Tuần Thú Đại Minh

Quyển 1 - Chương 1




- Không ai có thể lừa gạt ta. Ta có thể ngửi được mùi dối trá trong lời nói của các ngươi. Ta hỏi các ngươi, đêm hôm đó, các người có đến hiện trường vụ án? Đã làm gì? Rời khỏi lúc mấy giờ?

Ánh mắt Đoàn Phi như lưỡi kiếm sắc bén đảo qua cặp mắt của bốn người trước mặt. Trong bốn người, một người thản nhiên đối diện với ánh mắt của hắn, ba người còn lại đều tránh đi, tránh trái tránh phải, còn có một cặp mắt rủ xuống, nhìn thẳng xuống dưới đất.

Bốn người còn chưa trả lời, Đoàn Phi liền chỉ vào một người trong đó rồi nói:

- Hung thủ chính là ngươi!

- Dựa vào cái gì nói ta là hung thủ?

Người đó không phục kêu lên.

Đoàn Phi quả quyết nói:

- Ánh mắt của ngươi đã bán rẻ ngươi. Vào thời điểm người ta nhớ lại điều gì đó, đa số ánh mắt sẽ nhìn sang bên phải, nói dối thì con ngươi trong mắt sẽ đảo sang bên trái. Mà ngươi, ngươi đã chuẩn bị tâm lý, làm ra một bộ dáng thản nhiên, trong lòng sớm đã có đáp án. Cho nên, căn bản là ngươi không cần nhớ lại, ánh mắt lom lom nhìn, không chút chuyển động. Hung thủ không phải ngươi thì là ai?

Vô số cánh tay đầm đìa máu tươi từ bốn phương tám hướng xuất hiện, chỉ vào y. Vô số thanh âm vang lên:

- Chính là ngươi! Chính là ngươi! Ngươi chính là hung thủ! Là ngươi đã giết chúng ta, chặt thành tám mảnh cho chó ăn!

Sắc mặt người nọ biến thảm, rốt cục sụp đổ. Y lớn tiếng tru lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai bàn tay nắm lấy tóc mình mà dứt, miệng kêu lên:

- Ta không có giết người! Chẳng qua ta chỉ giết vài kẻ đê tiện, những kẻ đê tiện bỏ chồng bỏ con.

Hình ảnh vừa chuyển, Đoàn Phi đã đang ở trên pháp đình. Hắn chậm rãi nói:

- Hung thủ thuở nhỏ bị mẫu thân vứt bỏ, bởi vậy sinh ra tâm lý thù hận. Sau khi lớn lên, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài giống như người bình thường, nhưng bất cứ lúc nào trong lòng cũng có bóng ma. Một khi nhìn thấy đứa nhỏ nào đó bị phụ nữ đánh chửi, y lại đột nhiên hóa thành một mãnh thú giảo hoạt, hung tàn và tràn đầy khát vọng báo thù.

- Thần thám Đoàn Phi! Thần thám vạn tuế!

Tiếng hoan hô ồn ào náo động vang lên, cánh hoa hồng và cánh hoa bảy màu bay xuống như mưa. Hai tay Đoàn Phi giơ lên, hắn nhắm hai mắg phái của Đoàn Phi đánh thắng, nhưng Đoàn Phi anh dũng cũng bị đánh thành người sống đời thực vật.

Thạch Bân và vài hảo huynh đệ liều mạng cứu giúp cái mạng nhỏ của Đoàn Phi, nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh suốt. Cho đến một đêm giông tố vào mười ngày trước, một tia sét lớn đánh vào tòa miếu thổ địa rách nát nơi bọn họ cư trú. Miếu thổ địa đổ sập, nhưng không ngờ, Đoàn Phi lại tự mình chui ra từ đống đổ nát. Mái tóc dài hơn một thước dựng đứng lên giống như lông nhím, liên tục phát ra tiếng nổ lách tách. Bộ dáng quái dị kia khiến cho những người có mặt ở đó đều nghĩ là xác chết sống dậy.

