Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 46: Chỉ cần anh




Hinh Ý tức tốc rờikhỏi văn phòng, nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh thủy tinh vỡ,chần chờ một chút nhưng vẫn không dám dừng bước, cô sợ chính mìnhsẽ quay đầu lại, cho dù có nuối tiếc thì sau đó vĩnh viễn cũngkhông có cách nào rời khỏi.

Cô mở cửa ban công ra,lao ra ngoài nhưng lại không ngờ cửa ra vào lại có người đang đứngchắn, cả người cô đập vào người kia.

Dư Chân cầm văn kiện,nhìn Hinh Ý vẫn còn vệt nước mắt trên mặt, tâm tình vốn đã chìmxuống đáy cốc bây giờ lại có một loại cảm giác nói không nên lời,có chút vui sướng, cũng có chút lo lắng.

Hinh Ý lấy lại bìnhtĩnh, khàn giọng hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” cảm giác được ánh mắtcủa anh dán trên người mình nên có chút mất tự nhiên.

“Ừm..anh…” anh ấp a ấpúng, cảm thấy cực kì quẫn bách, lúc này mới phát hiện văn kiệnnằm trên tay mình, lập tức nói: “Anh đưa văn kiện này cho Giang tổngkí tên.”

Hinh Ý không thèm đểý đến anh tìm những lí do gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây,thấp giọng nói một câu: “Tôi đi xuống trước đây.” Sau đó vượt qua anh,trực tiếp đi về phía thang máy.

Dư Chân đứng tại nguyênchỗ nghĩ nghĩ, cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại vẫn đi vào,nhìn Hinh Ý đứng cạnh không nói một lời, anh cũng muốn nói gì lạithôi.

Hinh Ý không hề đảomắt qua anh, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi anh ở ngoài sao. Cần gì phảivậy, anh biết tôi và anh ta không thể mà.”

Dư Chân không nghĩ tớicô lại biết mình vừa rồi đứng nghe lén, xấu hổ không dám lên tiếng.

Mà Hinh Ý lại tiếptục nói: “Tôi cũng không muốn anh hiểu lầm, dù cho tôi và anh ta khôngcó khả năng, vậy cũng không có nghĩa là sẽ có gì với anh. Tôi quýtrọng người bạn như anh, có nhiều thứ không thể là không thể.”

Thang máy ‘đinh’ mộttiếng, cửa mở ra, Hinh Ý bình tĩnh bước ra ngoài, mà Dư Chân chỉ cóthể nhìn theo bóng dáng của cô. Vậy là ngay cả một cơ hội cũng khôngthể cho anh sao?

Phòng làm việc củaanh vốn cùng lầu với cô, nhưng không đi theo cô ra khỏi thang máy, nhìncửa thang máy đóng lại, màn hình tinh thể lỏng trên tường đang giảmxuống dần dần, giống như anh đối với cô, vĩnh viễn chỉ có thể chìmxuống vực sâu, không thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày.

“Mọi người nói xem,lần này JL họp hàng năm, công ty của chúng ta sẽ chọn ai tham dự đây?”Trong một tầng lầu của Giang Lâm, các chuyên gia buôn chuyện lai tiếptục sự nghiệp của mình.

Hàng năm vào thángmười hai, tất cả các tổng giám đốc trên toàn cầu phụ thuộc công tymẹ JL, tổng cộng ba trăm quản lí cấp cao đều tụ tập ở JL New York,tham gia cuộc họp hàng năm của JL.

Hàng năm công ty họpmột lần, mục đích là chia xẻ tất cả kinh nghiệm, làm báo cáo tổngkết năm, còn có đưa ra mụctiêu cùng sách lược cho năm kế tiếp.

Chỉ cần là nhân viêncủa tổng bộ ở New York đều có thể tham gia cuộc họp lần này, mà ở44 địa điểm trên toàn cầu các nhân viên cũng có thể quan sát trựctiếp cuộc họp thông qua vệ tinh. Trong cuộc họp hàng năm của công ty,CEO sẽ tuyên bố các chính sách của công ty năm tới, đồng thời nhữngquản lí cấp cao đến từ khắp các chi nhánh cũng sẽ tiến hành phântích khả năng xâm nhập vào thị trường quốc tế.

“Không phải cuộc họphàng năm năm ngoái là do Giang tổng cùng phó tổng đi sao? Năm nay hẳnlà cũng không ngoại lệ nhỉ.” Một nữ trưởng phòng 30 tuổi chụm đầuvào đám phụ nữ mân mê móng tay của mình ung dung nói.

