*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đệ thất quỷ vệ Tề Vương phủ, Vô Ảnh Quỷ Ảnh Thất, quỷ ảnh vô tích, thần hành vô tung, tốc độ cực nhanh, thân pháp thiên phú khiến cho người khác cực kỳ hâm mộ.”
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Ảnh Tứ gật nhẹ đầu, dùng thủ ngữ truyền tin cho Ảnh Thất: “Ảnh Ngũ không ở đây, ngươi đảm nhiệm vị trí cường công, Ảnh Điệp vị trí phó công chế ngự, những người còn lại phụ trợ Ảnh Thất, nhất định phải tiêu diệt thích khách.”
Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, quỷ vệ vương phủ sẽ không vô duyên vô cớ hưởng thụ địa vị và đãi ngộ cao nhất.
Ảnh Lục, Ảnh Diễm gật đầu: “Rõ.” ngay sau đó tản ra, Ảnh Diễm tìm một chỗ không cao không thấp ẩn náu, dán lưng vào mái ngói, nửa nằm nghiêng đè hoả dược xuống, Ảnh Lục lưu lại bên người Ảnh Tứ, khởi động tất cả các cơ quát sắp đặt trên mái nhà.
“Đã qua tháng tư, quá ấm.” Ảnh Điệp ở chỗ thấp nhất, lòng bàn tay tụ hàn khí, một thanh băng dài chậm rãi ngưng kết lại, Phi Hàn kiếm hoá hình trong tay, hoa tuyết lượn vòng xung quanh thân kiếm.
Rất nhiều thích khách đã vào vương phủ, nhìn sơ có tới khoảng trăm người, đục nước béo cò không được mấy tên, chỉ toàn là thích khách tinh anh, đối phương cũng có vài người chỉ huy trận cục, vừa thấy Ảnh Điệp lập tức hạ lệnh: “Vây sát Thính Tuyết Quỷ!”
Hàn khí quanh thân Ảnh Điệp càng lúc càng tăng lên, có xu hướng lan toả ra.
Mấy tên thích khách xông về phía Ảnh Điệp, miệng thấp giọng truyền lệnh: “Đánh hắn! Đừng để hắn phóng hàn khí!”
Trong nháy mắt thích khách đã đến trước mặt, Ảnh Điệp không lùi mà tiến tới, nghênh diện mà đi, mái tóc bạc trắng cột đuôi ngựa tung bay theo Ảnh Điệp, thoáng chốc, ngón tay Ảnh Lục đang đè trên cơ quát thả lỏng, mấy ám tiễn phóng ra, thích khách cố hết sức cản lại, Ảnh Điệp nhảy lên, hai tay cầm lấy Phi Hàn kiếm, dùng sức đâm xuống tên gần nhất.
Âm thanh trầm đục của mũi kiếm xuyên qua da thịt.
Máu tươi phun trào, thích khách lập tức mất mạng, trong nháy mắt Phi Hàn nhập thể, phát ra tiếng khối băng nứt toạc chói tai, thân thể thích khách tức khắc bị đông lại, lấy thích khách kia làm trung tâm, trong phút chốc một mặt băng tuyết trắng khổng lồ tràn ra dưới chân, nhanh chóng lan tràn, băng đột ngột nứt ra, khí lạnh buông xuống, thổi quét toàn bộ vương phủ.
Toàn bộ mặt đất vương phủ bị một tầng tuyết trắng phủ lên, tất cả thích khách, bất luận giấu mình ở đâu, căn bản không có chỗ trốn trong tai Thính Tuyết Quỷ.
“Chậm, toàn bộ ta đều nghe được.” Ảnh Điệp lui mấy bước về phía sau, “Tiểu Thất, mau lên.”
Ảnh Thất lướt qua người Ảnh Điệp tiến lên, hai người kề vai, Ảnh Thất đè bả vai hắn, ngữ điệu hờ hững: “Trời nóng, cố chống đỡ.”
Ảnh Điệp híp mắt cười, lui về vị trí phó công chế ngự, thông báo vị trí của tất cả thích khách cho Ảnh Tứ bằng thủ ngữ, Ảnh Tứ lại mệnh lệnh cho tất cả quỷ vệ và ảnh vệ.
Trên người thích khách đột nhập bị đóng một tầng sương mỏng, hơi chậm một chút, nhưng chỉ cần một chút đó thôi, là chênh lệch chí mạng. Thân hình Ảnh Thất lơ lửng bất định, dưới chân khẽ dời, hóa thành một luồng bóng đen, tăng tốc xuyên qua kẽ hở giữa mấy tên thích khách.
