Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 56: Mưa đau thương




Vũ Chính nằm hôn mêtrong bệnh viện hơn một tuần lễ, bởi vì xương gãy làm bị thương đếnphổi nên thở rất khó khăn, cần phải dùng đến máy trợ hô hấp. Hơnnữa luôn bị sốt nhẹ, đôi chân bị bó thạch cao cũng thường bị cogiật.

Cả ngày lẫn đêm HinhÝ đều ở trong phòng bệnh cùng anh, chỉ bảo trợ lý mang văn kiện vàocông ty cho cô xem, cả một tuần không hề đến công ty.

Cô chỉ dùng cả ngàyđể nhìn anh ngủ say, bác sĩ nói vì thân thể quá suy nhược cho nênmới hôn mê lâu như vậy. Bởi vì căn bản không thể ăn uống nên chỉ dựavào truyền dịch để duy trì chức năng cơ thể, cô chỉ có thể nhìn anhtừng ngày từng giờ gầy đi. Lúc nâng tay trái của anh lên, chiếc nhẫnkết hôn đeo trên ngón vô danh bên trái rộng đến mức có thể tháo ra màkhông hề tốn chút sức nào.

Cô nói không nên lời thựcxin lỗi, cái gì cũng không dám nói, ngay cả ngủ cũng ghé vào giường củaanh mà ngủ. Mấy ngày nay, cô thường mơ thấy ác mộng, mơ thấy ánh mắtcuối cùng anh nhìn cô, mơ thế anh dùng sức hất tay cô ra, lãnh đạmnói cho cô biết rốt cuộc anh đã không còn yêu cô nữa. Cho nên cô khôngdám buông tay anh ra, sợ vừa đặt xuống thì sẽ cầm lên không được nữa.

Thật ra thì anh ngaycả cử động ngón tay cũng không còn sức, chỉ yên lặng nằm đó, ngaycả hô hấp cũng yếu ớt đến đau lòng người.

Vào lúc rạng sáng,ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi nho nhỏ đập vào tấm kính thủy tinh, âmthanh xa xôi mà thưa thớt. Phòng bệnh cao cấp to như vậy chỉ có bangọn đèn tường nhỏ, hắt xuống đất ánh lên những hình dạng đồ vậttrong phòng trông có vẻ quạnh quẽ dị thường.

Vũ Chính nằm trêngiường giật giật hàng mi rồi chậm rãi mở mí mắt nặng nề ra, hànglông mi vừa dày vừa dài của anh khẽ nhướng lên, xinh đẹp giống nhưmột chiếc quạt lông công vừa xòa ra, nhưng mà giờ phút này ánh mắtkia vừa suy yếu lại không còn sức, thậm chí tản ra một vẻ vô hồn.

Trong mơ mơ màng màng,dưới ánh đèn yếu ớt nhìn thấy người đang nằm sấp bên giường mình,thân thể anh cứng lại, những nơi còn cảm giác trên cơ thể đều thấymệt mỏi, cánh tay trái duy nhất có thể hoạt động cũng mềm nhũnkhông còn sức, cắn răng, dùng hết toàn lực giơ tay trái lên nhưng lạikhông ngờ động đến bình truyền dịch. Tiếng động đánh thức Hinh Ý, cônhìn thấy anh mở nửa mắt đang cố thở, lại nhìn thấy tay trái bị kimđâm đang không ngừng chảy máu nên vội vàng nhấn nút đầu giường gọibác sĩ đến.

Bác sĩ điều trịchính chạy đến phòng bệnh trước tiên, làm những kiểm tra đơn giản choanh, còn hỏi mấy vấn đề, lúc này mới xác định anh đã tỉnh lại.

Hinh Ý ngay cả thởmạnh cũng không dám nhìn Vũ Chính, anh yếu ớt như không có một chútbiểu lộ nào, trong ánh mắt đều là vẻ trong trẻo thê lương lãnh đạmnhư nước. Không hề né tránh ánh mắt của cô, nhưng nhìn về phía côlại phảng phất như đang nhìn một người khác, có bình tĩnh, cũng cólãnh đạm.

