Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 13: Tức giận




Không khí bốn phíadường như cũng đồng loạt ngưng đọng lại, Hinh Ý nghe thấy tiếng timcủa mình đập nhanh hơn, bàn tay của cô đang mát xa cho Vũ Chính cũng ngừnglại.

Vũ Chính lại mởmiệng nói: “Em còn muốn giấu diếm anh bao lâu nữa?” Anh dường như khôngcó chút biểu hiện kích động nào, bình tĩnh giống như đang nóichuyện không liên quan đến mình.

Hinh Ý cố gượng cười,vô cùng đè nén nói: “Em nào có giấu diếm anh chuyện gì đâu?” Cô khôngthể tỏ ra sợ hãi trước mặt anh, chỉ là mỗi lần đều bị anh nhìnthấu, giống như có thể nhìn thấu lòng của cô.

Vũ Chính cười khổ:“Chẳng lẽ hiện tại trong mắt em anh lại là một người tàn phế sao?Giang thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu cao hơn vừa rồi,anh rất ít khi không thể khống chế được, trước mặt người khác chưatừng như vậy. Nhưng mà hôm nay anh lại tỏ ra mất bình tĩnh trước mặtngười mình yêu nhất, anh chịu không được nha, chịu không được cảm giácmình như một đứa ngốc không biết gì, chịu không được người mình yêuở trước mặt mình cố chống đỡ che đậy. Đó chính là đang ở trướcmặt người khác công khai biểu thị sự bất lực của anh, nhu nhược củaanh.

Cho tới bây giờ Hinh Ýcũng chưa bao giờ thấy Vũ Chính như vậy, đôi mắt đỏ ngầu như một consư tử đang bị thương. Đôi mắt cô cũng hồng hồng nói: “Em chỉ muốn đểanh được an tâm dưỡng bệnh mà thôi, về phía Giang thị anh cứ yên tâm,tuyệt đối sẽ không đổi chủ. Lâm thị sẽ không tiếc hết thảy để ủnghộ anh, đợi đến khi anh khỏe lại…”

Vũ Chính nhắm mắtlại, mỏi mệt yếu ớt nói: “Em không hiểu, thứ anh quan tâm không phảilà Giang thị, mà là em đó!”

Sau giữa trưa ánh mắthắt vào phòng bệnh, nhưng lại không để đánh vỡ được cục diện bê tắcnày.

Hinh Ý trước giờ luônđược anh nâng nui trong lòng bàn tay, hôm nay lại phải chịu đựng tháiđộ lạnh lùng như vậy của anh nha! Vì vậy cô cũng tức đến đỏ mắt,cắn răng nói: “Đúng, em không hiểu anh. Là lỗi của em, hết thảy đềulà em sai. Nếu không phải vì lời nói của em, anh cũng sẽ không biếnthành như vậy, nếu không phải vì lời nói của em, anh vẫn còn là mộtGiang Vũ Chính kiêu ngạo lúc trước. Nếu đã chán ghét em như vậy, thìem đi là được chứ gì!” Cô vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.

Chỉ là không đợi côchạy ra khỏi cửa phòng thì bên trong đã truyền đến một tiếng độngthật lớn. Cô quay đầu lại, nhìn sang. Vũ Chính từ trên giường ngãxuống, tiếp theo đó từng chút một đẩy ngã cái giá. Cả người anh runrẩy, ngay cả hai chân cho tới bây giờ không hề nhúc nhích cũng đang corút, khuôn mặt cực kì khổ sở, cắn răng đến cả gân xanh trên tráncũng nổi lên.

Hinh Ý chưa bao giờchứng kiến tình huống này, sợ hãi, vừa vội vã gọi bác sĩ, vừachạy đến nâng Vũ Chính dậy. Lúc tay của cô chạm vào thân thể anh, rõràng cảm nhận được toàn thân anh cứng ngắc như một tảng đá, cô chỉcó thể ôm anh mà rơi nước mắt.

Bác sĩ cùng y tá xôngtới, hộ lý riêng cũng đỡ Vũ Chính lên giường. Cô lui ra cách giườngkhoảng nữa mét, nhìn bác sĩ cùng ý tá bận rộn vây quanh Vũ Chính.

“Toàn thân người bệnhco rút, nhanh gọi bác sĩ chuyên khoa đến.” Bác sĩ vừa đè chân VũChính xuống vừa nói với y tá.

Cả người Hinh Ý nhưbị rút hết sức lực, toàn thân cũng co rút, cô ngồi xổm xuống mặtđất dụi đầu vào hai bàn tay khóc lớn lên. Đến tột cùng cô làm saovậy, tại sao phải nói những lời vớ vẩn đó với anh, biết rõ sứckhỏe của anh đã như vậy còn tức giận với anh.

