Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 4: Tuần trăng mật 2




Đêm tân hôn, chú rể và côdâu đã bận cả ngày nhưng không thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy hạnh phúc. Bởivì hai người đều biết là từ hôm nay trở đi, họ sắp sửa chính thức tan ra và hòatan vào trong sinh mạng của nhau.

Hinh Ý nằm trên lồng ngựcVũ Chính, dùng ngón tay vẽ vài vòng lên vòm ngực anh hỏi: “Nói đi, tạisao muốn kết hôn? Lần trước rõ ràng em nghe thấy trong hôn lễ của chị họanh nói với chồng chị họ là anh ấy đang nhảy vào hố lửa mà. Không phảianh không muốn kết hôn sớm hay sao?”

Thì ra Hinh Ý còn nhớ kĩchuyện lần đó.

Cô nghe thấy anh rầu rĩcười, vì vậy dùng sức nhéo anh một cái, Vũ Chính hít một hơi, tội nghiệp nói:“Vợ yêu trong ngày đầu tiên sau tân hôn đã muốn mưu sát chồng huh? Chúng ta kếthôn sao có thể so với chuyện Lý Tín kết hôn với chị họ em? Bọn họ căn bảnkhông có tình cảm, chỉ là cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích làm ăn của hai nhà. Màchúng ta là đôi bên yêu thương lẫn nhau, cuối cùng có tình sẽ thành người thân!”

Nghe thấy Vũ Chính thảnnhiên trả lời, Hinh Ý cũng cười, đúng vậy nha, bọn họ là con trong những giađình như vậy, có mấy người có thể kết hôn chính thức cùng người mình yêu mếnđây? Họ thật sự rất may mắn mới có thể quen biết nhau, hiểu nhau, và yêu nhau.

Lúc này Vũ Chính đangdùng lực len len lỏi lỏi vào bờ vai của Hinh Ý, nói dịu dàng: “Hơn nữa, ngườinhư Lâm Hinh Ý, là người con gái có tài lại có tiền, có rất nhiều đàn ông hậnkhông thể có được. Anh không thể không tranh thủ nắm bắt cơ hội sớm lấy em vềnhà được!” nói xong lại hôn hôn Hinh Ý, cô dường như đang làm nũng dụi dụivào lồng ngực anh.

Cả đêm nay, căn phòngtràn ngập hương vị nồng nàn.

Sau tân hôn, Vũ Chínhcùng Hinh Ý chính thức bước vào hành trình tuần trăng mật. Thật ra hai ngườicũng rất bận rộn, phải trông nom công ty của riêng mình mà mỗi ngày đềuphải dự không hết các hội nghị. Nhưng hành trình tuần trăng mật của họ đãđược lên kế hoạch trước đó rất lâu , vì để đền bù cho nuối tiếc vì không điđược chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp đại học, Hinh Ý sớm đã giao hẹn với VũChính, bất kể có bận thế nào thì tuần trăng mật nhất định phải đi du lịch vòngquanh thế giới.

Nhớ đến chuyến du lịchsau khi tốt nghiệp đại học, Hinh Ý cảm thấy đặc biệt tiếc nuối, toàn bộ các bạnđại học đều tập hợp thành một đoàn du lịch đến Hawaii, cô đương nhiên làmuốn đi cùng người mình yêu nhất . Vũ Chính lại nói bởi vì việc học ở Mĩbận rộn nên không có cách nào đi được, càng thảm hơn chính là trước khi xuấtphát Hinh Ý lại đột nhiên bị sốt cao. Khi đó cô còn nói dù sao VũChính không đi, cô cũng không cảm thấy hứng thú nữa, không đi được cũngcó cái tốt.

Chỉ là không ngờ tới VũChính là lén lút đến Hawaii để tạocho cô một vui mừng ngạc nhiên . Khi cô nhận được điện thoại của Vũ Chính ở Hawaii,một Hinh Ý luôn kiên cường độc lập trước mặt mọi người lại nhịn khôngđược trở nên nghẹn ngào, dù sao chuyến du lịch tốt nghiệp cả đời chỉcó một lần. Về sau bởi vì cô xuất ngoại đi du học và Vũ Chính lại trở về nướctiếp nhận công ty của gia tộc nên càng ngày càng bận rộn nên khôngthể đi được.

Lúc này đây, cô cùng VũChính thật sự chỉ muốn bắt đầu một hành trình tuần trăng mật cả đời chỉcó một lần, cô tin tưởng đây tuyệt đối đây là chuyến du lịch lãng mạnnhất của bọn họ.