Nhuyễn kiếm thanh xà thắt cổ thích khách đứng ở vị trí xa nhất, ngay sau đó đầu người lần lượt rơi xuống, một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.
Thích khách đối diện nhanh chóng hạ lệnh: “Là Vô Ảnh Quỷ, dùng ám khí kiềm hãm, đừng để y tới gần, đừng chống chọi với y.”
Ảnh vệ vương phủ dưới sự chỉ huy của Ảnh Tứ nhanh chóng ổn định, dùng thủ ngữ truyền đạt mệnh lệnh của thống lĩnh tới lẫn nhau: “Xúm lại áp chế, dồn thích khách đến phụ cận Ảnh Thất.”
Ảnh Lục quệt mũi một cái: “Muốn đua ám khí? Cho các ngươi khóc lóc kêu cha.”
Ảnh Tứ dùng sức áp lên pho tượng đồng Li Vẫn dưới chân, pho tượng ầm ầm khởi động, toàn thân Li Vẫn khoác vảy rồng chậm rãi mở ra, mỗi phiến vảy rồng đều có một cái khe ám tiễn, cơ quan trong cổ họng vang lên, ám tiễn phóng ra khỏi ổ, như thiên nữ tán hoa nổ bắn ra, mãnh liệt hơn bất kỳ cơ quát nào, nơi nào ám tiễn quét qua nơi đó liên tục vang lên mấy tiếng thảm thiết, máu bắn tung toé.
Chỉ trong mấy cái hô hấp, thích khách vây công bên người Ảnh Điệp ngã xuống hơn phân nửa.
Đối phương tựa hồ rất rõ ràng sự phối hợp của quỷ vệ vương phủ, vậy mà liều chết nhìn Ảnh Điệp, bọn họ rất rõ hiệu quả chiến đấu mà Ảnh Điệp mang lại cho đội như thế nào —— kiểm soát tốc độ, dự phán hành động, định vị địch nhân.
Vẻ mặt Ảnh Tứ nghiêm trọng, sớm đã nhìn ra ý định của đối phương, giơ tay hạ lệnh Ảnh Diễm: “Bảo hộ Ảnh Điệp.”
Ảnh Diễm khiêng ống hoả khí xoay người nhảy lên mái hiên, nhắm thẳng vị trí xung quanh Ảnh Điệp, liếm liếm môi.
Ảnh Tứ quất một roi lên không trung, giữa trận hỗn chiến ra hiệu Ảnh Thất và Ảnh Điệp nhìn mình, Ảnh Thất nhìn thoáng qua mệnh lệnh Ảnh Tứ, gật gật đầu, tức khắc trở về, trong nháy mắt biến mất, đảo mắt một cái đã dừng ở bên người Ảnh Điệp, bắt lấy cánh tay Ảnh Điệp, mang Ảnh Điệp rời khỏi chỗ đó.
Ảnh Diễm nheo mắt, một phát hỏa đạn bắn xuống vị trí ban nãy Ảnh Điệp đứng, khói đen bay mù mịt, thích khách lúc trước vây sát Ảnh Điệp chết hơn phân nửa, xác chết cháy đen thui. Xung quanh Ảnh Diễm cũng vì đốt hoả khí mà trở nên nóng hừng hực, tan chảy cả lớp tuyết mỏng phủ quanh thân người.
“Nhắm thời gian rất tốt.” Ảnh Tứ thấp giọng nói, “Đi, chúng ta xuống.”
Ảnh Lục nhanh nhạy đi xem Ảnh Diễm, đột nhiên hô một tiếng: “Diễm tỷ! Phía sau!”
Ảnh Diễm đang nhét hoả dược vào, nghe vậy nhanh chóng xoay người tránh né, đột nhiên xương quai xanh đau nhức vô cùng, một thanh kiếm đâm vào phía trên xương quai xanh, Ảnh Diễm a một tiếng, xoay người cưỡi lên cổ thích khách, dùng sức vặn mạnh, răng rắc một tiếng bẻ gãy cổ người nọ.
Khi người nọ ngã xuống đất đầu vẫn nhìn về phía mái nhà, Ảnh Diễm lăn từ mái cong xuống, Ảnh Điệp giơ tay, tạo cơn lốc tuyết đỡ lấy Ảnh Diễm, Ảnh Diễm mượn lực đứng vững, đỡ xương quai xanh máu chảy ồ ạt ngồi xuống ngưỡng cửa.
Ảnh Tứ nhìn thoáng qua Ảnh Diễm, tiếp tục chỉ huy những người còn lại chiến đấu.
