Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 40: Nơi nào không gặp lại




“Hinh Ý, có phải cháuđiên rồi không? Anh ta cứ tùy ý ném cháu sang bộ phận Marketing nhưvậy mà cháu cũng không có ý kiến gì sao? Dầu gì thì lúc trướccháu cũng là chủ tịch của Lâm thị, giờ làm một trưởng phòng nhonhỏ của phòng Marketing thì có là gì? Không được, cháu nhất địnhphải…”

Giọng nói bén nhọncủa dì truyền đến trong điện thoại, Hinh Ý vô thức dời ống nghe rathật xa lỗ ta của mình, không nén được tiếng thở dài.

“Dì, cháu còn cóviệc, sẽ nói chuyện được nữa, tạm biệt.” Cô thật sự không nhịn nổinữa.

“Này, này, dì cònchưa nói xong mà, Hinh Ý, cháu không thể mềm yếu như vậy được, ngườinhà họ Lâm chúng ta sau này còn có chỗ đứng gì trong Giang Lâm nữađây…” Giọng nói hổn hển của dì líu ríu sau khi Hinh Ý quyết liệtcúp điện thoại.

Hinh Ý nhìn văn phòngnho nhỏ, thở một hơi thật dài.

Văn phòng tổng tàilầu 75, Vũ Chính đang nói chuyện điện thoại với Lý Tử Ngôn.

“Tôi nói này Giang VũChính, cậu cũng thật là độc ác nha, cứ đưa vợ mình vào phòngMarketing như vậy sao?” Giọng nói trêu chọc của Lý Tử Ngôn truyền đếntrong điện thoại, dường như có vẻ đang đè nén sự vui sướng, anh suynghĩ, Lâm Hinh Ý là người phụ nữ cao ngạo như vậy làm sao có thểkhông phản ứng lại chứ?

Vũ Chính vừa quan sáttình hình kinh doanh toàn cầu của JL trên màn hình máy tính vừa nhànnhạt trả lời: “Muốn hiểu thật cặn kẽ về việc điều hành công ty thìbiện pháp tốt nhất chính là đi từ thấp lên.” Giọng nói bình thảngiống như việc này không hề có vấn đề gì.

“Nhưng mà vợ của cậutrước kia là chủ tịch của Lâm thị, giờ vào Giang Lâm chỉ làm mộttrưởng phòng Marketing nho nhỏ. Cậu muốn cô ấy phải đối mặt vớinhững cấp dưới cũ thế nào đây? Làm sao đối mặt với những quản lícấp cao đã từng quen biết đây?”

“Cô ấy muốn thu phụcmọi người thì càng cần đi từ thấp lên. Giang Lâm không phải một côngty gia tộc nữa, có người của Lâm thị, có người của Giang thị, càngcó người của JL, cho dù hiện tại tôi để cho cô ấy ngồi lên vị trícủa tôi, từ nay về sau sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái. Không bằnglúc này để cho cô ấy từ từ mà tạo dựng uy tín trước đã.” Vũ Chínhcũng không muốn cô vất vả, nhưng mà cô đã trở về thì nhất định phảichuẩn bị tâm lí để cho cô chịu khổ.

Lý Tử Ngôn ở bên kianhẹ nhàng thở dài, cậu ta làm vậy không phải chỉ để trải đường choLâm Hinh Ý sao? “Cậu thật sự tính sau này buông tay để lại Giang Lâm ởtrong nước cho cô ấy sao, một mình trở về Mĩ sao?” Trong mắt Lý TửNgôn thì thời gian để Lâm Hinh Ý tha thứ cho Vũ Chính dường như cònrất xa vời.

“Hiện tại tôi khôngquan tâm đến chuyện này, còn nữa, người lần trước cậu đề cử khi nàođến đây?” Vũ Chính nhẹ nhàng linh hoạt chuyển chủ đề.

Lý Tử Ngôn biết chodù có hỏi thêm cũng không có kết quả gì, tâm tư của Giang Vũ Chínhkhông phải ai cũng có thể đoán đươc, “Tháng sau đấy.”

Sau ngày đầu tiên đilàm ở Giang Lâm, Hinh Ý chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Phòng marketingrất nhiều việc, tất cả mọi việc đều phải tự mình giải quyết, côchạy lên chạy xuống lầu 50 và 60 đến nỗi muốn rã cả chân.

Thật ra sau khi tốtnghiệp cô trở về Lâm thị, hơn nữa còn ngồi vào vị trí cao nhất, nêngiờ ít nhiều cũng có cảm giác mình ngồi vào vị trí cao như vậycũng có chút xấu hổ cùng uất ức. Nhưng mà cô cũng có thể hiểuđược nỗi khổ tâm của Vũ Chính, nếu cô vừa trở về đã ngồi vào vịtrí cao thì không phải sẽ khiến người ta cho rằng cô dựa vào VũChính mới ngồi lên được hay sao, bất kể thế nào cô cũng không thể đểanh thấy mình thua cuộc.