Đoàn Phi này đã không còn là Đoàn Phi trước đó nữa rồi. Ở thế kỷ hai mươi mốt, Đoàn Phi kia đang chơi trò “Sherlock Homes 3” trên máy vi tính, đột nhiên có một tia chớp hình tròn xuyên qua tường đánh lên người hắn. Đoàn Phi không kịp kêu lên một tiếng, trực tiếp ngất đi. Khi tỉnh lại thì hắn đã đang ở bên trong một đống đổ nát hoang tàn, đất cát hỗn độn, trở thành một kẻ giả mạo. Rất nhanh, Đoàn Phi đã hiểu được cái sự tình xuyên qua thời không kỳ diệu này lại phát sinh ở trên người của mình. Hắn bắt đầu tính toán cho tương lai của mình, vượt qua kỳ thi lấy cái văn bằng, làm một nhân viên công vụ hiển nhiên là vừa có mặt mũi lại vừa ổn thỏa, ngày sau mà làm quan lớn, tiền tài cùng mỹ nữ tự nhiên không mời mà tới.

Sau khi thân thể khỏe mạnh, không ngờ là Đoàn Phi lại tìm Hoàng lão phu tử đọc sách thánh hiền. Tin tức A Phi ca đăng ký thi tú tài nhất thời oanh chấn huyện Bảo Ứng.

Đa số mọi người đều phán đoán, du côn cuối cùng vẫn là du côn, Đoàn Phi đọc sách được mấy ngày liền bắt đầu cảm thấy buồn chán. Mới đầu, đối với thiên phú của Đoàn Phi, Hoàng lão tú tài có chút kinh ngạc. Hiện giờ có chút thất vọng, lại chỉ có thể âm thầm cảm thán hâm mộ một chút mà thôi. Lão cũng không dám thật sự cho mình là lão sư. Hai tháng trước, lão chậm giao phí bảo hộ liền bị Đoàn Phi hành hung, xương cốt vẫn còn hơi đau nhức.

Miệng Đoàn Phi chảy nước miếng, lại tiếp tục mộng đẹp. Trong mộng, hắn thấy mình ở thời đại này trở nên hào hoa, tất cả mỹ nữ lớn nhỏ đều nhào vào vòng tay của hắn, yêu đến chết đi sống lại. Nếu mang theo đám mỹ nữ này trở về thời đại của Đoàn Phi, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị. Tất cả đám nữ nhân nhận ra hắn hoặc chưa từng gặp qua hắn đều không thể phản bác được, thậm chí là đấm ngực dậm chân, hối hận không ngừng.

Chính tại thời điểm lãng mạn này, bên tai Đoàn Phi đột nhiên vang lên một tiếng nói sâu kín, theo sau là một thanh âm ôn nhu:

- Tiên sinh, tiểu nữ có lễ.

Cảnh đẹp trong mộng bỗng nhiên trở nên rách nát, một nữ quỷ mặt mũi hung tợn, tóc tai bù xù bổ nhào đến trước mặt Đoàn Phi. Trong phút chốc, đang ở Thiên đường bị ném xuống Địa ngục, Đoàn Phi kêu to một tiếng rồi tỉnh lại, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Lúc này, hắn mới phát hiện trước mặt mình thực sự có một người con gái chừng mười lăm mười sáu tuổi, trang phục trên người giống như một thiếu phụ, hai mắt nàng rưng rưng, thoạt nhìn có chút tiều tụy, giờ phút này, trong ánh mắt nàng mang theo một tia sầu khổ kèm chút kinh ngạc. Ánh mắt kinh ngạc của nàng nhìn Đoàn Phi, hiển nhiên là mới bị hắn làm cho hoảng sợ.

Tiểu muội muội trước mặt mặc bộ y phục bằng vải thô, tóc búi như thiếu phụ này là nữ nhân xinh đẹp nhất mà Đoàn Phi gặp được kể từ khi hắn tiến vào thời đại này. Điều đáng tiếc là nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, như thế nào mà đã lập gia đình rồi?

- Vị tiểu nương tử này, cô muốn lão phu viết thư giùm sao?