Ảnh Lục nôn nóng nhảy khỏi mái nhà xuống bên cạnh Ảnh Diễm, xé một miếng vải thuốc băng bó cho nàng.
“Đừng lãng phí thời gian.” Ảnh Diễm lấy vải thuốc qua, xốc lụa che mặt lên, đôi môi trắng bệch ngậm vải thuốc xé mấy cái, “Đệ không biết là chiến đấu chưa kết thúc thì không thể cứu người sao?”
“Diễm tỷ, ổn không?” Ảnh Lục nhìn vết kiếm trên xương quai xanh của Ảnh Diễm mà đau lòng không thôi.
“Không phải trọng thương, không sao. “Ảnh Diễm đẩy hắn đi, thấy mắt Ảnh Lục tràn đầy đau đớn, trong lòng an ủi, thúc giục nói, “Cường giả đạp xương khô, đi mau.”
Đôi mắt Ảnh Lục đỏ bừng, tay sờ đến chuôi kiếm sau lưng, rút bội kiếm ra.
Kiếm này gọi “Nan Truy”, cũng do thần thợ Triệu chưởng sự của Ảnh Cung đúc ra, Ảnh Lục không hay dùng kiếm, kiếm ra khỏi vỏ chỉ khi rơi vào tình thế ép buộc.
Bỗng nhiên Ảnh Điệp nhìn về phía thư phòng: “Có người xông vào thư phòng điện hạ.”
Sau khi nghe xong, gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Ảnh Thất bỗng nhiên ngưng trọng.
Lúc này, một tiếng thi thể rơi xuống đất thu hút tầm mắt của mọi người, nhìn về hướng bức tường mà thi thể kia vừa rơi xuống, Ảnh Ngũ ngồi trên mái cong, hai tay cầm hồng câu chỉ đỏ tươi lạnh thấu xương, trên má dính máu, vẫy tay với bọn họ: “Lão tử tới rồi.”
“Ảnh Ngũ đổi vị trí cường công, Ảnh Thất đi bảo vệ điện hạ.” Ảnh Tứ quất roi về phía Ảnh Thất, trường tiên cuốn lấy cánh tay y, dùng sức giương lên, Ảnh Thất mượn lực uyển chuyển vọt qua mấy tên thích khách chặn đường, đạp ngói chạy đến thư phòng của thế tử điện hạ.
Lý Uyển đang ngồi cạnh án thư, chống đầu lười biếng lật sách, không hề bị tinh phong huyết vũ bên ngoài quấy rầy dù chỉ một chút.
Hắn gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.
Một bóng đen lập tức dừng trước mặt.
Ảnh Thất quỳ một gối xuống đất, gật đầu trầm giọng nói: “Có thuộc hạ.” Hai tay y đầy vết thương, máu tươi chảy xuống dọc cánh tay, theo ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.
Ảnh Thất im lặng quỳ, trầm mặc chờ đợi, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt hờ hững, nghiễm nhiên như một vị quỷ vệ chân chính.
Lý Uyển thấy y máu chảy đầy đất, đôi tay đỏ tươi, mày không tự chủ mà cau lại, hỏi y: “Bản lĩnh của thích khách lần này cũng lớn thật.”
Giọng nói của Ảnh Thất khàn khàn: “Bọn chuột nhắt, không đáng nhắc đến.”
Lý Uyển nhìn sợi tóc mềm mại rũ trên vai Ảnh Thất, nhịn không được định vuốt tóc y. Tiểu ảnh vệ của hắn đã trở nên lãnh khốc rồi, gần như có thể một mình làm lá chắn rồi.
Nhìn cả người Ảnh Thất đầy máu máu, chỉ lộ ra làn da tái nhợt cạnh đôi mắt. Lý Uyển cố nén đau lòng, nắm chặt tay.
Y nhất định là đau lắm rồi, thật muốn ôm ôm y mà.
Cuối cùng cũng mạnh mẽ nhịn xuống, thở ra một cái, trở lại ghế nằm, châm trà hớp một ngụm, ôn hòa nói: “Vậy ngươi gác bên cạnh ta.”
Ảnh Thất ngẩn ra một chút, cúi đầu trầm giọng đáp ứng: “Tuân mệnh.” Y an tĩnh mà quỳ gối bên chân Lý Uyển, không hề nhúc nhích.
Thích khách tập kích im hơi lặng tiếng, chưa hề nghe tiếng bước chân, mấy song cửa sổ tường vân xung quanh ầm ầm đổ vỡ, vách tường bốn phía loé lên luồng sáng xanh, toàn bộ thích khách đột kích mang theo trường đao bích sắc, liên tiếp xông vào phòng, mười hai tên vây lấy Lý Uyển.
