Đoàn Phi đứng phía dưới cùng trong hàng ở ngoài đường, một là nghe không rõ trong đường nói gì, hai là ăn mặc chỉnh tề ở ngoài phơi nắng. Mặt trời vào tháng sáu tháng bảy nắng tới nỗi nhức đầu hoa mắt, Đoàn Phi không chịu nổi có chút lơ đãng. Không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy có người dùng tay chạm vào eo. Đoàn Phi lắc eo vài cái, hừ một tiếng nói:
- Đừng ồn, Vương đại nhân đang mắng người kìa.
Hai bên thắt lưng lại bị đụng vào, và đung đưa vài cái. Đoàn Phi tức giận nói với người chạm vào hắn:
- Ngươi phiền phức quá đấy. Đại nhân đang mắng người, ngươi muốn ta bị mắng à!
Vị quan đó nhìn Đoàn Phi với ánh mắt như nhìn quái vật vậy, nói từng chữ một rằng:
- Đại nhân đang gọi ngươi đấy.
Đoàn Phi há mồm cứng lưỡi. Một nha dịch bước ra khỏi đường, nhìn đám quan bên ngoài đường, quát to:
- Ai là Đoàn Phi? Ai nhận ra hắn? Chẵng lẽ không tới sao?
- Có, có, ta là Đoàn Phi.
Đoàn Phi vội vàng bước ra khỏi hàng dưới ánh mắt hả hê của mọi người, chỉ nhìn thấy nha dịch đó nổi giận liếc nhìn Đoàn Phi một cái, quát lên:
- Nếu ở đây tại sao gọi hai lần mà vẫn không bước ra? Lúc đại nhân đang nói chuyện ngươi dám đứng đây ngủ à?
Hai bên đều có người cười trộm. Nha dịch đó lại lớn tiếng quát:
- Không được làm ồn. Đoàn Phi, ngươi còn không nhanh chóng bước vào phòng. Đại nhân ra lệnh ngươi tiến lên trước nói chuyện đấy!
Đoàn Phi trong lòng đang chán nản, vội vàng cúi đầu nhanh chân nhẹ bước đi vào đường. Rồi hắn hướng về phía Vương đại Tuần phủ ngồi ở hàng ghế đầu mà ngã đầu lạy bái, và nói:
- Đề hình Án Sát Sứ ti Thiêm sự Đoàn Phi, bái kiến Tuần phủ Vương đại nhân!
- Ngươi là Đoàn Phi? Tại sao truyền gọi hai ba lần vẫn không nghe thấy? Hay là quả thật đứng đó ngủ rồi?
Vương Thủ Nhân mặt nở nụ cười nói.
Đoàn Phi nghe trong lời nói của ông ta không hề có ý nổi giận, trong lòng nhẹ nhõm, to gan nói rằng:
- Hạ quan biết tội. Ở ngoài đường không nghe thấy lời đại nhân, mặt trời vừa nắng vừa nóng, đứng lâu khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, nên không được tập trung lắm. Nhưng mà hạ quan không nghe thấy đại nhân truyền gọi, là do hạ quan đang nghĩ về việc công vụ chứ không phải do ngủ quên.
Nghe xong lời của hắn, Ngũ Văn Định cũng thầm lo sợ cho hắn, do mình sai trước, còn dám kiếm cớ, đây không phải là chỉ trích Tuần phủ đại nhân sao?
Khi mọi người đều cho rằng Vương Thủ nhân sẽ giận dữ thì lại cười rộ lên. Hình Tuần thân thiết hỏi rằng:
- Vì sao đại nhân lại cười vậy?
Vương Thủ Nhân vuốt cặp râu dài, mỉm cười nói:
- Ta đợi những lời này từ lâu rồi. Không ngờ mọi người đều không dám nói, chỉ có Đoàn Phi dám nói thẳng. Người đâu, ban cho ghế ngồi, đưa cho Đoàn Phi đậu xanh lạnh. Hãy uống đậu xanh trước, để tỉnh táo chút rồi mới nói chuyện với ta.
Đoàn Phi như là trong cơn mơ, chỉ thấy có người bưng ghế tới, và bát đậu xanh mát lạnh để giải khát, trên mặt bát còn có hai viên đá đang trôi nổi nữa.
Đoàn Phi nhận lấy bát đậu xanh ấy, ngồi nửa mông tựa vào ghế, một hơi uống cạn đậu xanh. Một cảm giác mát lạnh chạy từ môi đến dạ dày, sau đó nhanh chóng lan tỏa khắp nơi trên cơ thể. Đoàn Phi cảm thấy đầu óc tỉnh táo hẳn, hơi nóng trên mình hoàn toàn tan biến mất. Hắn đặt bát sứ xuống, xoay người bái lạy xuống đất, và nói:
- Đại nhân, hạ quan giờ đã tỉnh táo gấp bội. Mời đại nhân hãy hỏi.
Vương Thủ Nhân vịn hờ tay một cái, nói:
- Đoàn đại nhân mời nhập tọa nghỉ ngơi rồi mới nói. Thành Xương, kêu các vị đại nhân ở bên ngoài vào đây. Đưa cho các vị đại nhân một bát đậu xanh lạnh để giải khát.
Đám quan bên ngoài xếp thành hàng mà vào, mỗi người được một chén đậu xanh lạnh để giải khát. Trong phòng ồn ào một hồi thì yên tĩnh trở lại. Mọi người nhìn Đoàn Phi đang ngồi đối diện với Vương Thủ Nhân, trong lòng thầm kinh ngạc, không biết Đoàn Phi tại sao được ưu đãi như vậy.