Hoàng lão tú tài tiến đến trước mặt tiểu phụ nhân (người vợ nhỏ), trên mặt nở nụ cười tươi như hoa. Có Đoàn Phi bám ở bên cạnh, đã mấy ngày rồi lão không mở hàng. Nếu cứ tiếp tục không kiếm được tiền, chỉ sợ già trẻ một nhà đều phải ăn không khí mất.

- Không! Tiểu nữ muốn nhờ tiên sinh thay tiểu nữ viết một đơn kiện!

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu phụ nhăn lại, đầy vẻ đáng thương nói.

- Đơn kiện?

Trong lòng Hoàng tú tài có chút kỳ quái. Có điều lão cũng không hỏi nhiều, trải một tờ giấy trắng ra, cầm lấy chiếc bút lông Hồ Châu yêu quý của mình, mài mực cho đậm rồi nói với thiếu phụ kia:

- Đơn kiện không giống như thư, cần ít nhất một lượng bạc một bức. Nói đi!

Thiếu phụ kia nói:

- Tiên sinh minh giám, tiểu nữ họ Tiền, tên gọi Ngọc Lan. Người tiểu nữ muốn kiện chính là gia phụ Tiền Vinh.

Hoàng tú tài viết nháp một dòng chữ Tống thể vô cùng đẹp mắt, nhưng khi đặt bút chuẩn bị viết chữ đầu tiên thì đột nhiên dừng lại, để bút lên trên giá bút, ngẩng đầu lên nhìn thiếu phụ tên Tiền Ngọc Lan kia rồi nói:

- Thật có lỗi, đơn kiện này của ngươi ta không viết được, mời đi tìm người khác cao minh hơn.

Cặp mắt như nước hồ thu của Tiền Ngọc Lan hiện rõ sự thất vọng lẫn mê man! Với độ tuổi của nàng mà nói, nàng vốn phải là một thiếu nữ hoạt bát, xinh tươi, nhưng giờ phút này tựa như người trải qua muôn vàn sóng gió, làm người khác thấy mà đau lòng.

Một tiếng thở dài sâu kín. Đoàn Phi đang không chớp mắt nhìn nàng một lần nữa bị làm cho giật mình. Hắn nhìn Tiền Ngọc Lan xoay người đi, vội vàng kêu lên:

- Ngươi chờ một chút! Hoàng tú tài, tiền đưa tới cửa lão cũng không muốn lấy, chẳng lẽ đầu lão bị mỡ heo làm cho hôn mê rồi? Tiểu muội muội, lão ấy không giúp ngươi thì ta giúp. Quay lại, quay lại!

Tiền Ngọc Lan xoay người lại, liếc mắt nhìn Đoàn Phi một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái. Dường như nàng không nhận ra người trước mặt này chính là danh nhân của huyện Bảo Ứng, lời nói có chút không tín nhiệm:

- Ngươi thật có thể giúp ta viết đơn kiện? Ta đi tìm mấy vị tiên sinh rồi, bọn họ cũng không dám viết.

- Có gì mà không dám.

Đoàn Phi đĩnh đạc nói. Hắn đoạt lấy tờ đơn kiện mà Hoàng lão tú tài mới viết được mấy nét, nhìn tờ giấy, hắn cũng cau chặt lông mày. 0

Ôi!

Tiền Ngọc Lan lại thở dài, trong lòng lại tràn đầy thất vọng. Hoàng lão tú tài ở bên cạnh không dám đắc tội Đoàn Phi, kiên nhẫn giải thích:

- Vừa rồi ta đã cảm thấy kỳ quái rồi. Ở cổng huyện nha còn có mấy người Lý Đồng Sinh chuyên viết đơn kiện nhưng không dám viết, nữ nhi kiện cáo phụ thân là hành vi bất hiếu. Hơn nữa, trong luật của Đại Minh về thân quyến có một điều, không kiện thì không sao, nếu kiện thì lại có vấn đề. Nếu cáo trạng không thật, chẳng những người cáo trạng bị phản tọa mà người viết đơn kiện cũng bị liên lụy, nhẹ thì thát (**), nặng thì lưu đày ngàn dặm.