Đây cũng là lí do dìcùng chú gọi cho cô vô số cuộc điên thoại, cô cũng không vì thế màthay đổi quyết định, cô muốn dựa vào thực lực của chính mình đểgiành lại những thứ thuộc về mình.

Trong công ty, cô cảmthấy ánh mắt của các đồng nghiệp thậm chí là cấp trên nhìn cô đềurất tôn trọng mà xa cách, cô không có cách nào sử dụng năng lực củamình để biểu hiện chính mình. Mặc dù mệt mỏi nhưng mà cô cảm thấychưa từng có sức sống như vậy, loại kiêu ngạo cùng quật cường tiềmẩn trong người cô làm cho mỗi ngày làm việc ở công ty cô đều sử dụnghết mười phần sức lực, cho nên khi về đến nhà thì mệt mỏi vô cùng.

Hôm nay,sau khi cô tan ca về nhà thì Giang Vũ Chính vẫn chưa về. Thật ra thìbình thường dường như đều về cùng lúc với cô. Anh là người luôn lonhững chuyện lớn, mà cô lại chính là người giải quyết những chuyệnvụn vặt.

Cô chưa bao giờ biếtthì ra làm cấp dưới là khổ như vậy, bắt đầu có thể thông cảm vì saotrước kia những nhân viên trong Lâm thị vừa nhìn thấy cô thì lộ ra vẻmặt đau khổ như vậy.

Cô tận dụng thời gianngồi ở phòng khách chờ anh về nhà ăn cơm để xem những công việc củangày mai, xem rồi lại xem, tất cả dường như đều rất mơ hồ, rồi nặngnề dựa vào ghế salon ngủ mất.

Khi Vũ Chính về đếnnhà thì đã gần khuya, toàn bộ căn nhà đều im ắng, chỉ nghe thấytiếng kêu thưa thớt của những con bọ phía sau vườn hoa.

Sai khi anh đưa túi tàiliệu cho Kelvin đưa cho quản gia xong thì bảo anh ta về, hôm nay mọingười vì phải ứng phó với đoàn thanh tra nên đã sức cùng lực kiêt.

Mà khi anh đẩy xe lănđến phòng khách thì nhìn thấy Hinh Ý đang nằm trên ghế salon ngủ say,vẻ mệt mỏi giữa hai hàng chân mày trong nháy mắt đều chuyển thànhvẻ dịu dàng, ánh mắt như muốn nuốt chửng người kia.

Quản gia đến bên cạnhanh đang muốn mở miệng nói chuyện thì anh phất tay bảo ông ấy rời đi.

Hinh Ý tay cầm tàiliệu, nghiêng người dựa vào ghế như lung lay sắp đổ, cả bộ quần áocông sở còn chưa kịp thay ra, có vẻ rất chuyên nghiệp mà thân thuộc.

Nhưng nhìn nét mặtcủa cô thì lại cảm thấy cô rất giống trẻ con, đôi mắt ngây thơ cùngđôi má hồng, quầng thâm nhàn nhạt trên mắt làm cho Vũ Chính đau lòng,anh cũng biết cô mệt muốn chết đi được, nhưng mà anh muốn cô ở lạibên cạnh anh, vậy nên không thể tránh khỏi.

Một tay anh chống xelăn, chậm rãi cố hết sức cúi người, một tay giúp cô cởi giày caogót, nhẹ nhàng đặt chân của cô lên ghế salon.

Cổ chân của cô rấtnhỏ, nhỏ nhắn đến mức không vừa một nắm tay, làm cho lòng của VũChính giống như mếm mại muốn tan ra. Có lẽ là gần đây đi lại quánhiều nên chân hơi sưng lên.

Vũ Chính lấy tấm chănlông trên đùi mình nhẹ nhàng choàng nhẹ lên người cô, sau đó đặt châncủa cô lên đùi mình, nhẹ nhàng mà mát xa, dáng vẻ vô cùng cẩn thận,giống như đang cầm một món đồ sứ quý giá nhất trên thế giới này.

Lúc tay Vũ Chính chạmvào Hinh Ý, cô đang ngủ say nên nhíu mày, sau đó nghiêng người thay đổitư thế nằm thoải mái hơn, còn mông lung “Ưm” một tiếng, âm thanh vừanhẹ vừa mềm mại, giống như đang làm nũng.

