Tuần Thú Đại Minh

Quyển 3 - Chương 221




Đoàn Phi cười nói:

- Mọi người nói rõ ràng là tốt rồi. Quản cô nương, Tiểu Hoàn là đồ đệ của cô sao?

Quản Tiêu Hàn đáp:

- Ừm. Tuy rằng nó không tính là đệ tử của ta, bất quá đối với ta một lòng trung thành. Công tử hãy yên lòng.

Đoàn Phi hắc hắc cười:

- Vậy thì tốt. Tiêu Hàn, huynh đệ Thạch Bân của ta rất thích Tiểu Hoàn, cô có thể giúp ta vun vào cho bọn họ hay không?

Tiểu Hoàn thấy mọi người đổi chủ đề sang mình, không nhìn được dỏng tai lên nghe ngóng, nghe đến khúc này thì lập tức kêu lên kinh hãi. Thạch Bân xấu hổ đến mức chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống. Hắn tin Đoàn Phi sẽ giúp đỡ mình, nhưng có ngờ đâu lại giúp đỡ một cách trực tiếp gọn gàng như vậy.

Quản Tiêu Hàn cũng hơi sửng sốt, sau đó che miệng khẽ cười:

- Được thôi, không vấn đề a. Chuyện này ta nhất định giúp, bất quá A Bân có chiếm được tình cảm của Tiểu Hoàn hay không còn phải xem hắn thế nào a.

- Yaaaa, xấu hổ chết đi thôi, còn lâu ta mới thèm.

Tiểu Hoàn gấp gáp đến mặt đỏ bừng lên, quay lưng bỏ chạy. Đoàn Phi nhìn Thạch Bân mặt đỏ lừ cũng chẳng dám nói lời nào, cười nói:

- Còn ngẩn ra cái gì, đồ ngốc. Mau đuổi theo a!

- Ồ.

Thạch Bân lật đật chạy đi trong tiếng cười đùa của mọi người. Đoàn Phi còn hét lên dặn dò:

- Nhớ kỹ a, cua gái phải mặt dày một chút. Phải chủ động xuất kích a, mặt dày mày dạn cũng phải bám dính lấy nàng ta. Cần thiết thì nhốt nàng vào lồng, quyết không để người ta chạy mất!

Quản Tiêu Hàn lại có thâm ý khác bèn cười nói:

- Lẽ nào công tử cũng theo đuổi con gái như vậy sao? Dung nhi muội tử không phải là chú chim hoàng yến dính bẫy đó chứ?

Tô Dung thẹn thùng nói:

- Tỷ tỷ đừng nghe công tử nói bậy bạ. Nếu hắn dám làm bậy, muội đã sớm một kiếm chặt đứt tay rồi. Muội cũng giống như tỷ tỷ, đi theo công tử bất quá chỉ là báo ân mà thôi. Qua nửa năm một năm, muội lại có thể trở thành tự do rồi.

- Khụ khụ.

Hồng Bang ở một bên hắng giọng nhắc nhở:

- Đại nhân, vụ án ngài giao phó, hiện tại khổ chủ cùng nghi phạm đều đã đưa tới.

Đoàn Phi ồ lên một tiếng, nói:

- Đi, cùng đi xem xem. Hiện giờ chúng ta cũng cũng có thể xem là Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng liên thủ, còn có cao thủ Nga Mi, Điểm Thương tọa trấn. Còn có vụ án nào làm khó được bọn ta đây?

Quản Tiêu Hàn cười nói:

- Công tử còn bỏ sót một điều kiện quan trọng, chính là khâm sai đại nhân đa mưu túc trí của chúng ta. Nếu như không có khâm sai đại nhân, bọn ta bất quá cũng chỉ là đám quân ô hợp mà thôi mà thôi.