Lấy tội danh và hình phạt của người bị vu cáo ghép cho kẻ vu cáo.

(**) Hình phạt bị đánh bằng roi hoặc gậy.

Trong “Đại Minh Luật” của triều Đại Minh đã quy định, trong nhà có người phạm tội, những người khác thay người đó giấu diếm thì không tính là có tội. Triều Minh là thời kỳ mà lễ giáo và tam tòng tứ đức cực kỳ thịnh hành, nhất là đối với phụ nữ. Cái gọi là “tại giá tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”, tuy rằng nguyên bản “tam tòng” là do “nghi lễ, tang phục, tử hạ truyền” ghi lại chế độ tang phục cổ đại là ở trong tang lễ, phụ nữ đứng ở sau lưng phụ thân, phu quân hoặc nhi tử, nhưng những lời này lại bị hậu nhân xuyên tạc, bẻ cong, trở thành pháp bảo giam cầm nữ nhân. Tiền Ngọc Lan là một nữ nhân chưa xuất giá, nàng làm đơn cáo trạng phụ thân, điều này trong mắt đám danh sĩ đại nho chính là một hành động ngỗ nghịch không thể tha thứ, không thể tiếp tay. Người viết đơn kiện thuê cũng đều giữ mình trong sạch, sợ gây ra phiền toái, chính vì thế mà Tiền Ngọc Lan mới không tìm được người viết đơn kiện cho mình.

Tiền Ngọc Lan vốn chỉ mơ mơ hồ hồ hiểu được một chút, nghe Hoàng tú tài nói xong mới hoàn toàn hiểu được. Trong nội tâm nàng tràn đầy tuyệt vọng, khó trách không ai dám thay nàng viết đơn kiện này. Nữ nhi kiện phụ thân, thiên lý khó dung sao?

Hoàng lão tú tài còn chưa nói hết lời, Đoàn Phi đã mắng to:

- Lão nói lời nhăng cuội gì vậy, ta một chữ cũng nghe không hiểu. Lão không thể nói một cách dễ hiểu hơn sao?

Hoàng lão phu tử tức giận đến mức thiếu chút nữa là ngất đi. Lão không ngờ mình lại quên mất cái tên ở bên cạnh vốn là một tên du côn vô lại, không học vấn không nghề nghiệp, có chuyện xấu nào mà chưa làm qua? Không ngờ mình lại đi giải thích luật Đại Minh với hắn.

Trong đôi mắt buồn vô hạn của Tiền Ngọc Lan cũng bị Đoàn Phi chọc cho nở nụ cười, nhưng chỉ một cái chớp mắt sau, mi mắt nàng lại rủ xuống đầy thất vọng, chuẩn bị đón nhận vận mệnh bi thảm, không ngờ lại thấy Đoàn Phi nói:

- Không phải là nữ nhi cáo trạng phụ thân sao? Hãy nói qua oan tình của cô cho ta nghe qua một chút, nếu không chê chữ của ta khó nhìn, ta sẽ thay cô viết đơn kiện này!

Tiền Ngọc Lan cảm thấy bất ngờ, chăm chú nhìn hắn một cái. Đoàn Phi nhe răng cười với nàng, trong lòng thầm nói:

- Đáng tiếc là tiểu mỹ nhân này đã lập gia đình. Không biết trong nhà nàng còn có chị em chưa gả chồng hay không? Trước tiên hỏi rõ xem nhà ở đâu, đáng tiếc là thời này chưa có QQ.”

Tiền Ngọc Lan dịu dàng kể lại, hóa ra nàng còn chưa có về nhà chồng. Là do phụ thân của nàng ghét bỏ nhà chồng mà nàng đã đính hôn sa sút, nên muốn từ hôn. Nhà chồng nàng không đáp ứng, không ngờ phụ thân nàng lại tìm người đến đánh gãy chân vị hôn phu của nàng. Vị hôn phu của nàng nằm ở trên giường không thể động đậy, lão nương của y vì tức giận mà hộc máu chết. Vị hôn phu của nàng nghèo rớt mùng tơi nên chẳng ai thèm để ý đến, muốn cáo trạng cũng khó. Sau khi nàng biết được việc này liền dứt khoát trốn khỏi nhà, chải kiểu tóc của phụ nhân, mặc trang phục phụ nhân, thay phu quân tương lai đi cáo trạng.