Nhìn khuôn mặt của cô,anh cười tươi như là đang nắm giữ toàn bộ thế giới, đôi mày kiếmnhướng lên, khóe miệng hơi nhếch lên. Đó là nụ cười hạnh phúc, ngaycả chính anh cũng không biết rốt cuộc mình đã bao lâu không cười nhưvậy.

Anh nhẹ nhàng vuốt vekhông bao lâu thì quản gia nhẹ giọng nói với anh: “Có điện thoại từMĩ gọi tới.”

Vũ Chính nhìn Hinh Ýthật sâu rồi lại nhẹ nhàng đặt chân cô lên ghế salon, tỉ mỉ dùng chănbông đắp kín lại.

Quản gia nhìn nhìn anh,cuối cùng hỏi: “Có cần đánh thức…”

Vũ Chính đặt mộtngón tay lên miệng ý bảo ông không cần lên tiếng, sau đó đẩy xe lăn đivào thang máy.

Đến khi Hinh Ý ngheđược tiếng bánh xe lăn đi chuyển trên sàn nhà từ lầu hai truyền đếnthì cô mới có dũng khí mở mắt ra.

Thật ra thì trước khiquản gia đến cô đã tỉnh lại, cô chỉ cho rằng đây là một giấc mộng,chỉ cần cô nhắm mắt lại thì giấc mộng này sẽ biến mât.

Ngón tay của anh rấtlạnh, nhiệt độ ttrong lòng bàn tay cũng không thấp, khi anh cầm lấycổ chân cô, cô đã cảm giác được sự ấm áp từ trái tim anh từ bàn taytruyền đến trái tim cô, dịu dàng mà trấn an cô như vậy.

Cô ngồi xuống, dùngtay đè chặt nơi cổ chân mới vừa bị anh nắm lấy, lẳng lặng ngẩnngười, dường như làm như vậy sẽ có thể giữ lại hơi ấm của anh từnglưu lại nơi đây.

Một tháng sau, Hinh Ýcũng xem như đã bước đầu đứng vững trong Giang Lâm, công việc củaphòng Marketing mặc dù nhiều nhưng mà cũng đã tôi luyện thêm cho nănglực của cô. Cô cùng các đồng nghiệp làm việc chung cũng rất hòahợp, mọi người lúc trước có chút xem thường với vị trưởng phòngMarketing này thì hiện tại đều đã chấp nhận cô, cũng làm cho cô cảmthấy rất vui.

Có thể vấn đề lớnnhất hiện nay là những lời đồn đại trong văn phòng làm cho Hinh Ý cảmthấy chán ghét.

Hôm nay khi Hinh Ý vàotoilet, đang muốn đẩy cửa ra thì nghe thấy trong bên trong có tiếngnói, cô lập tức dừng bước.

“Mọi người nói xem,Giang tổng tài của chúng ta có thể nào là cái kia không ổn khôngnhỉ?”

“Làm sao cô biết?”

“Cô xem xem, trưởngphòng Lâm kiêm bà Giang vì sao phải xuất ngoại hai năm mới trở về hả?Theo lý thì với giá trị con người cùng ngoại hình của Giang tổngchúng ta, trước kia bọn họ cũng yêu đương kinh thiên động địa như vậy,vì sao sau khi Giang tổng bị liệt lại không khôi phục lại như trước?Nhất định là Giang tổng không thể thỏa mãn được bà Giang của chúngta, cô ấy mới trốn đi. Bằng không, vừa về đến cũng sẽ không phảingồi vào vị trí này.”

Một cô gái khác cũngtràn đầy vẻ háo sắc nói, “Cô ấy mà không cần thì cho tôi đi. Giangtổng ngoại trừ bị liêt thì tất cả những thứ khác đều là cực phẩmtrong cực phẩm nha. Nếu có không làm được cũng không sao, chúng ta sẽđi ngoại tình, chỉ cần được nhìn mặt anh ấy thì tinh thần cũng đãthỏa mãn cực độ rồi. Về phần cái kia nha, anh ấy nhiều tiền nhưvậy, để cho chúng ta bao vài tên tiểu bạch kiểm (trai bao) thì có saođâu?”

Vừa nói xong câu nàythì bên trong liền truyền đến một trận cười vang.

Hinh Ý siết chặt taycầm cửa, rồi lại thả ra, quay đầu đi về hướng phòng làm việc củamình, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Cô có thể thờ ờ đốivới những lời thị phi của những người đó với cô, nhưng lại không thểkhông để ý đến việc bọn họ ở sau lưng bàn luận về việc Vũ Chínhtàn tật, cô cắn chặt răng mới có thể làm cho mình trấn định lại.

Buổi chiều công ty cócuộc họp, Hinh Ý nghĩ đơn giản chỉ là Hà Thư Mẫn đi ra nói vài câuvề tình hình tháng trước hoặc là chỉ thị của tổng bộ JL, bởi vìVũ Chính bình thường sẽ không bao giờ dự những cuộc họp như vậy, anhluôn rất bận rộn.

