tao không thể nắm lấy hút hồn người. Lão Lýthừa nhận, bỏ qua Lưu Dư Chân đứng bên cạnh mà cô đang khoác tay thìhình ảnh này quả thật phi thường xinh đẹp.

“Cậu…cậu không tứcgiận sao?” Lão Lý cẩn cẩn thận thận để không chạm đến cơn lôi đìnhcủa anh, thật ra còn có thể trách ai đây, cũng chính bản thân anh dẫnsói vào nhà ngầm đồng ý cho người ta đi quyền rũ bà xã mình thôi.Từ chuyện này nhìn lại, có thể rút ra một kết luận, Giang Vũ Chínhdù có thông minh thế nào, dù cho không ai có thể bì nổi cũng sẽ cólúc hồ đồ ngớ ngẩn.

Vũ Chính vẫn bìnhtĩnh như vậy, “Trong công nghiệp cạnh tranh càng cao thì không phảicàng có lợi cho sự phát triển sản xuất sao?”

“Giọng điệu của cậucứng rắn nhỉ, xem ra lại sắp có trò hay để xem rồi!” Lý Tử Ngônnhìn Vũ Chính cúi đầu không nói, âm thầm cười trộm, nếu như cái thếgiới này thật sự có người có thể trị được Giang Vũ Chính, ngườinày không phải Lâm Hinh Ý thì còn ai vào đây? Tuy từ khi anh cậu tatỉnh lại đến giờ cô ấy vẫn chưa thèm liếc nhìn lấy một cái nhưngngẫm lại cô ấy là loại phụ nữ gì nha, mỗi ngày Giang Vũ Chính nháymắt bao nhiêu lần đều sẽ có số liệu lập tức truyền đến Giang Lâm chocô ấy, hơn nữa hình như còn lệnh cho bệnh viện trong lúc phục hồikhông được cho cậu ta rời đi nửa bước. Giang Vũ Chính có muốn khôngđể ý đến sống chết chạy về tìm cô ấy cũng không có cửa, chỉ cóthể cách cả một đại dương nhìn ảnh chụp của cô ấy cùng Lưu Dư Chânmỗi ngày anh anh em em được đăng báo thôi. Thật ra từ đáy lòng anh rấtbội phục cô, anh không phải không nghĩ tới cô sẽ tức giận, chỉ làdùng cách này để trả thù Vũ Chính thì…

Mà cũng chỉ có tênnhóc Lưu Dư Chân quá ngốc mới cho là mình có cơ hội, xem ra chiếntranh giữa ba người này sẽ nhanh chóng nổi lên. Cái khoảng trời thuGiang Lâm kia có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được bình an.

“Thật sự nhẫn tâm đểmột mình cậu ta ở Mĩ sao?” Giọng nói của Hiểu Văn truyền đến từtrong điện thoại, mang theo một chút ý cười, hai người này thật đúnglà oan gia kiếp trước mà, sóng gió dồn dập.

“Ai bảo anh ta làm rachuyện như vậy chứ? Đổi lại là chị, chị có tức giận không?” Hinh Ýđứng từ lầu 75 Giang Lâm nhìn thành phố phồn hoa, cắn răng hung dữnói.

“Đúng, Giang Vũ Chínhơi, Giang Vũ Chính, thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời nha, khôngđể cho Hinh Ý của chúng ta thành quả phụ ngược lại thành bị chồngruồng bỏ…” giọng điệu trêu tức rõ ràng như vậy.

“Chị trêu tức em thìcảm thấy vui vẻ vậy sao…” Hinh Ý chỉ thấy tức, mỗi người đều đem côra chê cười, tuy người biết chuyện này cũng không nhiều lắm.

“Còn nữa, rốt cuộc emvà Lưu Dư Chân đã xảy ra chuyện gì? Không phải em thật sự dùng anh tađể trêu tức Giang Vũ Chính đấy chứ?”

“Chuyện này tự em sẽbiết chừng mực, hơn nữa em và Dư Chân cũng chỉ là bạn bè mà thôi,bạn bè thân thiết.” Cô nhìn vào một đống email từ bệnh viện bên Mĩtrên màn hình.

“Này, đến lúc đó ôngxã của em không trở lại thì đừng có mà tới tìm chị khóc lóc đấy!Chị cũng không muốn bị chìm trong cơn đại hồng thủy này của ngườihai đâu!” Rõ ràng chính mình đau lòng cho Giang Vũ Chính muốn chếtlại còn làm ra vẻ không thèm quan tâm, đến lúc cậu ta đau ở đâu đớnở đâu còn không phải chỉ có em đau lòng thôi sao, Lâm Hinh Ý, em cònchưa thấy qua sự lợi hại của cậu ta sao?