Phụ nữ đã có chồng.

- Lại còn có người phụ nữ ngu như vậy!

Trong lòng Đoàn Phi thầm kêu lên một câu. Nếu ở thế kỷ 21, nếu nghèo như vậy, quỷ chưa thèm ngó đến thì bố vợ đã ra tay, sớm bị nhà gái đá cho một cước bay ra khỏi cửa.

Nhìn đến ánh mắt của Tiền Ngọc Lan kia tỏ ra đau khổ nhưng vẫn hiện lên vẻ kiên quyết, Đoàn Phi không khỏi nhấc bút lên, có điều…

Vẻ chần chừ của Đoàn Phi lập tức bị Tiền Ngọc Lan nhìn thấy, cảm giác thất vọng không ngừng giày vò nội tâm của nàng. Hai mắt nàng đỏ lên, bị phẫn nói:

- Phụ thân hung ác hống hách, chỉ sợ tiểu nữ trở về nửa đường sẽ bị bắt về nhà, phu quân không có người chăm sóc, lại không có tiền trị bệnh. Thôi thôi, tiểu nữ đi trước một bước, đến Hoàng tuyền chờ chàng là xong.

Tiền Ngọc Lan đau khổ nói ra lời này khiến Đoàn Phi nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn nàng rồi nói:

- Lăn tăn cái gì? Không phải ta đang nghĩ biện pháp giúp cô sao?

Nói xong hắn liền bắt đầu đặt bút viết.

- Phi gia! Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ đấy!

Hoàng lão tú tài lắc đầu nhìn hắn, không kìm được lại lên tiếng nhắc nhở:

- Đơn kiện không thể viết quá dài, chỉ giới hạn trong hai trăm chữ, viết tóm tắt, đơn giản, rõ ràng nhất có thể.

“Dân nữ Tiền Ngọc Lan, cáo trạng phụ thân.”

“Ngày mùng năm tháng ba năm Chính Đức thứ mười bốn.”

Rốt cục cũng đại công cáo thành! Đoàn Phi viết một lèo xong đơn kiện. Chữ viết trên đơn kiện xấu như gà bới nhưng trong mắt Tiền Ngọc Lan lại giống như rồng bay phượng múa. Nàng vô cùng vui mừng, quỳ xuống cám ơn. Hoàng tú tài lại cất lời dông dài:

- Cho dù đơn kiện này có đưa lên, cũng không biết Huyện thái gia có tiếp nhận hay không. Ôi, tam cương ngũ thường, làm người không được làm trái thiên đạo. Khó! Thật sự rất khó!

- Tam cương ngũ thường? Ừm! Phụ vi tử cương, phu vi thê cương. Một bên là cha, một bên là chồng. Có rồi!

Tâm trí Đoàn Phi đột nhiên lóe lên, một lần nữa cầm bút, thêm mấy câu vào trong đơn kiện. Sau đó thổi cho mực khô rồi đưa cho Tiền Ngọc Lan:

- Như vậy là không sợ rồi, cho Huyện thái gia đau đầu một phen, ha ha!

:yêu cầu người làm thần, làm con, làm vợ phải tuyệt đối phục tùng vua, cha, chồng, đồng thời cũng yêu cầu người làm vua, cha, chồng phải là tấm gương sáng cho thần, con, vợ.

Hai mắt Tiền Ngọc Lan đẫm lệ, mơ màng nhìn dòng chữ. Hoàng lão tú tài tò mò rướn cổ lên đọc giúp nàng:

- Bất cáo bối phu, cáo tắc hại phụ. Bất khả cáo, bất khả bất cáo! Hay, thực sự rất hay!

Không kiện thì bội bạc với chồng, kiện thì hại tới cha. Không thể kiện, không thể không kiện!