Vương Thủ Nhân đợi mọi người đều yên lặng sau đó mới mở miệng nói:
- Chư vị chắc hẳn rất ngạc nhiên, tại sao ta hậu đãi với Đoàn đại nhân như thế? Không những không quở trách, mà còn ban chỗ ngồi cho ăn đậu xanh lạnh. Đấy là vì Đoàn đại nhân từ khi nhậm chức tới giờ chưa hề nghỉ ngơi một ngày, ngày đêm liên tục xử lý công vụ. Chưa tới thời gian nửa tháng Đoàn đại nhân đã xử lý gần hết những hồ sơ tồn đọng đã lâu ở Án Sát ti rồi. Lúc đầu ta còn tưởng Đoàn đại nhân trẻ tuổi không biết sự lợi hại, xử lý qua loa hồ sơ tồn đọng là xong. Nhưng mà khi ta tuần tra các phủ các nha lần lượt xem các công văn Đoàn đại nhân gửi lại cho ta, thì ta đã thay đổi cách nhìn rất lớn. Những hồ sơ Đoàn đại nhân xử lý cho dù là lần đầu xử hay là xử lại, công văn trả lại lý do rõ ràng hình phạt công bằng. Thậm chí còn nói rõ chỗ sơ hở của rất nhiều hồ sơ xử một cách hồ đồ. Hiệu suất làm việc của Đoàn đại nhân cao như vậy, lại tỉ mỉ như thế. Quả thật là rất khó tìm thấy. Hôm nay ta vốn muốn gặp Đoàn đại nhân trước tiên, rồi lại thay đổi chủ ý. Mọi người có biết tại sao không?
Mọi người đều đau đầu trước cách thức hành động ngoài dự đoán của ông ta, ai mà đoán được ý nghĩ của ông ta chứ? Khi mọi người đều lắc đầu chịu thua, trong lòng Đoàn Phi đột nhiên nghĩ ra gì đó. Hắn vội vàng cuối đầu xuống, sợ rằng Vương Thủ Nhân sẽ thấy vẻ mặt vui mừng của hắn, có khi giả điên sẽ tốt hơn.
Vương Thủ Nhân mỉm cười nhìn hắn một cái, rồi nói:
- Đoàn đại nhân năm nay mới 19 tuổi, trẻ tuổi như vậy đã là quan ngũ phẩm rồi. Nếu chưa gì đã khen ngợi, chỉ e rằng Đoàn đại nhân sẽ kiêu ngạo, rồi sẽ làm việc bất cẩn. Nên ta cố ý để Đoàn đại nhân đứng sau cùng đợi ta, để thử thách Đoàn đại nhân một chút. May là, Đoàn đại nhân đã cho ta một câu trả lời hoàn hảo. Đoàn đại nhân, ngươi nói hồi nãy mình đang suy nghĩ về công vụ, có phải khi xử lý hồ sơ gặp phải rắc rối gì không? Hãy nói ta nghe xem, các vị đại nhân có mặt ở đây, cũng có thể góp phần tham khảo tham khảo mà.
Đoàn Phi thi lễ với gã nói:
- Đại nhân minh giám, hạ quan quả thực gặp phải vụ án khó mà quyết đoán. Sự việc có chút rắc rối. Hạ quan chuẩn bị thỉnh giáo riêng với đại nhân.
Vương Thủ Nhân hiểu ý và gật đầu nói:
- Như thế rất tốt. Chư vị đại nhân, hy vọng tháng sau khi họp có thể đem cho ta nhiều niềm bất ngờ hơn nữa. Nếu không có chuyện gì nữa, hôm nay chúng ta sẽ dừng ở đây đi.
Vài viên quan có chuẩn bị được khích lệ, lần lượt góp ý kiến với Vương Thủ Nhân. Vương Thủ Nhân đáp lời từng người một. Nhìn cách giải quyết vấn đề của ông ta, ông ta cũng là một người không theo lẽ thường. Trong lòng Đoàn Phi đã hiểu được ông ta đôi chút.
Đợi Vương Thủ Nhân tiễn tất cả các quan ra về. Đoàn Phi nhìn hai nha dịch bên cạnh ông ta một cái. Vương Thủ Nhân cười nói:
- Hai người bọn họ là người thân cận nhất bên cạnh ta. Ngươi không cần lo lắng, có việc gì cứ nói thẳng ra đi.
Đoàn Phi từ tay áo lấy ra năm tấm thiếp, tiến lên trước đưa cho Vương Thủ Nhân, và nói:
- Đại nhân, hiện tại những vụ án còn tồn đọng ở Án Sát ti vẫn còn hơn mười vụ. Những vụ khác hạ quan đều có cách xử lý, chỉ còn lại năm vụ này. Hạ quan có chút nghi vấn khó xử lý, muốn thỉnh giáo với đại nhân.
Vương Thủ Nhân nhận lấy thiếp, lần lượt mở ra, nhanh chóng đọc hết. Đoàn Phi quan sát kỹ ánh mắt của ông ta, chỉ nhìn thấy thần sắc ông ta vẫn không hề thay đổi, nhìn thấy một loạt các tên đó cũng không lấy làm lạ, cùng lắm là khẽ chớp mắt, lộ ra ánh mắt nhìn xa trông rộng.