Lòng cô khẽ run rẩy,cắn môi, vành mắt ngấn lệ lại không dám tự nhiên chảy ra, nhưng vẫnnhịn không được, vài giọt nước mắt rơi trên mặt, vẫn đang nhìn anh.

Mà Vũ Chính chỉ nhẹnhàng dời ánh mắt đi, không nhìn vào nước mắt của cô nữa, anh chỉthấy mệt, mệt chết đi được. Chậm rãi nhắm mắt lại, không nghe thấybác sĩ đang nói gì, anh không hề muốn thấy nước mắt của cô, cũngkhông muốn suy nghĩ nữa.

Sau khi Hinh Ý tiễnbác sĩ đi thì chậm rãi cầm tay trái của anh lên, đặt trên mặt mìnhnhẹ nhàng vuốt ve, mà Vũ Chính cũng cảm nhận được nước mắt trênmặt cô thấm ướt mu bàn tay, nhưng vẫn không mở mắt ra, một mực nhắmchặt.

“Thật xin lỗi…em khôngbiết…thật sự không biết chú em có thể làm ra chuyện như vậy…em chỉkhông muốn anh có xung đột với bọn họ, em chỉ không muốn làm cho mẹđau lòng…thật xin lỗi…” Lời nói của Hinh Ý đứt quãng, cô không biếtanh có nghe thấy không, nhưng mà cô cũng không biết mình có thể làmgì nữa.

Cô tưởng anh đang ngủlại không nghĩ rằng sau khi cô nói xong thì giọng nói khàn khàn yếuớt của anh lại lẳng lặng vang lên trong phòng bệnh, “Bắt đầu từ khinào chúng ta ngoại trừ câu nói thật xin lỗi thì không thể nói gìkhác vậy?”

Giọng nói cô đơn nhưvậy làm cho những giọt nước mắt cô cố kìm trong hốc mắt không tựgiác chảy xuống. Cô không lên tiếng, giọng nói của anh lại tiếp tụcnhẹ như lông vũ là phiêu đãng trong phòng bệnh, “Khi nào thì em mớicó thể phát hiện ra Giang Vũ Chính cũng biết đau? Giang Vũ Chínhcũng có một ngày mệt mỏi?” Lời nói của anh thê lương như vậy, Hinh Ýmở to mắt, giống như một đứa bé đang chịu uất ức nhưng không có chỗkhóc lóc kể lể, chỉ nhìn anh, nắm lấy tay của anh nằm bên giườngkhóc không thành tiếng.

Cô không nghĩ tới anhsẽ nói lời như vậy, chỉ cúi đầu hôn vào chiếc nhẫn đeo trên ngón ápút của anh, nước mắt tưng giọt từng giọt từ trên mu bàn tay của anhchảy xuống giường, cô chỉ gật đầu lia lịa: “Em biết rồi…ô ô…biếtrồi…ô ô…” Cô thật sự hiểu, nếu như anh có thể cho cô thêm một lần cơhội nữa.

Anh nhất thời quên đivết thương trên tay phải của mình, muốn nâng lên vuốt ve an ủi cô, vừakhẽ động đậy thì toàn thân đau nhức, khóe miệng tạo thành một nụcười, nhàn nhạt nói một câu: “Ngay cả chính mình cũng không hiểu, saocó thể yêu cầu xa vời bắt em hiểu?”

Từng con chữ, mỗi mộtcâu nói của anh đều chạm vào trái tim cô, máu thịt mơ hồ đau đớn, lantràn khắp toàn thân, suy yếu vô lực như vậy, bỗng dâng lên một loạicảm giác không thể buông tay. Nếu như có một ngày anh không cần cônữa, cô phải làm gì bây giờ?

Cô buông tay anh xuống,tới gần mặt anh, khuôn mặt tràn đầy nước mắt đặt môi in lên bờ môilạnh băng của anh một nụ hôn, miệng lầm bầm: “Không cho phép rời bỏem…không được rời xa em…vĩnh viễn cũng không được…”

Nước mắt của cô đềurơi trên mặt anh, lành lạnh, xuyên thấu qua lòng anh, anh nhếch khóemiệng, “Vĩnh viễn không rời xa ư, không thể hứa hẹn chuyện anh khôngthể làm.” Nếm thử giọt nước mắt của cô, mặm như vậy sao, khó tráchphụ nữ luôn thích khóc, thì ra là muốn thổ lộ hết những đau đớntrong lòng mình.