“Làm sao có thể? Côngẫm lại xem, mấy năm trước bà Giang Lâm phó tổng của chúng ta vẫnchưa trở lại, Giang tổng đi cùng Hà phó tổng cũng không có gì đáng trách.Nhưng mà hiện tại bà Giang chính quy đã về rồi, việc đó sao vẫn cònđến phiên Hà Thư Mẫn được?”

“Nhưng mà hai người ấyđều là người bên này, tổng bộ JL sẽ không có ý kiến gì sao? Chínhmình phái hai quản lí cấp cao mỗi năm đều không tham gia buổi tiệccuối năm nào của công ty mình. Nghe nói cuộc họp hàng năm này đốivới tất cả các quản lí cấp cao chính là chong chóng đo chiều giótiền thưởng cuối năm đấy.” Một cô gái trẻ mặc bộ cánh thịnh hànhnhất năm nay nói.

Lúc này một nhân viênnữ dáng vẻ trông giống như một cô gái trẻ mới tốt nghiệp hưng phấnnói: “Tất cả mọi người không cần đoán nữa, tin tức mới nhất từcuộc họp lầu 74, tham dự cuộc họp hàng năm của JL năm nay chính làGiang tổng, Lâm phó tổng, còn nữa dĩ nhiên là có Lưu phó tổng.”

Trong phòng họp lầu74, không khí cực kì yên lặng, tất cả các giám đốc đều hai mặt nhìnnhau, nhưng mà không ai dám lên tiếng, chỉ nhìn vào “tứ đại trụ cột”của Giang Lâm.

Đầu tiên Hà Thư Mẫnlàm khó dễ, “Tôi không cho rằng Lâm phó tổng biết tình hình nămtrước, cô ấy mới đến Giang Lâm chưa tới nửa năm, căn bản là không đủđể hiểu hết về tình hình công ty.” Tuy trong công ty Vũ Chính cótiếng nói tuyệt đối, nhưng Hà Thư Mẫn vẫn cho rằng chính mình cóthể cùng anh tranh luận mọi chuyện.

“Thành tích của cô ấyrất tốt, tôi nghĩ lần này để cho cô ấy tham gia cuộc họp hàng nămcủa JL sẽ có thể gia tăng lòng tin của JL đối với chúng ta.” Dư Chântừ đầu đến cuối không hề lên tiếng lần đầu tiên mở miệng lại làbênh vực cho Lâm Hinh Ý, tuy anh cố ý để cho chuyện xấu của mình vớiHinh Ý truyền khắp công ty nhưng anh là do tổng bộ phái tới, trong mắtmọi người chính là một khâm sai đại thần, vốn đến đây để phân chiathế lực với Guang Vũ Chính, giờ khắc này lại không hê bận tâm đếnlợi ích của JL.

Vũ Chính mệt mỏinhíu mày thoáng nhìn qua Hinh Ý, cô từ khi bước vào phòng họp đềukhông liếc mắt nhìn anh, không biết tại vì khinh thường hay trốntránh.

Mà Hinh Ý vẫn chỉmặt không chút biểu tình nhìn vào màn hình laptop trước mặt, cô vốncho rằng sáng nay đã chọc giận anh, anh nhất định sẽ không để cho côsống yên ổn trong cuộc họp chiều nay. Nhưng mà cô đã đánh giá thấpGiang Vũ Chính, cho tới bây giờ anh vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì quấyrầy đến công việc của cô.

“Tôi vốn còn không tánthành Lâm…” Hà Thư Mẫn vẫn kiên trì không tán thành Lâm Hinh Ý đến dựcuộc họp hàng năm của JL, thế lực của nhà họ Lâm trong công ty gầnđây đã được nâng lên, mặc dù biết Vũ Chính đúng là đang giúp cô ấynâng cao vị thế, nhưng mà cô lại không thể vừa mắt Lâm Hinh Ý có mắtkhông tròng không biết Giang Vũ Chính đang giúp mình. Hoặc là cô cũngđang đố kị, đố kị Lâm Hinh Ý có thể là người duy nhất anh yêu.

“Cứ quyết định vậyđi, tan họp.” Vũ Chính không đợi Hà Thư Mẫn nói xong đã điều khiển xelăn ra khỏi phòng họp, Kelvin đi theo phía sau.

Hà Thư Mẫn cũng đuổitheo, chỉ để lại một nhóm giám đốc đang hoang mang bàn tính. Dư Chânngồi bên cạnh Hinh Ý nhẹ giọng nói với cô, “Yên tâm đi, anh ủng hộem.” Sau đó cho cô một nụ cười an ủi.