Cô khóc càng lúc cànglớn, khiến cho y tá cũng phải đến dỗ dành cô: “Không có gì đâu, đâylà tình trạng thường gặp của người bị bại liệt, từ nay về sau chúý một chút là được rồi.”

Lúc cơn co giật củaVũ Chính chấm dứt, sắc trời ngoài cửa sổ đã nhuộm đen. Trong phòngbệnh chỉ có chiếc đèn tường lấp lòe, ngọn đèn ấm áp lại không manglại cảm giác ấm áp nào cho Hinh Ý. Cô nhìn Vũ Chính trong tìnhtrạng kiệt sức đang ngủ say, ngọn đèn nhu hòa soi vào thân thể thongầy cùng gương mặt cực kì tái nhợt của anh.

Cô nắm lấy bàn tayphải không có chút sức lực nào của anh, dùng khuôn mặt của mìnhvuốt ve nó, nói với Vũ Chính đang mê man: “Thật xin lỗi. Là do emkhông tốt, em không có ý muốn chọc giận anh. Em thật sự chỉ muốn anhnghỉ ngơi cho thật tốt, không bị những chuyện khác làmphiền, anh có thể nhanh chóng đứng dậy…”

Cô hít hít mũi, nóitiếp: “Em biết rõ gạt anh như vậy là không đúng, em biết rõ chínhmình cũng không có năng lực khống chế một công ty lớn như Giang thị.Từ nay về sau em sẽ không dối gạt anh nữa, anh muốn cùng em đối mặt,anh muốn bảo vệ em như trước kia, phải không? Hôm nay anh nói thử xem,em đã khiến cho anh trở thành một người tàn phế, lòng em thật sựrất đau, như là bị axit tạt vào vậy, từng giọt từng giọt ăn mòn. Anhvì em mới trở thành như vậy, em tình nguyện hiện tại người nằm đâylà em. Ô ô….” Cô khóc lớn thành tiếng.

“Từ nay về sau em cũngkhông cho anh nói mình là người tàn phế. Tay của em sẽ là tay củaanh, chân của em sẽ là chân của anh. Từ nay về sau cũng không cho anh cogiật như ngày hôm nay, em sẽ rất đau đớn.”

“Rõ ràng là mình làmsai, trái lại còn trách móc anh, 100% là cách làm của công chúa HinhÝ rồi.” Giọng nói ấm áp của Vũ Chính vang lên, mệt mỏi, cực kìmệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn Hinh Ý lại tràn đầy trìu mến.

“Anh tỉnh rồi, có cảmthấy không thoải mái ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ ngay.” Cô khẩntrương muốn đưng dậy nhấn chuông gọi bác sĩ.

Anh giơ cánh tay tráicó lực duy nhất lên, nhưng không cách nào bắt được tay của cô. Tay vừagiơ lên một nửa thì Hinh Ý đã lập tức giơ tay vịn chặt lại. VũChính nhẹ nhàng cười cười: “Anh không sao, nghe thấy công chúa khóc gọihoàng tử, sao có thể không tỉnh chứ?”

Hinh ý nín khóc mỉm cười,nhẹ nhàng nhéo vào tay trái của anh.

“Phu nhân à, em đỡ phuquân mình ngồi dậy được không?” Anh giật giật bả vai cùng nửa ngườitrên cứng ngắc.

Cô lập tức choàng tayra sau nách của anh, dùng sức đỡ anh ngồi dậy. Chính mình cũng ngồixuống giường, tay ôm lấy eo của anh, nhẹ nhàng mát xa.

“Vừa rồi chắc rất sợhả? Thật ra thì anh cũng rất sợ, lúc em nói muốn bỏ đi, anh rất sợem sẽ đi thật. Cho nên mới phải…” Vũ Chính vô cùng dịu dàng nói.

Nước mắt của Hinh Ýtiếp tục rơi: “Anh biết rõ em chỉ nói vậy thôi mà, anh làm gì màkhẩn trương vậy chứ, té xuống như vậy khiến cho trái tim em tan nátnha. Anh là của em, anh đau thì em càng đau hơn anh.”

“Dù có nói cũng khôngđược, không được rời khỏi anh, biết không?” Cằm của anh đặt trên đỉnhđầu cô, hôn lên mái tóc của cô.

Cô nghe tiếng tim đậpcủa anh, gật đầu.

Gió đêm thổi tung bứcmàn, tất cả đều yên bình tĩnh lặng như vậy. Bọn họ đều hy vọng đêmnay có thể kéo dài đến vĩnh viễn.