Trạm thứ nhất trong tuầntrăng mật của Hinh Ý cùng Vũ Chính chính là Saipan,được mệnh danh là bán đảo “thiên đường nhân gian”. Nước biển trong suốt lónglánh, bãi cát trắng như sữa cùng những rặng san hô đủ màu sắc, tạo thành bánđảo Saipan Tây Thái Bình Dương. (Saipan là hòn đảo lớn nhất vàlà thủ đô của Thịnhvượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảonhiệt đới nằm trênquầnđảo Mariana phía tây TháiBình Dương)

Ban ngày, Vũ Chính sẽ dạycho Hinh Ý lái loại máy bay nhỏ, chơi trò lái xe máy trên nước, còn mang cô đilặn sâu xuống biển.

Đêm đến, hai người nắmtay nhau tản bộ trên bãi cát trắng xóa, thưởng thức điệu múa truyền thống củangười dân bản xứ. Khi nhìn thấy Hinh Ý đang cùng những người dân bản xứ nhảymột điệu múa không biết tên, cười tươi giống như bầu trời đêm đầy ánh sao, VũChính đã âm thầm nói với mình, anh muốn cả đời này cho cô một cuộcsống như công chúa, ở bên cạnh che chở cho cô.

Trạm thứ hai chính làthành phố Florence (Florence là têntiếng anh của Firenze là thủ phủcủa vùng Toscana, Ý) có lịch sử lâu đời. Nhà thơ Từ ChíMa đã gọi nơi đây là thành phố mộng ảo, cho dù không đi tham quan bất cứ nơinào, chỉ đứng trên một con phố nhìn lễ rửa tội tang thương trong lịch sử nàycũng là một loại cảm thụ.

Ngày đầu tiên Vũ Chínhcùng Hinh Ý đến Florence thìtrời đã đổ mưa. Họ ngồi ngồi ở một quán cà phê bên bờ sông Arno, nhìn dòng nướcsông màu xanh ngọc bích chậm rãi chảy xuôi ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi lăn tăntrên mặt sông, mật độ dày đặc làm mặt sông rung động.

Bên kia bờ sông là mộtbãi cỏ xanh, có một đôi vợ chồng già đang dắt tay nhau bước chầm chậm trong lànmưa. Hinh Ý uống một hớp cà phê, nhìn đôi vợ chồng già vẫn gắn bó bước đitrong làn mưa bên kia bờ sông, cầm tay Vũ Chính nói: “Đến khi chúng ta được bảytám mươi tuổi cũng sẽ giống như họ, đúng không?” Vũ Chính dùng ngón tayvuốt nhẹ lên chóp mũi cô, cười nói: “Đương nhiên rồi! Cô bé ngốc!”

Họ đứng bên bờ ngắm từngchiếc xuồng màu đỏ đang chạy cực nhanh trên sông, kéo theo một vệt nước trắngxóa, bên cạnh bờ còn nghe thấy rất nhiều tiếng thuyền máy lớn nhỏ. Dọc theo haibên bờ sông, những tòa nhà màu hồng phấn cùng vàng nhạt trong làn mưa bụi hiệnra như mộng như ảo.

Giờ khắc này, dường nhưtất cả những thứ ấy đều đã trở thành thiên vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Đêm đến là lúc hai ngườihọ vô cùng cuồng nhiệt, như muốn làm mình tan biến trong thân thể của đốiphương, hai người đang không ngừng cố gắng tiến về phía đối phương, quấn quýtcho đến bình minh.

Sáng ngày thứ hai, lúc VũChính ăn bữa sáng, nhìn Hinh Ý ngay trước mặt không hề có chút hình tượng, ănnhư hổ đói mà đành phải mím môi cười. Hinh Ý giả vờ giận dỗi lườm Vũ Chính mộtcái.

Vũ Chính đành phải nhúnnhún vai đầu hàng nói: “Tiếp theo chuẩn bị đi đâu đây?” trên thực tế họ ra khỏicửa căn bản không vạch trước lộ trình của tuần trăng mật, hơn nữa họ còn có máybay riêng của mình, tất nhiên muốn đi đâu thì đi.

Hinh Ý nghiêng đầu nghĩ,cười nói: “Đến ngôi nhà nhỏ của chúng ta đi.”