“Dù sao thì…ô ô…vẫnlà không thể…” Cô khóc giống như một đứa trẻ, người khác nhìn thấycòn tưởng rằng anh đang bắt nạt cô.

“Đừng khóc, nếu khôngnữa thì mắt sưng lên hết đấy…” Anh không thể dùng tay trấn an cô, chỉcó thể dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, nghe tiếng khócnức nở của cô, lòng như dao cắt.

Cô còn chưa kịp phảnứng, đang muốn cãi lại anh, sưng thì sưng, có sao đâu? Anh lại độtnhiên dùng sức hôn cô, dùng sức cắn môi của cô, dùng sức mút vào tấtcả của cô, làm sao có thể buông tay đây?

Sáng sớm mùa đông luôntrong trẻo mà lạnh lẽo lạ thường, lớp kính thủy tinh bị phủ kínbời một tầng sương trắng, mưa bên ngoài đã dừng hẳn, chỉ để lại trênmặt đất từng vũng nước đọng.

Trong phòng bệnh, HinhÝ cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho Vũ Chính, lại cầm kem cạo râubôi xung quanh hai gò má của anh, cuối cùng cầm dao cạo râu cạo choanh, bắt đầu từ gò má, sau đó là phần trên môi, tiếp theo là hai bêngóc, cẩn cẩn thận thận nhưng lại vô cùng quen thuộc, tuyệt đối khôngcó vẻ lạnh nhạt cứng ngắc.

Vũ Chính chỉ chằmchằm nhìn vào gương xem kĩ mặt mình, ánh mắt chạm vào băng gạc màutrắng thì có hơi ão não nhìn gương lầm bầm: “Không biết có để lạisẹo không…”

Cô nhìn dáng vẻ tựkỉ của anh thì mỉm cười nói: “Không để lại sẹo đâu, vả lại ông xãcủa em đẹp trai như vậy, để lại một vết sẹo lại càng man.” Tay nângkhuôn mặt vừa cạo hết râu bóng loáng của anh lên, cẩn thận rửa bằngnước. Nghiêm túc nhìn khuôn mặt của anh, cô thích nhất là ánh mắtcủa anh, thâm thúy giống như có thể hút người ta vào, cùng chiếc mũicao thẳng cân xứng, lúc không cười sẽ rất nghiêm khắc, nhưng lại làmcho người ta nhìn đến mất hồn. Một khi cười tươi lên thì lại cànghấp dẫn mê hồn, làm cho người khác không có cách nào kìm chế mà savào.

Trải qua hai tuầndưỡng bệnh, thật ra thì tinh thần đã khá hơn nhiều, chỉ là ăn uốngkhông được tốt lắm, miễn cưỡng ép anh ăn thì anh sẽ nôn ra, nhìn dángvẻ khó chịu của anh, Hinh Ý cảm thấy khó chịu nói không nên lời.

Bữa sáng uống vàihớp sữa, những thứ khác đều ăn không vô, tuy mấy ngày trước nói muốnxuất viện nhưng bộ dạng tỏ ra khỏe mạnh của anh ai mà chẳng thấyđược, bác sĩ cẩn thận nên đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi thêmvài ngày.

Sau khi tận mắt nhìnthấy anh uống thuốc, có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi đi vào thìKelvin nói với anh: “Giang tiên sinh, luật sư Tưởng cùng luật sư Trầnđang đợi ở ngoài.”

“Nói bọn họ vào đi.”

Giọng nói của anhbình tĩnh, lại làm cho lòng Hinh Ý chấn động, hai người bọn họ đếnđây làm gì? Luật sư Tưởng và Trần là người của Giang Lâm, lúc nàyanh gọi hai người kia đến đây là có việc giao cho họ sao? Cô cẩn thậnnhìn khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì của Vũ Chính, cố gắngtìm ra một chút dấu vết nào đó.