Hinh Ý chỉ lễ phépđáp lại bằng một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại không có mộtchút hưng phấn nào. Cô không biết Vũ Chính đang nghĩ gì trong lòng,nếu như muốn hạn chế địa vị của cô trong Giang Lâm, vậy thì cho cô dựcuộc họp hàng năm của JL không phải là giúp cho cô nâng cao vị thế hơnmột chút sao?

Văn phòng tổng tàilầu 75 Giang Lâm, Hà Thư Mẫn nhìn sắc mặt tái nhợt và có chút xanhxao của Vũ Chính, cơn giận vừa rồi không thể bùng lên nữa, chỉ cóthể buồn bực nói: “Anh hẳn là thiếu em một lời giải thích nhỉ.”

Vũ Chính sớm chỉ biết côsẽ đuổi theo, Hà Thư Mẫn khi quyết tâm bảo vệ quan điểm của mình thìsẽ không nhượng bộ, đây cũng là nguyên nhân anh coi trọng cô.

Anh cười cười với cô,“Sớm đưa cô ấy lên cao không phải càng tốt sao? Không phải hai người đềumuốn anh trở về Mĩ quản lí mọi việc sao?” Trong nụ cười kia lại mangtheo một nỗi khổ bất đắc dĩ.

Anh rất ít dùng giọngđiệu như vậy nói chuyện, làm cho Hà Thư Mẫn có chút hoảng hốt, mộtGiang Vũ Chính có chút lạ lẫm làm cho cô không thích ứng được.

Một lúc sau mới thửhỏi một câu: “Anh định lần này đến Mĩ sẽ không trở về nữa sao?”

Vũ Chính chỉ bìnhtĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững đáp một câu: “Ai mà biết được?”Ánh mắt trống rỗng, một chút không không giống người đang nắm giữthế gian phồn hoa như anh.

Từ lầu 75 nhìn xuốngthật ra thì không hề có phong cảnh gì, chỉ vì quá cao, như thể gầnchạm vào mây xanh, nhưng mà vẫn không thể sờ tới nó. Mỗi khi anh chorằng đã lấy được thứ gì thì thật ra nhiều thứ khác cũng đã mấtđi.

“Không thể tưởng đượccuối cùng vẫn là Giang tổng, bà Giang cùng với Lưu phó tổng đến Mĩ, Hàphó tổng thật là thảm, được ở lại quản lí trong nước nhưng lại mấtđi cơ hội thể hiện mình trước mặt các sếp lớn ở JL.” Những kẻ buônchuyện lập tức hành nghề sau khi cuộc họp chấm dứt.

“Aizz, người đến từ JLvẫn không thể chọi lại Giang tổng nhỉ,mọi người ngẫm lại xem, bình thường Giang tổng nói ra câu nào, Hàphó tổng có thể phản bác sao? Cùng lắm chỉ có Lưu phó tổng mới bỏmột phiếu chống vào thôi. Xem ra, lực lượng trong nước vẫn tương đốimạnh.” Một người có tuổi đưa ra kết luận.

“Anh không nhớ Giangtổng là ai sao? Làm sao có thể để cho người khác nắm gáy mình sao?Năm đó lúc anh ta dẫn JL về Giang Lâm, người trong ngoài nước đều nóianh ta dẫn soi về nhà, vậy mà đã bao năm nay, Giang tổng của chúng tavẫn khống chế được đấy thôi.” Một nhân viên nữ ái mộ nói.

Tháng mười hai ở Mĩnhiệt độ đã xuống tương đối thấp, không nghĩ tới đoàn người sau khitới New York lại có một trận tuyết rơi, khắp nơi toàn một mảnh trắngxóa, những tòa nhạ cao chọc trời được phủ thêm lớp áo trắng thuầnxinh đẹp cực điểm, làm cho Hinh Ý cảm thấy một New York xa hoa như vậycũng có thể nhẹ nhàng thanh lịch.

Sau khi đến New York, cơbản là cô và Dư Chân bận rộn không ngừng tham gia các cuộc họp ở JL,không hề nhìn thấy Vũ Chính đi chung với bọn họ.

Vậy mà cũng nói làanh đến đây dự họp sao? Ngược lại cô có gặp Lý Tử Ngôn vài lần nhưngđều thảo luận trong cuộc họp, cho dù có ngẫu nhiên gặp mặt nhau thìLý Tử Ngôn cũng coi như không biết cô, rất lạnh lùng.