Chamonix là mộtthị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Mont- Blanc, là một dãy núi cao nhất của vùngAlpes, địa điểm trượt tuyết nổi tiếng của nước Pháp. Có một con sông nhỏ chảyqua thị trấn làm cho thị trấn nhỏ vốn thuộc loại tiên cảnh lại càng thêmý thơ. Ngôi nhà nhỏ của Vũ Chính và Hinh Ý nằm trong thị trấn tiên cảnhnày.

Nói đến ngôi nhà nhỏ nàythì còn có một câu chuyện nữa, đó chính là khi Vũ Chính còn theo học ở Mĩ đã dùngkhoản tiền đầu tiên mình kiếm được để mua nó.

Bởi vì khi còn sinh viên,Vũ Chính đã là một cao thủ trượt tuyết. Còn Hinh Ý bởi vì lòng đam mêtrượt tuyết của Vũ Chính mà cũng yêu thích trượt tuyết, từ đó về sau càng khôngthể dứt ra được. Một lần ngẫu nhiên trong điện thoại, Vũ Chính nghe thấy Hinh Ýphàn nàn khu trượt tuyết trong nước chỉ để cho trẻ con chơi nên đã quyết địnhmua một ngôi nhà nhỏ tại vùng Alpes. Nhưng bởi vì bận việc nên Hinh Ý chưabao giờ đi đến “ngôi nhà nhỏ” của mình.

Có lẽ vì đêm qua quá mệtmỏi, từ Florence lên máy bay đi đến thành phố gần Chamonix rồi lại ngồitrực thăng đi đến Chamonix, Hinh Ý vẫn luôn mơ mơ màng màng ngủ. Đến khi VũChính nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Heo con, về đến nhà rồi!” cô mới mởđôi mắt nhập nhèm ra, nhìn thấy thế giới tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ, lậptức tỉnh lại. Thị trấn nhỏ này đẹp quá!

Thật là đẹp, cô khôngphải chưa từng đi đến nước Pháp. Nhưng những lần trước đến Pháp cùng bạn nè haychị họ chỉ ở Paris phồn hoa xôi động, ở đó mua sắm vài bức tranh, còn điMilan xa hoa, ở đó xem các show diễn…

Nhưng nơi nàykhông tráng lệ mà chỉ mang đến cho người ta một vẻ đẹp yên bình. Điềubất ngờ nhất chính là nơi này lại là cái nôi nổi tiếng thế giới của các môn vậnđộng như trượt tuyết, leo núi, nhảy dù trên không. Có thể kết hợp giữa vẻ yênbình và cảm giác kích thích như vậy thì trên toàn thế giới chỉ có nơi này.

Vũ Chính nhìn thấy bộdạng ngẩn người của cô, lẳng lặng đội mũ cho cô, quàng cổ thật kín, nửa ôm nửabế cô rời khỏi máy bay. Chỉ vào ngôi nhà trước mắt nói với Hinh Ý: “Nhàcủa chúng ta đấy!”

Hinh Ý nhìn ngôi nhà kiểuTây hai tầng màu hồng trước mặt, không giống với bất cứ ngôi nhà nào xungquanh, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Đi xuyên qua khu vườnnhỏ, Vũ Chính mở cửa, Hinh Ý quan sát xung quanh, cảm động đến thiếu chút nữarơi nước mắt. Bởi vì trong nhà tất cả đều thiết kế dựa theo “dream house = ngôinhà mơ ước” của cô, nhớ khi còn học đại học, có một buổi sáng cô nói chuyệnđiện thoại với Vũ Chính, kể về ngôi nhà trong mơ của mình, hưng phấn nói mộttràng, cô không ngờ tới anh lại để ý đến nó như vậy. Thậm chí dùng loại sàn nhànào, thảm loại nào, còn lò sưởi ấm áp bên góc tường, trên tường treonhững vật trang trí nào, vị trí nhà bếp….Cô quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Chínhđang ngắm nhìn cây đàn dương cầm như đang nhớ lại kỉ niệm nào đó, trong đôi mắtđều là vẻ tươi cười.

Cô nhẹ nhàng tụt xuốngkhỏi anh, nói đùa: “Có phải nhớ đến tình nhân cũ không? Nói mau, đã cùngngười phụ nữ nào tới nơi này rồi?”

Vũ Chính nhìn cô, đôi mắtđảo qua một vòng, càng thêm vui vẻ nói: “Là cùng một người phụ nữ đến nghỉmát.” Hinh Ý không ngờ anh lại thừa nhận, liền trừng mắt nhìn anh, ra vẻnhư nếu anh không cho em một lời giải thích hợp lí thì đêm nay đi ra ngoài màngủ.