“Giang tiên sinh, ngàibảo chúng tôi soạn ra một văn kiện chuyển nhượng tất cả cổ phần củangài đang nắm giữ trong Giang Lâm chúng tôi đã chuẩn bị xong, hơn nữathư đề nghị ban giám đốc bầu lại cô Lâm Hinh Ý làm chủ tịch hộiđồng quản trị của Giang Lâm chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong…chỉ cầnhai vị xem qua những điều khoản có liên quan sau đó kí tên trước mặtluật sư làm chúng là có thủ hoàn tất thủ tục…”

“Stop. Tôi không biếtđến tột cùng các người đang làm gì nữa, nếu như việc này có liênquan đến tôi, vậy có phải để cho người trong cuộc như tôi có quyềnđược biết không?” Hinh Ý ngắt lời luật sư, không nhìn về phía luật sưnhưng đôi mắt hồng hồng lại nhìn thẳng vào Vũ Chính. Anh đang có ýgì? Cô bắt đầu có chút luống cuống, sợ hãi anh đột nhiên nói khôngcần cô nữa.

“Cứ để văn kiện ởđây, các người ra ngoài trước đi.” Anh chỉ nhàn nhạt mở miệng.

Sau khi Kelvin đưa bọnhọ ra ngoài thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn haingười đang giằng co nhau, thật lâu sau vẫn không lên tiếng, tĩnh lặngnhư chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.

Hinh Ý nhìn anh đangrủ hai mắt xuống, dáng vẻ như đang suy nghĩ, cô biết Vũ Chính khônghào phóng như vậy, anh đang tức giận. Tất cả mọi người cho rằng anhngấp nghé Lâm thị của ba nên mới lấy cô, tất cả mọi người đều chorằng anh nuốt chửng Lâm thị sáp nhập vào Giang Lâm là vì lợi ích cánhân…nhưng mà cô lại không giúp anh làm sáng tỏ, thậm chí ngay cảchính mình cũng hoài nghi anh, cho nên một đứa trẻ như anh mới hờndỗi đem cả Giang Lâm đặt lên danh nghĩa của cô.

Ở trước mặt cô, anhvĩnh viễn đều là một Giang Vũ Chính không có lý trí. Đáy lòng mơhồ đau đớn vì người đàn ông toàn tâm toàn ý kia của mình.

“Lại đây đi.” Anh nhẹgiọng gọi cô, mà cô chỉ nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ, không để choanh với được mình. Vũ Chính bỗng dùng lực nhúc nhích nửa người trênnhưng không ngờ chạm vào vết thương, khẽ hít một hơi thật sâu, sắcmặt trắng bệch.

Cô lập tức đi tới, đèlại bả vai đang lộn xộn không ngừng dùng sức của anh, khom lưng hôn lênchiếc cổ mẫn cảm của anh, nước mắt rơi trên cổ anh, nói: “Em khôngcần, cài gì cũng không cần, em chỉ cần một mình anh thôi…những thứkhác em đều không cần.” Cô thật sự biết sai rồi, cô tin tưởng anh,thật mà…

Mặt anh cọ cọ vàotóc cô, ghé vào tai cô nói: “Anh chỉ thấy mệt mỏi, không phải khôngcần em nữa mà là không cần Giang Lâm nữa…đừng khóc.” Giọng nói mangtheo vẻ mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, lại có một chút sủng nịnh nhưđang dụ dỗ một đứa bé.

Hinh Ý càng khóc cànglớn, đây là lần thứ ba anh nói mệt mỏi trước mặt cô, mỗi một lầnđều bi thương xuyên thấu qua trái tim cô, cô cũng biết anh đã mệt chếtđi được.

Giang Lâm ở trong nướclà cuộc đấu đá không ngừng của hai gia tộc, JL ở nước ngoài thí gầnđây vài đại cổ đông gây sự đòi bỏ ba lĩnh vực trung tâm…Cô đứng phíasau lại không có khả năng giúp anh một nửa mà người nhà họ Lâm cònkhông ngừng gây phiền toái khắp nơi cho anh. Cô đột nhiên có cảm giácmình thật vô dụng, cho tới bây giờ cô luôn tự cao tự đại, nhưng mà bâygiờ chỉ có thể để cho anh một mình nhíu mày, thậm chí người nhàcủa cô còn làm anh bị thương…

Tay trái của anh dịudàng vỗ vỗ bời vai của cô, hôn lên vành tai cô, như là đang tiếp thêmsức mạnh cho cô.