Hinh Ý đang cùng vớiDư Chân đứng trước thang máy trong tòa nhà tổng bộ JL, lại lơ đãngphát hiện thì ra nhân viên ra ra vào vào trước cửa lại chưa từng đếngần thang máy có hoa văn màu tím, giống như là quy định từ trước.

Dư Chân nhìn thấy dángvẻ thắc mắc của cô thì cười nói: “Thang máy chuyên dụng của CEO, cóthể đi từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm lên tầng cao nhất. Ngay cả mộtquản lí cấp cao như anh cũng chưa từng có cơ hội đi nó.”

Chuyên dụng? Là củaanh sao? Hinh Ý lại lơ đãng nhớ tới anh, một loại mong nhớ luôn quấnquýt lấy cô cả ngày lẫn đêm. Vì che dấu vẻ ngâyngười của mình, cô nói đùa: “Thế nào, người ngang hàng với người Mĩnhư anh cũng không được hưởng quyền lợi sao?”

Dư Chân ít khi thấy cônói đùa nên vô cùng hào hứng nói: “Được nhiều đặc quyền hơn, có thểdùng máy bay riêng trên sân thượng, cũng là thứ chuyên dụng cho cổ đônglớn cùng CEO! Còn có…”

Hinh Ý không nghe rõ DưChân nói những gì, cô chỉ nhớ đến người kia. Hôm nay nhiệt độ thấpnhư vậy, không biết anh có cảm thấy khó chịu hay không, bất tri bấtgiác tâm hồn cô lại bay đến chỗ anh.

Nhưng không nghĩ tớitại cuộc họp hàng năm của JL lại còn gặp được người quen, đó làngười bạn thời đại học của Hinh Ý ở Mĩ, sau khi tốt nghiệp thì đếnJL làm việc, từ đó cho đến nay đã lên làm giám đốc bộ phận PR.

Bởi vì nhiều năm khônggặp, hai người có rất nhiều chuyện để nói, cho nên quyết định đêm nayđến Minetla Lane họp mặt.

Chỉ trước khi đi cảmthấy hai người bạn học cũ nhất định sẽ điên cuồng cả đêm nên Hinh Ýtính gọi điện thoại về biệt thư ven biển, nói cho quản gia biết hômnay mình sẽ không về.

Bởi vì thường cáchmột thời gian sẽ sang New York cho nên toàn bộ người giúp việc trongbiệt thự vẫn luôn làm việc. Thật ra thì cô cũng không biết vì saomình lại phải nói cho quản gia biết đêm nay không về.

Cô không muốn anh lolắng, tuy vậy nhưng lại không chịu thừa nhận. Trong lòng lo lắng khôngyên gọi điện về, lúc quản gia hỏi cô có muốn nói cho tiên sinh biếttrước không thì cô cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nói cứ tùy ý.

Cô biết rõ như vậynhất định quản gia sẽ nói cho anh biết, gọi điện xong tâm lí vẫnkhông thấy thoải mái, cảm thấy mình làm vậy chẳng khác nào nói choanh biết đêm nay đừng chờ em, cảm thấy mình thật giống như một cô gáinhỏ.

Bởi vì sợ mình uốngquá nhiều lại làm chuyện như bữa tiệc lần trước của Giang Lâm nênHinh Ý chỉ uống một ly cocktail nhỏ, nói chuyện với bạn hơn haitiếng, cuối cùng tất cả mọi người nói phải thay đổi một quán barkhác nói chuyện nên cả đêm Hinh Ý đều không yên lòng.

Buổi sáng nay khi đingang qua phòng anh, nghe thấy anh khó chịu ho khan, không biết có phảibị bệnh hay không. Càng nghĩ lại càng lo lắng, nhìn đồng hồ đã hơn11h.

Hinh Ý cầm lấy túixách, nói lời tạm biệt với đám bạn cũ rồi nhanh chóng trở về biệtthự.

Tuyết vẫn đang khôngngừng rơi trên mặt đất, hệ thống lò sưởi trong xe đã mở hết cỡ,ngoài cửa sổ xe đều đóng một tầng sương trắng, Hinh Ý không rảnhnhìn cảnh vật ngoài cửa số, trong lòng đang rất lo lắng cho anh.