Đoàn Phi cười nói:

- Haha, nói rất hay. Công phu nịnh hót của Tiêu Hàn còn vượt trội hơn Hoa Minh a. Thật là lợi hại, ta sắp bị cô tán lên mây rồi đây. Phải cẩn thận lên cao ngã đau a.

Đoàn Phi ở hậu đường xem lại một lượt án thư do Tô Dung chọn ra. Nạn nhân là một người đàn bà. Hai năm trước, thi thể cô ta được phát hiện cách khu phố nhà nàng không xa. Không ai biết vì sao nàng lại tới đó. Báo cáo nghiệm thi cho thấy nàng ta chết do vũ khí sắc bén, vết thương có hình tam giác, hung khí nhiều khả năng là một thanh lợi khí hình tam giác. Tuy nhiên năm đó Tô Châu phủ chưa hề tìm thấy hung khí, thậm chí rốt cuộc là hung khí gì cũng chưa tra xét ra.

Khi nạn nhân được phát hiện, trên mình không có bất kỳ đồ vật quý giá nào, nhưng chồng nàng ta lại nói khi ra khỏi nhà nàng có đeo trang sức vàng bạc. Một phu nhân nhà giàu thân mang nhiều tài sản quý giá, lại ra khỏi nhà trong tình trạng không người hộ tống, cuối cùng chết ở ngoại ô. Chuyện này khó tránh có điều kỳ quái, nhưng người chết cũng đã ra đi, mọi người đều rất bàng quan, thậm chí phu quân của nàng ta cũng không truy vấn thêm nữa. Vụ án đó cứ như vậy kéo dài hai năm, tồn tại rất nhiều nghi vấn. Đoàn Phi đã xem qua không ít vụ án cũ, một vụ án rõ ràng không hợp logic như vậy chỉ có một khả năng, đó là có quỷ.

Tri phủ Ô Hữu Sách đã rơi đầu, trước khi chết còn để lại manh mối quan trọng. Khi ấy Tô Châu quan phủ sở dĩ không tiếp tục truy xét vụ án này, là do đương thời có người xuất ra ngân lượng, thậm chí phu quân của người chết cũng không màng truy cứu chân tướng hung thủ. Phủ Tô Châu phán bừa rằng do thổ phỉ tham làm tiền tài mới giết người cướp của. Do mãi không bắt được hung thủ, vụ án cũng bị gác lại đến nay.

Kẻ năm xưa xuất ra ngân lượng mua chuộc quan phủ ngăn cản truy xét vụ án đương nhiên trở thành nghi phạm số một trong mắt Đoàn Phi. Tiếp theo đó là chồng của nạn nhân. Đoàn Phi cho triệu tất cả bọn họ tới, chuẩn bị tra xét rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, cùng với lý do tại sao họ không muốn quan phủ tiếp tục điều tra. Rốt cuộc bọn họ còn giấu diếm điều gì?

- Uy vũ!

Thủy hỏa côn trong tay tam ban nha dịch nện vang trên đất, âm thanh cấp tập khiến cho hai người đang quỳ trên công đường đều có chút bất an. Bọn họ lén nhìn nhau một cái, rồi lại cắm đầu ngoan ngoãn quỳ ở đó.

Biểu hiện của bọn họ Đoàn Phi đều nhất nhất quan sát thấy. Hắn vỗ án cái rầm, quát:

- Triệu Ngạn, Sử Điển, các ngươi có quen biết nhau hay không?

Hai kẻ đang quỳ liền giật nảy mình, lắc đầu xong rồi lại gật đầu. Đoàn Phi cả giận quát:

- To gan,vừa gật đầu lại lắc đầu, các ngươi muốn trêu ngươi bổn quan sao?

Hai người này thân hình đều có chút mập mạp, từ cách phục sức có thể thấy điều kiện kinh tế của cả hai đều không tệ. Tuy rằng thương nhân chỉ có thể mặc áo vải, nhưng chất liệu vải trên mình hai người đều rất tốt, thậm chí còn là mẫu mã mới nhất.