Cố cắn răng, ngẩngđầu lên nhìn anh nói: “Tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trịem đều có thể làm, nhưng em sẽ không lấy cổ phần của anh, anh cũngkhông được vứt bỏ em, có muốn nghĩ cũng không được.”

Anh nhìn khuôn mặttrang điểm bị nước mắt cả một buổi sáng làm cho phai hết, nhàn nhạtcười cười, hôn lên giọt nước mắt trên chóp mũi cô.

***

“Lâm tổng tài, ngheđồn tổng tài trước kia của Giang Lâm chồng của cô Giang Vũ Chínhtháng trước mắc bệnh nguy kịch phải nhập viện. Xin hỏi có phải Giangtiên sinh vì bệnh nặng nên mới từ chức chủ tịch hội đồng quản trịcủa Giang Lâm không?” Trong buổi họp báo Hinh Ý tiếp nhận chức chủtịch hội đồng quản trị của Giang Lâm, một phóng viên của báo thươngmại đã hỏi.

Hinh Ý mặc một bộ đồtây màu đen gọn gàng, khóe miệng khẽ cong lên, trả lời cẩn thận:“Đầu tiên xin chân thành cảm ơn những người bạn trong giới truyền thôngđã quan tâm đến sức khỏe của tiên sinh nhà tôi, nhưng tuyệt đối khôngphải vì tin vịt về tình trạnh bệnh nguy kịch, anh ấy chỉ cần ở nhànghỉ dưỡng thôi. Hơn nữa anh ấy cũng không rời khỏi hội đồng quảntrị của Giang Lâm, mà chức vụ của tôi trong Giang Lâm cũng là do hộiđồng quản trị thông qua.” Ánh đèn camera loang loáng không ngừng chiếulên mặt Hinh Ý, mà cô cũng chỉ giữ một dáng vẻ bình thản.

Người đại diện bướcra nói đỡ: “Xin mời vị phóng viên kế tiếp.”

“Lâm tổng tài, bênngoài truyền ra tin tức Giang tiên sinh là vì áp lực hai bên nhà họLâm và JL mới rời khỏi cương vị quản lí của Giang Lâm, xin hỏi cóthật vậy không?”

“Không thể trả lời.”Hinh Ý vô cùng không kiên nhẫn với những câu hỏi không đúng chủ đề nhưvậy của phóng viên, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, ngườiđại diện lập tức phủ quyết: “Thời gian còn lại là do tổng giám đốccủa Giang Lâm chúng tôi trả lời các câu hỏi của các vị phóng viên.”

Hinh Ý mặt không biểucảm đứng lên, ánh đèn loang loáng toàn hội trường tập trung trênngười cô.

Sau khi mở xong buổihọp báo đưa tin, cô lập tức như ngựa không dừng vó mở tiếp hội nghicấp cao của Giang Lâm, hội nghi chặn đứng tất cả các hạng mục do LâmĐạt Quảng phụ trách, còn sắp xếp lại các chức vụ quản lý có liênquan đến nhà họ Lâm, nói tóm lại là chỉ có giáng chức chứ khôngthăng chức.

Tất cả các quản lý,kể cả Hà Thư Mẫn và Lưu Dư Chân đều có chút kinh ngạc về vị tổngtài mới nhậm chức này, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một tổng tàikhông hề bao che khuyết điểm như vậy.

Mà Lâm Đạt Quảng cầmđầu nhóm người nhà họ Lâm vốn tưởng rằng sau khi Giang Vũ Chínhxuống đài, có Hinh Ý trong Giang Lâm thì bầu trời của nhà họ Lâm sẽcó ngày tốt đẹp, quả thật không nghĩ đến Hinh Ý trái lại tự hạ bệngười một nhà. Mỗi người đều rất tức giận nhưng lại không dám làmgì trong hội nghị, chỉ có thể đợi đến khi chấm dứt hội nghị sẽbàn lại sau.