Thật ra thì từ lầntrước sau khi giúp anh bôi thuốc trong phòng làm việc xong thì haingười đều không nói với nhau lời nào, đa số chỉ nói chuyện côngviệc, về đến nhà càng không ai lên tiếng. Bị đè nèn như vậy tuy làmcho Hinh Ý rất khó chịu nhưng đồng thời cũng làm cho cô yên tâm, ítnhất cô cũng không xúc động mà làm ra những việc khác người.

Căn biệt thư cách biểnrất gần, dù cho phòng ngủ có cách âm rất hiệu quả nhưng khi ngủ vẫncó thể nghe thấy tiếng sóng biển.

Lúc Hinh Ý đến nhàthì tuyết đã ngừng rơi, nhưng mà vẫn cảm thấy rất lạnh, chỉ mặcmột bộ quần áo công sở, lúc xuống xe cô cảm thấy lạnh đến phát run.

Phòng khách chỉ cóánh đèn tưởng le lói, có vẻ yên lặng an nhàn, trong phòng hệ thốngsưởi ấm được bật tối đa, làm cho Hinh Ý vừa vào nhà tự nhiên đãthấy trầm tĩnh trở lại. Vừa rồi lúc xuống xe đi vào vườn hoa, phòngngủ không có ánh đèn, có lẽ anh đã ngủ rồi.

Nhưng khi Hinh Ý lêncầu thang thì lại mơ hồ nghe thấy trên lầu có tiếng động, đi lên lầuhai, cửa phòng Vũ Chính không khóa.

Hinh Ý nhẹ nhàng đivào, đèn bàn sáng rỡ, ánh mắt của cô lướt qua xe lăn bên cạnh giườngcùng đôi dép lê đặt trên mặt thảm lông, lòng thấy yên tâm hơn.

Nhưng khi cô nhìn thấytrên giường không có một bóng người thì sợ tới mức tim muốn nhảy rangoài, người đâu?

Cô còn chưa kịp thaygiày đã chạy thật nhanh vào phòng tắm, đi qua phòng chứa quần áocũng không có.

Đầu cô trống rỗng,vội vàng chạy sang thư phòng, vẫn không có ai. Cho dù trời lạnh nhưvậy nhưng cô vẫn toát mồ hôi lạnh, toàn thân run lên.

Có tiếng động từ trênlầu truyền đến, giống như tiếng cây gậy gõ trên sàn nhà gỗ, từngcái từng cái đánh sâu vào trái tim Hinh Ý.

Ngôi nhà chỉ có batầng, phòng của chủ nhà và thư phòng đều ở tầng hai, sân thượngtầng ba có một vườn hoa, còn có một căn gác nho nhỏ dùng để cấtgiữ những cuốn sách cũ.

Hinh Ý lập tức chạy lênlầu ba, nhưng mà khi đứng trên cửa cầu thang lầu ba cô lại không dámbước tiếp, không nhúc nhích cầm chặt lấy tay vịn cầu thang gỗ, dùngsức nắm lấy nó, các xương ngón tay đều nổi lên.

Từ lâu ba đến căn gácnhỏ kia chỉ cách nhau khoảng năm sáu bậc thang, mà Vũ Chính đang mặcđồ ngủ, mang theo đôi nạng, dùng hết sức lực toàn thân “bước lên” mấybậc thang.

Dù cho ngọn đèn rấttối, Hinh Ý vẫn thấy được anh đang run rẩy, nắm chặt lấy đôi nạng,chống đỡ thân thể của mình, vật vả bước trên mặt đất.

Anh không mang giày,thậm chí cả tất cũng không mang, mũi chân nhẹ nhàng nhón lên, run runtheo từng động tác của cơ thể, lại hoàn toàn không hề có lực chốngđỡ, bàn chân dùng tư thế không được tự nhiên mà kéo lên trên sàn nhà.

Hinh Ý nhìn đôi chân corút gầy yếu của anh, cảm thấy thân thể mình hình như đã không cònlà của mình, như đang run lên, nước mắt không tiếng động mà rơi trênmặt, dường như chính cô cũng tự hỏi không biết vì sao nước mắt củamình lại rơi xuống. Cô không có cơ hội nào để kìm nén, cô một chútcũng không thương khóc, nhưng mà nước mắt của cô bây giờ lại đang khôngtheo sự khống chế của mình mà rơi xuống.

Nhiều lần anh khônggiữ thăng bằng được lảo đảo, nếu như không phải cô cắn chặt môi thìcô thật sự sẽ xông lên, nhưng mà cô không cho phép mình làm thế.