Lý Uyển mặt không đổi sắc, thản nhiên dựa vào ghế nằm, thảnh thơi nói: “Cô đao lãm tận trời, vong nhân đoạn bích đào*. Các hạ tay cầm Bích Vân đao, chẳng biết Bích Tiêu Quán bàn chuyện làm ăn với nhà ai, nửa đêm ghé viếng Tề Vương phủ ta?”
*Cô đao lãm tận trời, vong nhân đoạn bích đào (孤刀揽云霄, 亡人断碧涛): Một thanh đao độc chiếm cả trời xanh, người chết rồi khuấy động cơn sóng biếc.
“Ta đoán, Nghiêm Thừa tướng đã cho các ngươi không ít lợi ích đi? Không độc chết ta, thật đáng tiếc phải không?”
Sát thủ trong giang hồ đông như kiến, Bắc Hoa Khổng Tước Sơn Trang, Nam An Bích Tiêu Quán, Đông Lăng Cửu Tiên Cư, Tây Đình Vạn Phật Hạng, lấy Khổng Tước Sơn Trang cầm đầu giới sát thủ hoành hành lục quốc, xưng bá một phương, không chịu bất cứ thế lực ép buộc của nước nào, độc hành trên thế gian, chỉ cần trả đủ tiền thuê, thiên hoàng quý trụ cũng giết không chừa.
Thích khách đối diện thấp giọng trả lời: “Bích Tiêu Quán có quy củ của Bích Tiêu Quán, thứ cho tại hạ không thể phụng cáo.”
Lý Uyển cười nói: “Ta trả thêm thù lao, trở thành vị cố chủ* kia của các ngươi.”
*Cố chủ: chủ thuê.
Thích khách không đáp lời, chợt phi thân tới gần, Bích Vân đao trong tay hướng về phía mạch máu trọng yếu của Lý Uyển —— đoán chừng vị cố chủ kia thật sự muốn tước đi cây độc đinh này của Tề Vương phủ.
Ảnh Thất đứng lên, yên lặng che ở trước người Lý Uyển, lạnh lùng nhìn mười hai thích khách che mặt đối diện.
Lý Uyển chống cằm nhìn y, thanh xà song kiếm quải sau eo, càng tôn lên vẻ ngoài gọn gàng tuấn tú của Ảnh Thất.
Ảnh Thất hít nhẹ một hơi, trong phòng nhỏ hẹp không thể khai triển song kiếm, sợ ngộ thương thế tử điện hạ, rút ra hai thanh ám đao từ bên hông đai Bách Nhận, nghiêng người về phía trước, chậm rãi khuynh đảo, phía sau dần dần hiện ra tàn ảnh, khi toàn bộ thân thể y sắp chạm đất, tất cả tàn ảnh phía sau biến mất, thân ảnh của y cũng mất dạng.
Trong một khắc ngắn ngủi, một góc thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết, tên thích khách che lại cần cổ máu tươi đang phun trào mà ngã xuống, hư ảnh của Ảnh Thất ở phía sau thi thể người nọ chợt xuất hiện rồi biến mất, bóng dáng của y luồng lách qua kẽ hở giữa mười hai tên thích khách, liên tục từng tên ôm cổ ngã xuống đất.
Mấy tên thích khách còn lại hỗn loạn cả lên: “Cái gì nhanh vậy! Mau giết y!”
Đệ thất quỷ vệ Tề Vương phủ, Vô Ảnh Quỷ Ảnh Thất, quỷ ảnh vô tích, thần hành vô tung, tốc độ cực nhanh, thân pháp thiên phú khiến cho người khác cực kỳ hâm mộ. Phần lớn ảnh vệ Ảnh Cung chỉ có thể tập luyện tiềm hành bộ và đạp thiên thê, người bình thường rất khó luyện mê ảnh bộ, yến sao thủy và liễm ba hành đều là sở trường của Ảnh Thất.*
*Tiềm hành bộ: bước đi lén; Đạp thiên thê: đạp thang trời; Yến sao thuỷ: yến lướt nước; Liễm ba hành: đạp sóng.
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập thư phòng, chỉ trong thời gian nửa chun trà, chỉ còn lại vỏn vẹn năm người.
Ảnh Thất ném hai thanh ám đao dùng đã mòn trong tay đi, lại rút hai thanh sắc bén khác từ đai Bách Nhận, bỗng chốc biến mất, lập tức lại xuất hiện phía sau một tên thích khách, ám đao trong tay không chút lưu tình cắm thẳng vào động mạch, lại hung hăng rút ra.