Hội nghị vừa kết thúc,Lâm Đạt Quảng liền theo chân Hinh Ý lên văn phòng tổng tài lầu 75, thưkí đóng cửa lại, Lâm Đạt Quảng liền không thể chờ đợi được mà chấtvấn cố ngay: “Hinh Ý, cháu làm vậy là muốn đẩy người nhà họ Lâmchúng ta về đâu?”

Hinh Ý liếc nhìn ôngta, nặn ra một nụ cười trên mặt, nụ cười đúng tiêu chuẩn giao tiếp,“Chú, không phải các người từng nói muốn bảo vệ sự nghiệp của ba basao? Hiện tại cháu đã ngồi lên vị trí này, sự nghiệp của gia đìnhcháu sẽ bảo vệ, về phần các người…”

“Cháu thật là quáđáng.” Lão ta bày ra bộ mặt người lớn giáo dục con cháu, vốn chorằng cô lên đài thì từ nay về sau sẽ trọng dụng người nhà họ Lâm,thật không ngờ lại bị chèn ép như vậy. Nhất định là do Giang VũChính, tay của lão ta chăm chú đặt trên mặt bàn, nhất định là tênGiang Vũ Chính oan hồn bất tan đã xui khiến cô đối phó với ngườinhà.

“Đây là quá đáng sao?Vậy chú tự tay đẩy Vũ Chính xuống thì gọi là gì? Chú rõ ràng cóthể níu lấy anh ấy nhưng lại không làm thì gọi là gì? Đó là ân huệmà chú ban cho anh ấy sao?” Cô càng nói càng kích động, hung hăngtrừng mắt đứng đối diện Lâm Đạt Quảng, đây là ông chú ruột của cô,ông chú ruột không hề có nhân tính của cô.

Lâm Đạt Quảng nhấtthời nghẹn lời, cả buổi mới nói được một câu: “Đó là do nó…nó gieogió gặp bão. Nếu không phải là nó thì anh cả sẽ không chết. Đó làsự thật.” Lão ta lớn tiếng gào lên với cô.

Cô thở thật mạnh mộthơi, bình tĩnh nói: “Chuyện trước kia đều đã trôi qua rồi, không cầnphải tiếp tục vương vấn nữa.”

“Cháu là bị tênnghiệt chủng Giang Vũ Chính kia dụ dỗ cho nên mới nói nó đã là quákhứ, nhưng cháu có nghĩ đến mẹ của cháu chị dâu của chú phải sốngthế nào không?” Ông ta lấy thứ vũ khí cực kì lợi hại kia ra tronglúc này, Hinh Ý không thể nào không để ý đến mẹ của cô.

“Nếu chú mà dám bacâu bốn lời trước mặt mẹ tôi thì không chỉ đơn giản là quét chú rakhỏi Giang Lâm đâu.” Cô gằn từng chữ từng chữ một, sắc mặt sắc bénhung ác.

“Cháu đang có…thái độgì vậy, sao dám nói chuyện với người lớn như vậy? Cháu…cháu…” LâmĐạt Quảng nhìn cô con gái khí phách càng mạnh mẽ hơn ba ba của mình,khí thế lập tức bị đè xuống.

“Hừ, cháu có thái độgì sao? Chú, sao chú không nghĩ xem chú có bao nhiêu thứ bị cháu nắmtrong tay?” Cô chỉ cười khẽ, đẩy Vũ Chính lăn xuống bậc thang, đây làcố ý mưu sát; thâm hụt công quỹ của Giang Lâm lại còn lấy cắpbí mật kinh doanh bán chođối thủ cạnh tranh chính là phạm tội…chỉ một trong những cái đócũng có thể tống lão ta vào tù.

Lâm Đạt Quảng kinhngạc nhìn Hinh Ý không nói nên lời, cô lại dám lấy thứ này uy hiếplão ta? Cắn răng, giận dữ rời khỏi văn phòng.

Khi Hinh Ý lái xe chạyvề nhà thì đã là 6h tối, hôm nay anh tháo thạch cao, anh nói muốnchờ cô về. Nhưng khi cô cấp tốc chạy về nhà thì quản gia đã tiễnbác sĩ ra khỏi cửa.