Lúc Vũ Chính sau baogian khổ lên được căn gác thì Hinh Ý đã khôi phục lại tinh thần, côtự nói với mình bất kể anh có làm gì thì cô cũng không được để ýđến, việc hiện tại cô cần phải làm là lập tức trở về phòng củamình.

Nhưng cô lại không làmđược, cô từng bước một nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, sợ bị anh ngheđược.

Thật ra mang giày caogót đi trên sàn nhà gỗ dù có thế nào cũng sẽ phát ra tiếng động,nhưng tâm tư của Vũ Chính đặt vào việc làm thế nào để giữ vững cơthể mình, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô cùng, làm gì cònđầu óc mà để ý đến tiếng động nào khác.

Tuy bình thường bọnhọ không hay đến đây, nhưng trước kia Vũ Chính rất thích ngồi ở đâygiở từng trang sách cũ ra xem, ngẫu nhiên sẽ tìm thấy một vài cuốnsách đã lâu không đọc được trợ lí thu dọn rồi đặt trên giá sách cũ.

Hinh Ý đứng ở cửa ravào, nhìn bàn chân trống trơn của anh, đau lòng không nói nên lời. Hệthống lò sưởi trên lầu không được như tầng dưới, sàn nhà lạnh buốt,mặc dù cô có đi giày cũng cảm thấy cái lạnh từng chút một truyềnđến lòng bàn chân.

Vũ Chính chống nạngđứng trước giá sách, tựa lưng vào bức tường lạnh buốt, đoán chừngcó thể chống đỡ được cả người nên chậm rãi buông nạng bên trái ra,cẩn thận với tới tầng cao nhất của giá sách, rút ra một quyểnsách.

Bởi vì ngọn đèn rấttối nên Hinh Ý không có cách nào nhỉn rõ đó là quyển sách gì, nhưnglúc nhìn thấy anh với được cuốn sách thì đột nhiên giống như đang ômtrong lòng một thứ rất quan trọng, mặt vẫn thoáng hiện lên một vẻdịu dàng.

Nhưng thân thể của anhlại không thể chống đỡ thêm nữa nên lảo đảo, anh vội vàng vịn lấyđôi nạng chống đỡ cơ thể mình, lại cầm cuốn sách không được, ‘pằng’một tiếng, cuốn sách rơi xuống đất.

Sau khi cuốn sách rơixuống mở ra Hinh Ý mới nhìn thấy rõ, đây không phải là sách, đó làalbum ảnh kết hôn của bọn họ, một trang được mở ra, cô đang cầm bóhoa, nhìn anh cười như đang nắm giữ toàn bộ thế giới, đôi mắt congcong, trong ánh mắt đều lấp lánh ánh sáng.

Móng tay cô cắm sâuvào lòng bàn tay, dường như không có loại đau đớn nào có thể so sánhvới cảm giác trong lòng, đã không phải là đau đớn, cô không có bấtkì lời nào để hình dung về cảm giác đó. Nước mắt lén lút chảyxuống mặt, làm ướt cả vạtáo, mà cô lại hồn nhiên chưa phát hiện ra.

Sau khi Vũ Chính thậtvất vả mới đứng vững được, cúi đầu nhặt album ảnh trên mặt đất,trên ảnh là nụ cười của Hinh Ý, làm cho anh không tự giác nở nụcười.

Hinh Ý lại cảm thấytrên người mình không có chỗ nào là không run rẩy, cho tới bây giờ côchưa từng nhìn thấy nụ cười đó của Vũ Chính. Đó là nụ cười thêlương nhất cô từng nhìn thấy, một người không bao giờ dám biểu lộcảm xác của mình, cho dù là lúc chỉ có một mình anh, cũng chỉ cóthể lộ ra nụ cười hèn mọn như vậy.

Ánh mắt của anhthoáng rời khỏi tấm ảnh, nhìn thấy đôi chân co rút biến hình củamình, bất kể là có cố gắng thế nào thì cũng không có dấu hiệnnhúc nhích nào, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười nhạo chính đôichân vô dụng của mình.

Hinh Ý không còn khốngchế được nữa, run rẩy gọi một tiếng “Vũ Chính”, đã không còn vẻbình tĩnh cùng e dè như mọi người, kích động đến nỗi không thể nghera mình đang cất giấu tình cảm như thế nào.

Vũ Chính nghe thấytiếng gọi của cô thì toàn thân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, đầutiên là sững sờ, rồi lại rất nhanh mỉm cười với cô. Cơ thể lại khôngnghe theo sự sai bảo của mình nghiêng về một phía, mềm nhũn, đổxuống như một người không có xương cốt.