Lý Uyển lẳng lặng nằm trên ghế nhìn nhìn, hắn với ảnh vệ sớm chiều chung đụng nhiều năm, hôm nay là lần thứ hai phó thác tính mạng, phó thác mình cho một người thiếu niên.
Ảnh Thất biến mất rồi lại xuất hiện trong đám thích khách, làn da y rất trắng, trên má dính vài giọt máu, vết thương trên người dần dần nhiều lên, cả người y tắm máu, có của người khác cũng có của chính mình, sắc mặt y càng lúc càng tái nhợt, nhưng cũng không để cho thích khách đến gần Lý Uyển một bước.
Lý Uyển nhìn y, ánh mắt sâu xa dừng thật lâu trên người Ảnh Thất ——
Mỗi một sát chiêu sắc bén tàn nhẫn của y đều đọng lại trong mắt Lý Uyển, thỉnh thoảng giữa trận chiến y lại nhìn sang một cái, xem thế tử điện hạ có an toàn hay không cũng rơi vào mắt hắn.
Cho dù có lạnh lùng và tổn thương y bao nhiêu, y vẫn luôn ái mộ hắn rất nhiều.
Quỷ vệ bên ngoài rốt cuộc cũng giải quyết gọn gàng tiến vào, bao vây mấy tên thích khách còn sót lại.
Lý Uyển chậm rãi đứng dậy, phân phó: “Giữ lại cái lưỡi, còn lại giết hết, thu hết yêu bài đưa tới Bích Tiêu Quán, truyền lời của ta, nói, trời Việt Châu còn lạnh, Bích Tiêu Quán chú ý thân thể, đừng để bị cảm lạnh.”
“Rõ.”
Chúng quỷ vệ kéo thi thể ra ngoài, thư phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Ảnh Thất quỳ bên cạnh Lý Uyển, nhẹ thở hổn hển, yên lặng cúi đầu, đỡ mấy vết thương trên cánh tay, sắc mặt rất kém. Nửa năm qua, vết thương Diêm hình sau lưng tuy có khép lại, nội thương lại chuyển biến xấu, trận chiến này khiến cho Ảnh Thất sức cùng lực kiệt, trước mắt mê mang, thân thể xiêu vẹo, suýt nữa ngã xuống đất.
“Ai!” Lý Uyển vội vàng cúi người đỡ lấy y, ôm Ảnh Thất vào lòng, mò mẫm trong ngực, muốn tìm cái khăn tay đè lên miệng vết thương cho Tiểu Thất, Ảnh Thất còn chút ý thức, thấy thế tử điện hạ tìm đồ trong ngực, y đẩy Lý Uyển ra, ánh mắt thống khổ bài xích.
“Đừng sợ, ta không động nữa.” Lòng Lý Uyển tựa như bị cào mấy cái, đau lòng nắm lấy tay phải của Ảnh Thất.
Vừa lúc đó, một chiếc phi tiêu phóng về phía Lý Uyển, hắn tận mắt nhìn thấy Ảnh Thất giơ tay lên, chắn phi tiêu cho hắn.
Tim Lý Uyển như thắt chặt lại, kéo tay phải Ảnh Thất lên, hốc mắt ửng đỏ.
Ảnh Thất giãy giụa thoát khỏi tay Lý Uyển, nắm lấy cổ tay hắn. Lý Uyển ngơ ngẩn nhìn y, Ảnh Thất thở yếu ớt, chậm rãi cầm tay Lý Uyển đặt lên má mình, thành kính mà hôn từng chút một vào lòng bàn tay hắn.
Nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay, cả người Lý Uyển cũng đọng lại.
Nếu như là bình thường, Ảnh Thất tuyệt đối sẽ không làm những cử chỉ đi quá giới hạn như thế.
Đôi môi Lý Uyển run rẩy, hắn thấu hiểu được cảm giác bình tĩnh bi thương của Ảnh Thất, trái tim lạnh lẽo không hề vì si mê ái mộ mình, hôn một cách thành kính như tín đồ đối với tín ngưỡng của mình, là lời chào từ biệt tuyệt vọng nhất.
Thứ tình cảm không được hồi đáp có thể kiên trì bao lâu? Nếu chỉ đổi lại được tổn thương và sự đùa bỡn, Ảnh Thất nguyện chọn trầm mặc, vĩnh viễn làm một cái bóng, bảo hộ người cần bảo hộ.
Hơn bốn năm âm thầm mến mộ, y từ bỏ.
Lý Uyển thất hồn lạc phách mà nhìn Ảnh Thất lê lết thân người đầy vết thương thoát khỏi vòng tay mình rời đi, bóng dáng vô cùng cô đơn.