Bác sĩ nhìn ánh mắtchờ mong và lo lắng của cô thì thở dài thấp giọng nói: “Xương cốtliền lại không được tốt lắm, đặc biệt là đùi phải, mắc cá chân cóhơi bị biến dạng, xương bánh chè cứng lại…sau này có khả năng tìnhtrạng co giật sẽ càng nguy hiểm. Cổ tay phải xem như đã ổn, sau nàycó thể khi trời mưa dầm sẽ hơi khó chịu một chút.”

Hinh Ý không lên tiếng,hơi ngẩn người, bác sĩ nhìn thoáng qua vẻ nghiêm trọng của cô thì vỗvỗ vai cô an ủi: “Cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần từ nay về saugiữ gìn cho tốt thì thân thể sẽ dần dần khá hơn.”

Cô đang ngẩn người rồiđột nhiên hỏi: “Gần đây tôi thấy anh ấy luôn có vẻ mệt mỏi, ngồi lâumột chút đầu sẽ choáng váng, hơn nữa lại kén ăn, ăn vào cũng hay nônra…có thể bị gì khác không?” Trong ánh mắt cô đều là vẻ lo lắng,bởi vì gần đây anh thật sự không khỏe lắm, từ sau khi trở về từbệnh viện thì căn bản không thể xuống giường.

Bác sĩ trầm tư mộtlát, mở miệng nói: “Ngồi lâu choáng váng đầu óc có thể là do thânthể quá suy nhược, thuốc cũng có ba phần độc, có thể là do tácdụng phụ của thuốc gây nên chứng chán ăn. Nếu như tình huống này cóchuyển biến xấu thì nhất định phảiđến bệnh viện kiểm tra kĩ lưỡng toàn thân một lần.”

Hinh Ý bảo quản giatiễn bác sĩ ra ngoài, đi thẳng lên lầu, dừng lại trước cửa phòngkhách, Vũ Chính đang ngồi trên xe lăn nhìn ra hồ nước bên ngoài cửasổ thủy tinh sát đất, cũng chỉ là yên lặng ngắm nhìn mà thôi. Cônhìn thấy bóng lưng cô độc của anh, muốn đến ôm lấy anh nhưng lạikhông có cách nào bước lên. Cô biết tâm trạng anh không tốt nhưng lạikhông thể nghĩ ra cách nào để dỗ dành anh.

Giày cao gót yên lặngkhông một tiếng động dẫm trên mặt thảm dày cộm, Vũ Chính nhìn rahình ảnh của Hinh Ý phản chiếu trên tấm kính thủy tinh sát đất nhưngkhông có động tĩnh gì, chỉ nhìn ra ngoài.

Cô bước đến trước mặtanh, ngồi xổm xuống, nâng tấm chăn dày đang đắp trên chân anh lên, khôráo mà hơi lạnh, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt mình, dịu dàng nói: “Khôngphải đã nói chờ em về tháo thạch cao cùng anh sao? Sao lại không nghelời hả?”

Anh kéo lại dòng suynghĩ, không muốn để cô lo lắng nên nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡngcong khóe môi lên nói: “Hiện tại bà xã của anh đã là nhật lí vạn ky(chỉ việc đế vương ngày xưa bận muôn vàn việc chính sự, hàm ý nóiHinh Ý bận trăm công ngàn việc), anh làm sao dám phiền đến cô ấy?”

Hốc mắt cô nóng lên,Giang Vũ Chính trong tình huống này còn có thể nói đùa với cô, GiangVũ Chính dù cho chính mình có đau nhức cả thể xác lẫn tinh thầnvẫn không quên an ủi cô…

“Anh cũng biết bà xã củaanh mệt mỏi sao? Vậy thật, bây giờ em thật sự mệt, phạt anh lập tứcđi ăn cơm cùng em, đêm nay còn phảiuống thuốc bổ cùng em…anh biết không, gần đây da của em rất xấu…” Côchu miệng lên nhìn anh.

Mà anh chỉ nghiêm túcnhìn nét mặt cô, miệng còn nói: “Nào có, rõ ràng da rất đẹp mà!Bà xã của anh là xinh nhất!”

“Có mà, anh nhìn xem…”Cô ngẩng đầu đến gần sát mặt anh, khoảng cách ngày càng gần làm côkhó có thể kiềm chế được, hai tay ôm lấy đầu anh, hôn thật sâu xuống.