Đêm nay, Đoàn Phi vì có tâm sự nên không thể nào ngủ yên được, thế nhưng vừa sáng sớm, hắn đã thức dậy, vận công theo phương pháp mà Tô Dung dạy. Lúc mơ hồ nhận thấy một vài thay đổi, tiếng Thạch Bân gào to từ ngoài sân truyền tới:
- Phi ca, đại nhân, mau dậy đi, huyện Thượng Cao có án mạng rồi, Phán quan phủ Thụy Châu Bành Hưng và huyện lệnh, huyện thừa huyện Thượng Cao cùng tới mời Phi ca đi phá án.
Đoàn Phi thu công đứng dậy, thầm nghĩ:
- Sao lại trùng hợp vậy, chẳng lẽ ta lại trở thành trinh thám Ôn thần trong truyền thuyết? Đi tới đâu cũng gặp người chết?
Vội vàng thay y phục ra ngoài, Tô Dung đã chuẩn bị sẵn một chậu nước đặt trên kệ trước mặt họ, Đoàn Phi rửa mặt, Tô Dung lại dùng bộ dạng của một tiểu công tử xuất hiện bên cạnh hắn, hai người cứ như hình với bóng như vậy, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó.
Đoàn Phi mở cửa ra, gặp ngay tên quan viên và Thiên phu trưởng Ngưu Tài Nghị đều đang chờ mình ở trước cửa, ngoài ra còn có Trì Thành Xương và Sai Tuấn Phú, còn hai hộ vệ thì không thấy bóng dáng đâu.
Nhóm quan viên do Phán quan Thụy Châu phủ Bành Hưng đi đầu thi lễ với Đoàn Phi, Đoàn Phi đáp lại lễ, sau đó hỏi:
- Xảy ra án mạng, tình hình tóm lại là ra sao?
Huyện lệnh huyện Thượng Cao giải thích:
- Thi thể là do ngư dân thu lưới sáng sớm phát hiện ra, ban đêm họ đến sông Thục Giang thả lưới bắt cá, sáng sớm thu lưới, thiết nghĩ là thi thể đêm qua theo dòng nước trôi tới, bị lưới đánh cá mắc vào.
- Ồ, vụ án này có vẻ phức tạp.
Đoàn Phi hướng mắt nhìn Ngưu Tài Nghị.
Ngưu Tài Nghị cười nói:
- Không sao, Vương đại nhân đã dặn dò, Đoàn đại nhân càng đi chậm càng tốt, nếu huyện Thượng Cao xảy ra án mạng, Đoàn đại nhân đừng ngại lưu lại nơi đây giúp hỗ trợ phá án, dù có trì hoãn mười ngày hay nửa tháng cũng không vấn đề gì.
Sự đã vậy, Đoàn Phi đành nói với huyện lệnh Thượng Cao:
- Mau đưa ta tới hiện trường xem xét.
Đoàn người đi khỏi, Đoàn Phi trong lòng có vẻ lo âu, dạng án tử này thân phận người chết rất khó xác nhận, cũng khó tìm ra hiện trường vụ án, cũng không có cách tìm kẽ hở từ quan hệ xã hội của người chết, làm không xong án tử sẽ trở thành tử án, may thay thi thể mới trôi tới huyện Thượng Cao đã được vớt lên, nếu trôi nổi tới Nam Xương, trôi nổi tới hồ Phàn Dương, nhánh sông nhiều như vậy, thì quả thật khó nghĩ.
Đoàn người vừa rời khỏi huyện nha, chợt nghe có người bên đường hét lớn:
- Phi ca, Phi ca, Đoàn đại nhân.
Đoàn Phi đang định lên ngựa, nghe tiếng vọng tới, ngoại trừ Thạch Bân và Quách Uy, ở huyện Thượng Cao còn ai có thể gọi mình là Phi ca? Liếc mắt hắn liền nhìn thấy mặt một đứa bé, ngay sau đó liền phát hiện ra hai người quen, Đoàn Phi không khỏi vẫy tay về hướng họ:
-Dương Sâm, các ngươi sao lại tới đây? Mau để họ qua đây.
Đám nha dịch tránh đường, Dương Sâm và hai người khác vui mừng tiến tới trước mặt Đoàn Phi, Đoàn Phi và Dương Sâm gần một tháng không gặp mặt, gần hai ba tháng không gặp hai người kia, mỗi người ôm hắn một cái rồi sau đó ôm lấy bả vai Dương Sâm cười ha hả nói:
- Tiểu tử ngươi lại cao hơn nhiều rồi, gia gia ngươi sao rồi? Tương Tuấn, Hồng Bang, các ngươi nghe được tin tức của ta nên tranh thủ tới hả? Thật là quá tốt rồi, còn ai nữa không?
Dương Sâm cướp lời nói:
- Không còn ai nữa, gia gia nói Phi ca có số làm quan, sau này cần mở rộng tiền đồ, gia gia tuổi đã cao, không muốn đi đây đó nữa, vì thế mới sai đệ đi, nói là cho đệ được rèn luyện như Phi ca. Thật ra thì, đệ nghĩ Phi ca rất cần đệ, nếu không, mới sáng sớm nghe nói có án mạng, haha, nên đệ mới thi triển thân thủ thôi.