Nhưng không thể ngờtới chính là anh cũng dự họp, người chủ trì còn nói là cuộc họpchiều hôm nay chủ yếu là giới thiệu phó tổng giám đốc tổng bộ JL ởMĩ mới điều tới. Xem ra tình thế này thì lai lịch của vị phó tổnggiám đốc kia không nhỏ nha, thậm chí ngay cả Vũ Chính cũng phải dựhọp chính thức hoan nghênh.

Sau đó người chủ trìgiới thiệu một đống những thông tin dài dòng, cái gì mà sinh viênthiên tài của khoa quản trị kinh doanh Harvard, tinh anh của Wall Street.

Lúc này mới nhìnthấy một người đàn ông cao lớn từ cửa lớn bước vào, người này thậtđúng là rất tài giỏi, còn dám để cho Vũ Chính phải gác công việclại xuống dưới chờ anh ta đến muộn.

Nhưng mà khi Hinh Ýnhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia thì mới chấn động, đây khôngphải là Lưu Dư Chân sao?

Tuy đi giày tây, phongthái nhẹ nhàng thật không giống với dáng vẻ thoải mái khi còn ởAustralia nhưng anh ta thật sự là Lưu Dư Chân nha, không ngờ tới vẫn cóthể gặp lại anh ta.

Kế tiếp Vũ Chính chỉđơn giản nói vài câu chào đón rồi liền rời đi, Hinh Ý nhìn thấy mặtanh có chút tái nhợt thì trong lòng thầm lo lắng, hồn đã sớm đi theoanh rồi. Nhưng mà cô lại không thể đứng lên rời đi, dù sao thì vị phótổng mới này vẫn còn đang nói chuyện. Đương nhiên, cô cũng không cảmgiác được người đang nói kia vẫn đang âm thầm chú ý đến cô.

Sau khi cuộc họp kếtthúc, Hinh Ý cũng không yên lòng rời khỏi hội trường, tuy vẫn còn lolắng cho Vũ Chính nhưng cô cũng không thể lên lầu 75 tìm anh, mơ mơmàng màng cô lại đụng phải một người, cô vội vàng nói xin lỗi rồiđi vượt qua.

Người kia vẫn đứngtại chỗ hỏi: “Thế nào, thật sự quên anh dễ dàng vậy sao?”

Hinh Ý quay đầu lại,nhìn khuôn mặt tươi cười của Dư Chân, có chút sững sờ. Nhưng trongnháy mắt cô đã khôi phục lại bình thường, cười chào hỏi: “Mới vừarồi tôi còn không thể tin được đó là anh. Nhìn thấy người bạn cũ,cảm giác rất vui vẻ.”

Thời khắc này Dư Chânlại nhìn cô, trong ánh mắt lấp đầy tình cảm không tên, thật lâu saumới mở miệng hỏi: “Em là Lâm Hinh Ý sao?”

Hinh Ý cười cười, gậtgật đầu.

Anh hình như có chútkinh ngạc, nhìn Hinh Ý trước mặt mặc một bộ đồ tây màu xám. Anh vốncho rằng cô tên là Tâm Ý, không nghĩ tới lại là Hinh Ý. Anh trước kiacũng có xem qua tư liệu của Giang Vũ Chính, vợ của anh ta là Lâm HinhÝ, Giang thị xác nhập với Lâm thị thành Giang Lâm, hơn nữa JL còn làđại cổ đông. Tuy năm trước anh mới tới tổng bộ JL nhưng Lý Tử Ngôn vàanh xem như cũng quen thân, ở New York thỉnh thoảng cũng đi uống vài ly.Nhưng lúc nào đi với anh Lý Tử Ngôn cũng luôn miệng nói anh ta muốnanh trợ giúp cho Giang Vũ Chính, như vậy xem ra tình cảm của hai ngườicũng không phải ít.

Cô lại chính là vợcủa Giang Vũ Chính, vừa rồi anh còn cho là cơ hội đã mất mình củamình đã trở lại, nhưng lại không ngờ lại thế. Nhưng cô thoạt nhìncũng không vui, không phải sao? Ở Australia anh cũng đã nghe qua chuyệncủa cô và chồng mình, nói như vậy, anh vẫn có có cơ hội.

Anh không nghĩ sẽ từbỏ cơ hội này, cơ hội mà hai năm trước anh nên nắm cho thật chắc.

Anh nhìn Hinh Ý đứngđối diện cười vô cùng tự nhiên, người phụ nữ như vậy hẳn là phảiluôn tươi cười, anh nắm chặt nắm tay, như đang âm thầm hạ quyết tâm.