“Trước hết chị cứ lomà chú ý đến chuyện của ông xã chị đi!” Cô thẳng thừng cúp máy,đầu dây bên kia Hiểu Văn cười điên cuồng.

Đèn tường chiếu vàohành lang thật dài, lá cây bên đường đã bay mất, một chiếc đèn chụprớt bên cạnh một cái cây trơ trụi, tiêu điều thưa thớt đến đángthương, cô đảo đầu xe dừng ở trước gara, theo thói quen ngẩng đầu lênnhìn thư phòng, đèn không sáng. Sau khi quản gia gọi điện thoại nóianh đã trở về, cô lùi lại tất cả cuộc họp đầu tiên. Cô liều mạngtự nói với mình cô vẫn còn đang chiến tranh lạnh với anh tuy không cócách nào để ngừng nghĩ về anh dù chỉ một giây. Mỗi khi trời tối ytá bên kia đều gửi đến một bản báo cáo đầy đủ về quá trình hồiphục, nhưng mà không đủ chính là không đủ, có trời mới biết cô rấtmuốn nhìn thấy anh…nhưng mà cô lại không cam lòng, dựa vào cái gìlại bị anh xỏ mũi dẫn đi, anh dựa vào cái gì chứ?

Đứng trước cửa lớnhít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa ra, quản gia rachào, cô ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn ông ấy quay đầu đúng ngayvề phía ông ta hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

“Vừa về đến nhà đãvề phòng nghỉ ngơi…” không đợi quản gia nói cho hết lời, cô đã trầmgiọng nói: “Ai cho anh ta vào phòng tôi ngủ.” Quả gia nhìn thấy cô ủdột như sắp khóc, không dám nói một câu. Từ khi phu nhân từ Mĩ trởvề thì không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là…

Dẫm trên bậc thangbằng gỗ, cô không biết mình đang mang tâm tình gì, tức giận, hay làvui vẻ? Từ thời khắc anh tỉnh lại cô đã không hề liếc nhìn anh, chodù là tức giận cũng không thể đánh đuổi đi sự lo lắng cùng mong nhớtrong đáy lòng. Có thể cô như thế nào cũng không thể thừa nhận mìnhgiống như một đứa trẻ vậy, lúc trước anh nói một câu không ly hôn thìcó thể kéo cô về bên cạnh anh, nhưng một tờ giấy ly hôn của anh lạiđuổi cô ra khỏi cuộc đời anh. Cô giận chính mình không có sức đấutranh như vậy, để mặc cho anh cần thì anh cứ lấy.

Ngọn đèn trong phòngvẫn nhu hòa như vậy, thói quen của anh, cho dù chỉ có một mình cô ởđây cũng chưa từng thay đổi nó, nhưng mà sao anh lại tàn nhẫn như vậy,nói bỏ cô sang một bên là bỏ.

“Giang Vũ Chính, anh đira ngoài cho tôi…” Giọng nói của cô không lớn nhưng ánh mắt lại đỏbừng, làm thế nào cũng không thể khiến cho mình bình tĩnh lại.

Người ngủ trên giườngkhông chút động tĩnh nào, dường như thật sự không hề nghe thấy.

Đi đến bên giường nắmcô tay anh kéo đi, lúc sờ đến cổ tay anh, đau lòng đã vượt qua hếtthảy, một người đàn ông lớn như vậy mà cổ tay lại gầy đến nỗi khôngcó một chút thịt nào, nắm trong tay mà nhẹ bổng. Cho dù trong lòng côđang cất một bụng tức giận nhưng giờ phút này cũng đã biết mấtkhông còn tăm hơi.

Người ngủ trên giườngkhông biết khẽ lẩm bẩm câu gì đó, giật giật nửa người trên chếtlặng, lại mê man ngủ. Cô nhìn thấy tư thế ngủ không được tự nhiên củaanh, cẩn thận tỉ mỉ nâng eo của anh lên, nhẹ nhàng giúp anh xoayngười, lại cầm qua một cái gối mềm chặn lên lưng anh. Ngồi trên mépgiường nhìn người hai tháng qua không gặp, cảm giác giống như có rấtnhiều thứ tích tụ trong lòng muốn đào bới ra tất cả, không còn chỗnào để che giấu, lẩn trốn.

Đầu ngón tay nghịchlướt qua vết thương chỗ yết hầu bị thông ống thở, vết thương đã đóngvảy, nương theo ngọn đèn mờ nhạt nhìn lại đã mờ đi rất nhiều nhưnglàm sao có thể xóa đi những đau đớn kia?

Ngoài cửa truyền đếntiếng động, cô lập tức đứng lên, ánh mắt giấu đi tất cả tình cảm,lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh. Y tá riêng đứng ngoài cửa, Jane. Jane làhộ lý chăm sóc cho anh từ khi ở Mĩ, lần này hẳn là cùng hộ côngDaniel trở về.

