Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 125




Trưởng thôn Đậu Minh lên trước gõ cửa. Một người phụ nữ ngoài hai mươi tuổi ra mờ cửa. Đột nhiên trông thấy người đứng đầy trước cửa thì nàng đột nhiên sợ tới mức suýt nữa thì té ngã. Vẫn may là trưởng thôn ở ngay trước mặt, nàng run rẩy hỏi:

- Ông Minh ơi, có chuyện gì thế này ạ? Sao trước cửa nhà lại có nhiều quan gia thế này ông?

Trưởng thôn Đậu Minh an ủi:

- Đừng sợ, đừng sợ. Vị quan gia này nói chỉ đến nhà cháu xem chút, hỏi cháu và cha cháu mấy câu mà thôi. Đừng sợ, còn có ông Minh ở đây cơ mà. Không mau vào trong chuẩn bị một chút, gọi cha cháu ra nghênh tiếp vị Đại Nhân này.

Đậu Minh quay lại nói với Đoàn Phi:

- Đại Nhân, nhà họ Đậu vốn rất giàu có. Tất cả đều bị tên súc sinh kia phá hoại. Bây giờ nhà họ chẳng còn thứ gì để tiếp đãi các vị đại nhân nữa. Xin các vị đại nhân lượng thứ.

- Không sao, bọn ta tới làm việc chứ không phải tới vui chơi giải trí. Bọn ta có thể vào được chưa?

Đoàn Phi hỏi.

Thôn núi nhỏ ít phép tắc, Đậu thị hướng vào phía trong hô một tiếng, sau đó khom người nhường đường, mời đám Đoàn Phi đi vào trong. Trong phòng không lớn, dụng cụ cũng không nhiều nhưng rất sạch sẽ. Đậu Thị (dâu nhà họ Đậu) đem ra hai chiếc ghế dài mời các vị đại nhân ngồi luôn vào chiếc bàn ăn cơm. Ánh mắt Đoàn Phi di chuyển khắp căn nhà, nhưng khóe mắt thì không hề rời khỏi Đậu Thị. Chỉ trông thấy hai mắt Đậu Thị sưng đỏ, thần sắc tiều tụy. Tuy vẫn cố tự trấn tĩnh nhưng một vài động tác tay chân và cả tròng mắt cũng đủ để cho thấy nội tâm nàng đang vô cùng căng thẳng.

Căn nhà cỏ được phân làm hai, phía trước và phía sau. Hai bên trái và phải của phòng khách, mỗi bên có một cánh cửa nhỏ. Phía cánh cửa bên phải truyền lại một trận ho khan lớn, Đậu Thị giải thích:

- Các vị quan gia, phụ thân con đêm qua gặp phong hàn, bây giờ bệnh nặng phải nằm giường. Thực sự không thể gượng dậy được, xin các vị quan gia lượng thứ cho.

Đoàn Phi khẽ mỉm cười nói:

- Bản quan có hiểu một chút về y thuật, để ta xem giúp ông cụ.

Hắn nói rồi đi vào phía trong phòng. Đậu Thị cuống cuồng mở miệng gọi lớn:

- Đại nhân.

Đoàn Phi vờ như không nghe thấy, vén bức rèm vải lên rồi đi vào trong. Tô Dung liếc nhìn Đậu Thị, lắc đầu than thầm một tiếng rồi cùng đi vào theo Đoàn Phi. Người thực sự hiểu y thuật chính là cô, Đoàn Phi đi vào chỉ là mượn cớ tra án mà thôi.

Một ông cụ đang bị bệnh nằm liệt giường, thời tiết này còn có rất nhiều muỗi. Thế nên phía trước giường vẫn còn buông màn. Thấy có người đi vào, trong màn có tiếng động, trong tai nghe có tiếng cọ sát như đang dệt vải. Ông cụ trong màn vội vàng nói:

- Tiểu nhân chẳng may bị cảm phong hàn, không có gì đáng ngại. Không dám làm phiền tới đại nhân.

Đoàn Phi cười nói:

- Phong hàn tuy không phải bệnh nặng. Nhưng nếu không điều trị kịp thời thì cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Để bản quan xem cho cụ, không phiền đâu.

Hắn vén tấm rèm vải lên một bên, chỉ thấy một người dùng vạt áo che kín mặt lại, nghiêng người nằm quay mặt vào trong. Đoàn Phi khẽ mỉm cười nói:

- Không phải cụ bị thương ở mặt, không dám cho bản quan xem đấy chứ?

Người nằm nghiêng kia toàn thân run lên. Viên huyện lệnh Thượng Nguyên bịt mũi cùng đi vào thấy tình hình như thế thì quát lớn:

- Tên Đậu Nguyên to gan, ngươi còn không mau xoay người lại? Lẽ nào trên mặt ngươi có vết thương không dám gặp người khác sao?

Trưởng thôn cũng khuyên:

- Tiểu Nguyên à, ông làm sao vậy? Trong phòng cũng không có gió, ông quay ra đây để đại nhân xem đi.

Người nằm trên giường rốt cục cũng chầm chậm trở mình quay ra, ông ta tự động vén tấm vải che mặt mình lên giọng run rẩy:

- Đại nhân, tối qua con ngã một phát, ngất xỉu ở trong phòng nên mới bị phong hàn. Mặt cũng bị va đập nên bị thương, con vốn không muốn dọa đại nhân đâu ạ.

Bên má trái của Đậu Nguyên sưng to lên như một cái bánh màn thầu. Bên trên còn có những dấu vết rõ rệt, tựa như một nắm tay được phóng to ra.