Vũ Chính cười lớnnói: “Được được, anh đầu hàng, là đến cùng nữ thư kí trong lúc đi họp,nhưng làm sao anh dám mang cô ấy về nhà của chúng ta?” Dáng vẻ anhgiống như đang bị vợ quản lí nghiêm ngặt.

Hinh Ý khôngtin: “Giang thị căn bản không có trụ sở nào ở Pháp, anh tới đây họpcái gì hả?” Em van anh, có nói dối cũng phải nhìn xem em là ai chứ!

Vũ Chính nghiêm túcnói: “Giang thị không có nhưng anh có nha!” Thật sự thì anh cũng đãsớm muốn tách khỏi Giang thị, hình thức kinh doanh gia tộc có quá nhiều tiêucực, hơn nữa còn có mấy người anh em họ kia luôn lăm le, những năm gần đây tìnhhình phát triển của Giang thị không tiến không lùi, ban giám đốc cũng có bấthòa, bọn họ đã muốn như vậy, thì cứ để cho bọn họ chó cắn chó là được rồi. Anhlộ ra một nụ cười sắc bén .

Đôi mắt Hinh Ý cũng lộ ramột vẻ cảnh cáo nguy hiểm: “Nói, anh còn có bao nhiệu chuyện mà em khôngbiết vậy?”

Vũ Chính ôm cônói: “Không có, thật mà.”

Hinh Ý cũng vòng tay ômlại anh, ở trong lồng ngực của anh nói rầu rĩ : “Từ nay về sau không chophép giấu em bất cứ chuyện gì.”

“Được.”

“Từ nay về sau chỉ choanh cùng em tới nơi này.”

“Được.”

“Từ nay về sau chỉ choanh đánh đàn cho em nghe.”

“Còn anh thì sao đây? Anhlấy bông đút vào lỗ tai đàn cho em nghe sao?”

Hinh Ý dùng sức nhéo vàotay anh một cái, Vũ Chính bị đau hít một hơi thật sâu, ra vẻ anh chồng nhỏnói: “Được.”

“Sau nay già rồi chúng tasẽ đến nơi này, chỉ có hai người chúng ta, cùng nhau ở lại đây.” Hinh Ýtiếp tục tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp của họ.

Vũ Chính ôm cô đung đưanói: “Không cần phải già mới đến đây ở nha, em thích ở bao lâu thì ở. Đâyvĩnh viễn là ngôi nhà của chúng ta.”

Rong chơi trên con đườngquê yên tĩnh, Hinh Ý giống như một đứa trẻ cái gì cũng nhìn không đủ, kết quảlà trên đường về nhà cô mệt vô cùng.

Vũ Chính ngồi xổm xuốngnói: “Lên đây đi!” Hinh Ý giống như một đứa trẻ ăn trộm đường, liếcnhìn chung quanh, dù sao cũng không phải trong nước, không có ai chụp ảnh. Vìvậy cô hạnh phúc nằm trên lưng Vũ Chính, thật rộng, thật thoải mái.

Vũ Chính vừa đi vừa nói: “Thậtsự thì ở đây bốn mùa trong năm đều rất đẹp, mùa xuân có thể cỡi ngựa, mùa hè cóthể đánh golf…” anh không nghe thấy cô đáp lại nên nghĩ cô đãngủ. Nhưng cô đột nhiên áp vào lỗ tai anh nói:“Vũ Chính, anh sẽ cõngem cả đời như vậy chứ?” giọng nói rất nhẹ, không giống một chút nào vớingười tự tin như cô, dường như không phải lời nói của cô công chúa Hinh Ý vênhváo tự đắc. Vũ Chính, thật sự thì em cũng sợ, người vĩ đại như anh, dịu dàngnhư anh, sao có thể không sợ chứ?

Vũ Chính cũng nhẹ nhàngmà vô cùng kiên quyết: “Không phải chỉ một đời một kiếp, mà là vĩnhviễn.”

Hinh Ý giống như đang nóimớ mà lặp lại: “Ừ, vĩnh viễn ~~ vĩnh viễn.”

Dấu chân nhỏ phủ kín trêncon đường dài tuyết phủ kín, dường như cứ đi thẳng, đi thẳng như vậy, thật sựcó thể đi đến vĩnh viễn.