Hồng Bang, Tưởng Tuấn đều là những bộ khoái trẻ tuổi mà Đoàn Phi kết bạn tại trấn Hải An, huyện Như Cao. Trước khi Đoàn Phi tới Giang Tây từng cho Sử Vũ Phong mời những bộ khoái kết bạn lúc đó, qua một tháng, cuối cùng cũng có hai người tới rồi.
- Cho dù chức quan của ta lớn tới đâu, ta vẫn là A Phi của ngày trước, điều này không thể thay đổi được.
Nhìn Hồng Bang và Tương Tuấn có chút gượng gạo, Đoàn Phi không khỏi khích lệ vài câu. Quách Uy và Thạch Bân cũng chào họ, sự gò bó của hai người giảm đi đáng kể, Đoàn Phi cười nói:
- Mấy huynh đệ ta rồi sẽ từ từ nói chuyện sau, các ngươi có mệt không? Nếu không mệt, tới hiện trường vụ án mạng cùng ta.
Đám người Dương Sâm ngồi thuyền tới, mặc dù sóng gió mỏi mệt, nhưng cũng không cảm thấy mệt, càng không chịu bỏ qua cơ hội để thể hiện. Vì thế Đoàn Phi lên ngựa, áy náy nhìn đám người Dương Sâm, thúc ngựa đi trước.
Tô Dung thúc ngựa đuổi theo, đề nghị:
- Đại nhân, tại hạ nghĩ không bằng cho họ từ bỏ thân phận sai nha, lấy thân phận là đầy tớ nhà quan được rồi, nếu không có thân phận tôn kính, đại nhân không tiện chăm sóc cẩn thận cho họ, ngày sau nếu đại nhân có được thăng chức hoặc điều tới nơi khác, họ có muốn đi theo thì quả thực rất phiền toái.
- Đầy tớ nhà quan?
Đoàn Phi dường như nghe qua cái chức này, nhưng không hiểu rõ hàm nghĩa của nó lắm. Tô Dung liền giải thích cho hắn, Đoàn Phi liền ngộ ra, cái gọi là đầy tớ nhà quan, là người hầu cận bên cạnh quan, là “người trong nhà” của lão gia. Quan hệ của họ với lão gia không phải trên dưới gì, mà là chủ tớ. Bọn họ mặc dù không có đất nước ủy nhiệm, nhưng có thể dựa vào quan hệ với lão gia mà tham dự công vụ, chức này giống với sư gia, thuộc kiểu nhân viên công vụ biên chế, trợ lý riêng của trưởng quan.
- Ồ, thì ra là thế, ngươi định để họ trở thành Trương Long, Triệu Hổ, người Vương Triều, Mã Hán, không tồi, đề nghị này rất hay.
Đoàn Phi mừng rỡ.
- Vương Triều, Mã Hán? Đó là nhân vật nào chứ.
Tô Dung không hiểu nói.
Đoàn Phi không còn lời nào để nói, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thời này trong câu chuyện Bao Công vẫn chưa có bốn người Vương Triều Mã Hán nữa sao?
Trước sự chất vấn của Tô Dung, Đoàn Phi đành thuận miệng nói với nàng câu chuyện Bao Công và Vương Triều Mã Hán, Tô Dung nghe xong, còn chưa nói hết câu thì một dòng sông đã hiện ra trước mặt.
Đoàn Phi không tiếp tục kể chuyện cho Tô Dung nữa, hắn cùng huyện lệnh huyện Thượng Cao đi tới bờ sông, xuống ngựa và đi xuyên qua đám người đang bao vây xem, liền nhìn thấy dưới sự bảo vệ của hai nha dịch, một thi thể đang nằm bên bờ sông.
Đoàn Phi không tới xem thi thể,. Dương Sâm tới rồi, việc này cứ để cho y làm, hắn hỏi nha dịch:
- Thi thể là do ai phát hiện? Gọi người đó tới đây.
Nha dịch còn chưa trả lời, một ông lão quần áo lam lũ quỳ gối, dập đầu về phía Đoàn Phi, nói:
- Lão gia, thi thể là do lão vớt lên, nhưng lão không có giết người, thi thể là theo dòng nước trôi mắc vào lưới, lão thật không có giết người.
Đoàn Phi nhìn lão rồi loại ra khỏi danh sách nghi ngờ, thi thể dáng người cao lớn to khỏe, ông lão này không thể giết mà vứt xác xuống được, hơn nữa hung thủ giết người vứt xác, cũng không thể đem xác vứt vào lưới đánh cá của chính mình được, ông lão này nhìn dáng vẻ nhút nhát, quả thực không thể là hung thủ.
Đoàn Phi đỡ ông lão lên, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Ông lão, không ai nói ông là hung thủ cả, ta chỉ muốn hỏi ông quá trình phát hiện thi thể thôi, điều này rất quan trọng trong việc có bắt được hung thủ hay không, mời ông khai thành thực và rõ ràng, sau đó thì có thể về nhà.
Lúc này Phán quan phủ Thụy Châu Bành Hưng quát:
- Vị đại nhân này là Đề Hình Án Sát Sứ Ti Thiêm Sự Đoàn đại nhân, Đoàn đại nhân đã phá vô số án, hung thủ đều bắt được đúng người, chỉ cần người không phải do ông giết, ông không cần phải sợ hãi.
Ông lão dần trấn tĩnh lại, Đoàn Phi lập tức hỏi.