- Nói bậy, đây rõ ràng là bị đấm, là Đậu Phát đánh ông. Trong lúc tức giận ông đã ghìm chết cậu ta, rồi trong lúc vứt xác ra sông mới bị phong hàn chứ gì?

Thượng Nguyên Huyện lệnh quát lớn lên, sau đó thì hướng về phía Đoàn Phi hệt như muốn tranh công vậy, chắp tay nói:

- Đại nhân, có cần nha dịch bắt ông ta ngay lập tức không?

Lời của Thượng Nguyên huyện lệnh khiến Đậu Nguyên toàn thân run rẩy. Hai hàng lệ lăn dài từ con mắt đục ngầu xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn kia. Đậu Thị cũng run rẩy cùng một lúc. Nếu không có Tô Dung kịp thời đưa tay đỡ lấy thì có lẽ nàng đã ngã xuống đất.

Đậu Minh giật nẩy người, buột miệng kêu lên:

- Đậu Phát chết rồi? Các vị nghi ngờ là do Đậu Nguyên giết? Làm sao có thể như thế được? Nhất định là có sai lầm gì đó, Đậu Phát đã đi cả gần nửa năm nay rồi, nó đã quay về khi nào đâu.

Đoàn Phi liếc nhìn Thượng Nguyên huyện lệnh có chút bất mãn, sau đó thản nhiên nói:

- Hiện giờ vụ án còn chưa điều tra rõ. Chuyện bắt người để nói sau đi.

Thượng Nguyên huyện lệnh có chút khó hiểu, y cười ngượng ngùng. Bành Hưng thì lại nghi ngờ hỏi:

- Đoàn đại nhân, hiện giờ tình tiết vụ án chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Sao còn không bắt nghi phạm lại?

Đoàn Phi nhìn một lượt khắp xung quanh, dường như chỉ có Tô Dung mới hiểu được ý hắn. Hắn chỉ vào mấy người Thạch Bân, Dương Sâm nói:

- Vụ án này vẫn còn một số điểm đáng ngờ. Các ngươi nói xem, nói đúng một điểm sẽ được thưởng mười lượng bạc.

Thạch Bân, Quách Uy, Hồng Bang, Tưởng Tuấn cùng với Dương Sâm đều đã quyết định tháp tùng Đoàn Phi lâu dài, mãi mãi đi theo hắn. Thấy Đoàn Phi hỏi, biết Đoàn Phi đang kiểm tra bọn họ thì tất cả đều vắt hết óc ra để suy nghĩ.

Người đầu tiên hai mắt sáng ngời, giơ tay lên là Tưởng Tuấn. Cậu ta hứng khởi nói:

- Đệ nghĩ đến một điểm. Đó là hung khí, chúng ta còn chưa tìm được hung khí.

Hồng Bang cũng tiếp lời theo:

- Nạn nhân bị thắt cổ chết, ông cụ Đậu và Đậu Thị, một người thì già nua, còn một người thì mềm yếu. Chẳng lẽ là cho y uống say hoặc là cho y uống thuốc mê? Hoặc hung thủ còn có một người khác?

Đoàn Phi gật đầu khen ngợi. Người vẫn luôn đi theo Đoàn Phi là Thạch Bân và Quách Uy thì không ho he gì. Những gì đáng nói đều bị Hồng Bang và Tưởng Tuấn nói hết rồi. Hơn nữa bọn họ cũng hiểu ý Đoàn Phi, nên cố ý nhường cơ hội cho ba người mới này.

Chỉ thấy Dương Sâm đảo mắt một vòng, quay đầu bước ra khỏi phòng. Hồng Bang và Quách Uy cũng đi khắp xung quanh lần tìm manh mối. Đoàn Phi gật đầu khen ngợi rồi hơi mỉm cười nhìn những người khác nói:

- Bọn họ nói đều không sai. Tuy có thể xác nhận rằng Đậu Phát đã bị thắt cổ chết ngay tại nhà. Nhưng vẫn chưa biết được hung thủ đã giết Đậu Phát như thế nào. Cũng không biết rõ chính xác rốt cục thì hung thủ có mấy người. Chưa biết được thi thể đã được đưa đến bờ sông và ném xuống sông như thế nào. Cũng chưa biết được vì sao Đậu Phát về nhà mà lại không ai biết... Những điểm này đúng là có thể thông qua việc hỏi cung hoặc dùng cực hình để lấy được lời khai. Nhưng bản quan lại thích tự mình trực tiếp đi điều tra, căn bản không cần lời khai của nghi phạm. Càng không cần thiết phải dùng cực hình. Những vụ án như thế này mới là những vụ án thép không thể nào thay đổi, cũng không có cách nào để biện bác.

Bành Hưng kinh hãi nói:

- Đại nhân thật cao minh. Chả trách còn trẻ tuổi như thế đã được trọng dụng. Thật khiến hạ quan phục sát đất. Tô Huyện lệnh, ông cai trị cả một địa phương, cần phải học hỏi Đoàn đại nhân nhiều hơn nữa đấy.

Tô huyện lệnh mồ hôi nhễ nhại nói:

- Đoàn đại nhân quả thực cao minh. Hạ quan ngu dốt, mong đại nhân chỉ bảo!

Lúc này Đậu Nguyên mới xoay người xuống giường, ôm cổ kêu lên:

- Tôi không giết người, con dâu cũng không giết người. Đậu Phát không hề trở về nhà. Nó tự ra ngoài chơi bời, bị người ta giết thì giết. Các người làm quan không có ai tốt cả. Kẻ đáng quản thì không thèm quản, không đáng quản thì lại ầm ầm chạy tới cửa nhà người ta nói xằng nói cuội. Các người nói Đậu Phát bị giết ở nhà, có chứng cớ gì?