Tiền Ngọc Lan thẳng bước mà đi, lòng tràn đầy mong đợi. Đoạn Phi cúi đầu, ước lượng thỏi bạc trong tay. Tiền Ngọc Lan cho hắn năm lượng bạc làm tiền thù lao, tương đương với năm trăm văn tiền đồng. Theo như giá cả hiện tại, ước chừng có thể mua ba mươi đấu gạo, cũng chính là khoảng hai trăm năm mươi kg ở đầu thế kỷ 21, hơn một ngàn tệ.

Tiền xu đúc bằng đồng được gọi là văn. Một đồng là một văn tiền.

- Không có việc gì viết cái đơn kiện cũng không chết đói a!

Đoàn Phi đang suy nghĩ, đột nhiên thấy một hảo huynh đệ tên là Giang Xương hô to gọi nhỏ chạy nhanh đến.

- Lão Đại, lão Đại! Không tốt rồi! Hải Tử phạm tội, quan sai đang bắt người. Thạch Bân không biết làm thế nào, bảo đệ tới tìm huynh.

Giang Xương chạy đến trước mặt Đoàn Phi, thở hồng hộc nói.

Thạch Bân, Giang Xương, Hà Hải là ba huynh đệ tốt nhất của Đoàn Phi. Lần trước Đoàn Phi bị đánh đến mức thành người sống đời thực vật, là được ba người chiếu cố chăm sóc, nếu không Đoàn Phi đã sớm mất mạng rồi.

Nghe được tin tức này, Đoàn Phi không khỏi giật mình. Hắn vội đứng lên hỏi dồn:

- Hải Tử phạm tội gì? Tổ cha nó chứ, đả thương người nào mà kinh động đến quan sai? Không phải là đánh chết người chứ?

Giang Xương vội la lên:

- Là chết người! Bọn họ đều nói Hải Tử là vì tranh giành gia sản mà độc chết lão gia tử của nó. Tẩu tử (chị dâu) của nó cáo trạng lên huyện nha, Huyện thái gia cùng Nghiêm Bộ đầu bắt Thạch Bân dẫn họ đi bắt người. Thạch Bân kéo dài thời gian, kêu đệ đến tìm huynh. Lão Đại, chúng ta phải làm gì bây giờ? Đúng là Hải Tử muốn chia nhà, nhưng nó tuyệt đối sẽ không giết người đâu!

- Chúng ta đi!

Đoàn Phi không mang theo bất cứ thứ gì, bỏ lại Hoàng tú tài rồi cùng Giang Xương chạy như điên về hướng nhà Hải Tử.

Cha Hà Hải là Hà Hùng, là một bố thương (buôn bán loại vải dệt từ bông vải, đay...), ở huyện thành Bảo Ứng cũng được tính là phú hộ. Đại ca Hà Hải tên là Hà Sơn, lớn hơn Hà Hải bảy tám tuổi, từ mấy năm trước đã bắt đầu giúp phụ thân kinh doanh buôn bán, ở huyện Bảo Ứng cũng được xem là một ngôi sao mới nổi trong giới thương nhân. Mà lão nhị của Hà gia là Hà Hải lại lăn lộn trong giang hồ. Hai huynh đệ này là sự đối lập điển hình nhất ở huyện Bảo Ứng, thường bị các phú hộ khác lấy ra làm ví dụ để giáo dục con cái.

Thật ra thì việc này cũng không trách được Hà Hải. Ở thời đại này, trưởng tử lớn nhất, nói gì tới con thứ? Cho dù Hà Hải muốn giúp cha làm ăn cũng khó, chẳng những bị chị dâu thời thời khắc khắc đề phòng như kẻ trộm cắp, quản gia trong nhà, trướng phòng (người quản lý tiền bạc thu chi), thậm chí ngay một gã sai vặt cũng không thèm để ý đến sắc mặt của y. Hà Hải chỉ một lòng mong sớm ngày có được tiền vốn của riêng mình để làm ăn. Từ năm ngoái, lúc y đủ mười tám tuổi đã làm náo loạn đã nửa năm rồi, có điều, nói đến giết người thì sợ rằng tiểu tử này còn chưa có cái gan đó, cũng chưa đến mức bất hiếu như vậy.