Thấy Đoàn Phi tức giận, hai tên đều run rẩy một chập. Vị Đoạn đại khâm sai trước mắt đây mới hôm kia và hôm nay liên tiếp trảm mấy chục người, bách tính đều gọi hắn là Đoàn Thanh Thiên. Tuy cũng không ít người gọi hắn là Đoàn chém đầu, nhưng phàm là những kẻ trong lòng có quỷ thì đều sợ hãi cả.

Bọn họ vội vàng ngẩng đầu giải thích:

- Đại nhân, bọn tiểu nhân tuy rằng không quen thân, nhưng đều là người buôn bán ở Tô Châu, cho nên vẫn biết mặt nhau.

- Nói bậy!

Đoàn Phi cười lạnh nói:

- Các ngươi không quen thân nhau ư? Các ngươi còn chuẩn bị bao nhiêu lời gian dối lừa gạt bổn quan nữa? Các ngươi nghĩ bổn quan không biết gì sao? Hai năm nay các ngươi như người xa lạ, nhưng mà trước đó thì phải nói rằng thân thiết như thông gia vậy. Trước khi Triệu thị xảy ra chuyện, Triệu Ngận ngươi nợ nần chồng chất. Sau khi Triệu thị chết ngươi không những trả sạch nợ nần, thậm chí còn có khoản liền lớn vãn hồi việc buôn bán thua lỗ. Triệu Ngạn! Ta hỏi ngươi, tiền của ngươi từ đâu mà có? Phải chăng Sử Điển sát hại thê tử của ngươi, sau đó bồi thường ngân lượng để ngươi không đi kiện hắn?

- Đại nhân oan uổng a!

Sử Điển kêu lên. Đoàn Phi quát:

- Bổn quan còn chưa hỏi tới ngươi. Ngậm miệng cho ta!

Dọa cho Sử Điển khiếp sợ xong, Đoàn Phi tiếp tục bức hỏi:

Triệu Ngạn, ngươi trả lời cho ta, sau khi thê tử ngươi chết ngươi lấy đâu ra bạc để trả nợ? Nếu không phải Sử Điển cho ngươi, lẽ nào ngươi ăn trộm ăn cướp được ư?

Dưới sức ép của Đoàn Phi, thần sắc Triệu Ngạn đại biến. Đầu y đổ đầy mồ hôi, miệng lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Đoàn Phi vỗ mạnh công án quát:

- Triệu Ngạn, ngươi còn không thật thà khai báo đừng trách bổn quan dùng tới đại hình a!

Triệu Ngạn vội vàng kêu lên:

- Đại nhân, năm kia sau khi thê tử mất, nhà vợ tiểu nhân có giúp đỡ một phần ngân lượng để trả nợ, mong đại nhân minh xét.

Đoàn Phi cười lạnh nói:

- Nhạc phụ ngươi thật có lòng hảo tâm như vậy sao? Con gái chết mơ mơ hồ hồ người ta không kiếm ngươi liều mạng thì thôi, lại còn cho ngươi bạc trả nợ ư? Có muốn bổn quan tức khắc truyền nhạc phụ nhạc mẫu ngươi tới đối chất hay không? Thực là nói dối không ngừng, nếu không dụng hình chắc nhà ngươi không thể thật thà nổi. Người đâu, kẹp hình chờ lệnh!

Nha dịch hai bên nhanh chóng mang hình cụ tới, cột chặt lấy hai chân Triệu Ngạn. Hai bên dùng lực kéo, côn kẹp liền thắt chặt lấy mắt cá chân Triệu Ngạn. Đoàn Phi quát:

- Triệu Ngạn, ngươi còn không mau thật thà khai báo thì sẽ phải chịu đau đớn. Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa!

Triệu Ngạn cắn chặt răng lắc lắc đầu. Đoàn Phi rút một thẻ lệnh màu đen từ trong ống ra, ném xuống quát:

- Hành hình!