Cô nhìn thấy trên tayJane cầm tinh dầu mát xa, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?” Trong tìnhhuống bình thường, không phải đặc biệt không thoải mái thì anh sẽkhông để cho người khác giúp anh mát xa.

“Từ sau khi Giang tiênsinh hôn mê tỉnh lại, bởi vì lượng hoạt động mỗi ngày có hạn, thầnkinh phần eo không vận động nên vô cùng yếu, thường thì nửa đêm đauđến mức không thể nào ngủ được, nhưng mà thuốc giảm đau se ảnh hưởngđến nhận thức, mỗi ngày sau khi ngài ây tỉnh lại bác sĩ đều kiểmtra nhận thức cho ngài ấy…cài này cũng là một trong những tiêu chuẩnquan trọng để cân nhắc xem ngài ấy có được xuất viện không, ngài ấyvì để được nhanh chóng xuất viện nên chỉ có thể nhịn không uốngthuốc giảm đau…bình thường trong tình huống này chúng tôi đành phảichọn phương pháp trị liệu phù hợp để giảmbớt đau đớn cho ngài ấy. Trên đường trở về từ Mĩ bởi vì gặp thờitiết xấu, máy bay xóc nảy gay gắt, thiếu chút nữa đã làm cho ngàiấy bị co giật. Cho nên phải cho ngài ấy uống thuốc chống co giật, saukhi trở về đã nói qua với bác sĩ riêng, vì để tránh khả năng nửađêm bị co giật nên phải giúp ngài ấy mát xa toàn thân….” Jane làngười Mĩ gốc Hoa, tiếng Trung cũng khá lưu loát, nhưng mà khẩu âm vẫnrất nặng. Lúc Giang Vũ Chính hôn mê vẫn luôn là cô và hộ công Danielchăm sóc anh, tuy không biết hai vợ chồng Giang Vũ Chính xảy ra chuyệngì nhưng dù cho là ai cũng đều phát hiện ra có điểm không ổn. Sau khinói xong chỉ lẳng lặng nhìn Hinh Ý, không lên tiếng nữa.

Mắt Hinh Ý nhìn tinhdầu trong tay cô, nhẹ nhàng thở dài, nhận lấy chai dầu nói: “Để đócho tôi đi.”

Trong gian phòng trốngrỗng, ngọn đèn bàn lập lòe chiếu vào khuôn mặt tái nhợt không chútmáu của anh, khuôn mặt bởi vì gầy mà càng thêm anh tuấn cùng mạnhmẽ. Tay cô tràn đầy tinh dầu, tản ra một hương thơm thấm vào ruột gan,nhẹ nhàng mát xa tấm lưng cùng cơ thể cứng ngắc của anh, thật racũng chẳng gọi là cở thể, bởi vì gầy nên tay nhấn xuống cảm giácnhư chỉ còn lại một bộ xương, xúc cảm tuyệt đối không tốt chút nào,nhưng mà cô lại rất yêu thích. Xương sống có một vết sẹo thật dài,chính vết sẹo chỗ này đã làm cho phần eo của anh hoàn toàn mất đitri giác.

Cô cảm thấy nước mắtđã rưng rưng, cắn chặt môi, lực trên bàn tay vẫn cực kì nhẹ, nghiêngngười nằm xuống bên cạnh anh, ôm lấy eo của anh, ôm lấy bụng nhỏ củaanh, trong chốc lát, chân của cô nhẹ nhàng quấn lấy hai chân lạnh buốtlại còn thon gầy của anh, vuốt ve, muốn đem nhiệt độ của mình truyềnđến trên người anh.

Cô không biết đã baolâu không ôm anh như vậy, cô đã từng cho rằng không còn cơ hội nữa. Mặckệ trong lòng có tức giận đến đâu, giờ khắc này, cô thầm muốn ômchặt anh như vậy, dán sát vào lưng anh, cảm thụ nhiệt độ cùng mùihương cơ thể anh, mùi hương chỉ thuộc về cô. Cô chỉ cần được ôm anh làtốt rồi, thật sự, để cho cô có được sự ấm áp trong chốc lát củaanh, làm cho cô giảm bớt nỗi nhớ nhung đè nén hai tháng nay, làm chocô khôi phục lại khí lực để ngày mai đối mặt với anh, làm cho cô cóthể tiếp tục xem nhẹ sự yếu ớt của anh mà đối kháng anh…

Nhưng mà, Lâm Hinh Ýđã quấn lấy Giang Vũ Chính thì thật sự chỉ là một lát thôi sao?Hãy cứ để cho chúng ta tin tưởng, Tomorrow is another day. (Ngày mai lạilà một ngày mới)