*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng biết người mình thích đã có người trong lòng, thậm chí cả tư cách tranh giành cũng không có, loại cảm giác vô lực hèn mọn này khiến Ảnh Thất vô cùng tự ti.
Ảnh Thất ngẩn ngơ nhìn nữ tử trong bức họa, lòng đau muốn chết, rũ mắt thất thần.
Lý Uyển vươn tay ôm lấy eo y: "Ngươi đứng ở chỗ này làm cái......"
Ảnh Thất đột nhiên quay người chế trụ cổ tay Lý Uyển, thấy gương mặt kinh ngạc của thế tử điện hạ, hoảng loạn buông tay, quỳ một gối thỉnh tội.
"Thuộc hạ mạo phạm."
Lý Uyển cúi người sờ sờ cằm y, cười một tiếng: "Ngươi mạo phạm ta nhiều một chút, ta thích. Ngươi còn nắm tay ta, chủ động lắm."
Ảnh Thất sợ hãi nói: "Thuộc hạ không dám."
Lý Uyển mới vừa tắm gội trở về, mái tóc chưa buộc, tùy ý buông thả, lúc hắn cúi người xuống, tóc dài rũ xuống trước mặt Ảnh Thất, nhỏ vài giọt nước.
Ảnh Thất ngửi được một mùi trầm hương thoang thoảng, hương vị này khiến y an tâm một cách khó hiểu.
"Đứng dậy," Lý Uyển gõ gõ vai y, đi đến trước gương đồng, lấy cái lược sừng trâu trên giá gương, đặt vào tay Ảnh Thất, ngồi xuống trước bàn, nói, "Chải tóc cho ta."
Lược sừng trâu hoa văn tinh xảo, chạm khắc mẫu đơn loan điểu, tuổi cũng khá lâu rồi, giống như đồ dùng của nữ tử.
Ảnh Thất chưa từng nghĩ đến thân là ảnh vệ có cần phải làm luôn mấy việc của nha hoàn này hay không, đi qua cung kính nhận lấy lược sừng trâu tinh xảo, cầm lấy một lọn tóc của điện hạ, tựa như cầm món bảo vật lưu ly dễ vỡ, trịnh trọng chải chải, nghiêm trang như một nghi lễ tế trời.
Quả nhiên tóc điện hạ rất nhiều...... Một bàn tay nắm không hết.
Gần đây nguyện cầu linh quá, muốn sờ tóc thế tử điện hạ, quả nhiên sau đó liền sờ được.
Chải được vài cái, một sợi tóc dài vướng trên lược sừng trâu, Ảnh Thất nhíu mày đau lòng nhìn cả buổi, muốn gắn nó trở lại cho điện hạ.
Đợi cho chải mượt rồi, Lý Uyển dựa vào ghế, đầu gối trên tay ngủ gục, mắt nhắm mắt mở: "Hơi đói."
Ảnh Thất nhanh chóng lấy bánh bao đặt ở cửa ra, lấy xong lại hối hận, cảm thấy điện hạ sao có thể ăn loại thức ăn bình dân rẻ mạt này.
Lý Uyển ngửi thấy mùi thơm, tâm tình tương đối tốt lên: "Mua cho ta à?"
Ảnh Thất giấu gói giấy dầu ra sau lưng, nhẹ giọng nói: "Thuộc hạ đi trù phòng lấy cho người......"
"Không cần, ta ăn cái của ngươi." Lý Uyển duỗi tay đẩy cái chặn giấy với bức họa trên bàn qua một bên, muốn y lấy ra đặt lên bàn, "Cho ta nếm thử."
Ảnh Thất không còn cách nào, mở gói giấy dầu ra, lấy mỗi cái bánh bao tròn vo còn ấm nóng bẻ một nửa, Lý Uyển tiện tay cầm lên ăn, Ảnh Thất kinh hoàng cướp về.
Lý Uyển khó hiểu, chống đầu nhìn y, cảm thấy tiểu ảnh vệ bối rối đặc biệt đáng yêu.
Ảnh Thất bẻ mỗi cái nếm một chút, một lát sau mới dám đưa cho thế tử điện hạ.
Lý Uyển thấy bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của y, trong lòng có chút hụt hẫng.
"Ngươi tới tìm ta có chuyện gì không?" Lý Uyển chống cằm hỏi.
Ảnh Thất gật đầu nói: "Vâng, thuộc hạ thấy có một tên sai vặt của Doanh Nguyệt Phường lén lút mua thạch tín."
Lý Uyển cười ha ha: "Gì chứ, ngươi nghĩ bọn chúng còn dám hạ độc ta sao? Bọn chúng lấy đâu ra lá gan đó, ngươi biết ta là ai không? Ta là Lý Uyển nha."
Ảnh Thất vẫn nghiêm túc như cũ: "Điện hạ cẩn thận một chút vẫn không thừa. Nếu không Vương gia sẽ lo lắng cho người."
"Được được được, ngoan." Lý Uyển xoa xoa đầu y, tiểu ảnh vệ còn biết đau lòng mình nữa. Hắn bất đắc dĩ cười cười, "Lại nói, ngươi thử độc cho ta, vạn nhất thực sự có chuyện gì, bộ ta không đau lòng sao?"
Ảnh Thất rũ mi: "Là bổn phận của thuộc hạ."
Một trận gió nhẹ xuyên qua cửa sổ, thổi tung giấy vẽ của Lý Uyển loạn trên mặt đất, Ảnh Thất theo bản năng khom người đi nhặt, Lý Uyển nói: "Ai, đừng nhúc nhích."
Lý Uyển tự mình đứng dậy nhặt mấy bức tranh lên, đoan trang ngồi trở lại ghế.
Ảnh Thất ít khi thấy thế tử điện hạ để tâm chuyện gì như vậy, đối với bức họa vị hôn thê...... Trân trọng như như thế. Bỗng nhiên y cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, khó chịu không thôi.
Thế tử điện hạ giơ bức họa trong tay lên, cho Ảnh Thất xem: "Đẹp không?"
Ảnh Thất cắn chặt môi, gian nan nói: "Kỹ thuật vẽ tranh của điện hạ xuất thần nhập hóa."
"Ngươi thích không?" Lý Uyển cười hỏi.
Trong lòng Ảnh Thất định đáp không thích.
Rốt cuộc cũng nói: "Thích."
Không ngờ thế tử điện hạ tiện tay trải một tờ giấy Tuyên Thành, nâng bút chấm mực phác hoạ, thuận miệng nói: "Trước giờ ta chỉ vẽ chim hoa non nước, ít khi vẽ người, đến nay cũng chỉ vẽ một mình nàng mà thôi."
Từng câu từng chữ hờ hững của Lý Uyển như dao đâm vào lòng Ảnh Thất, mỗi một câu nói như một mũi dao, đau đớn khó chịu.
Ảnh Thất đành ngẩng đầu, nhìn thế tử điện hạ vẽ tranh, vô cùng kinh ngạc khi thấy những nét mực đan xen trên giấy Tuyên Thành.
Trong rừng cây, dưới ánh trăng, một thiếu niên dáng người cao gầy, tay cầm song kiếm, giương mắt nhìn trăng sáng.
Ảnh Thất nhận lấy bức họa kia, mím môi.
"Là ta...... Là thuộc hạ sao......" Con ngươi Ảnh Thất hơi run rẩy, ngắm mãi không nỡ buông tay.
Khổ sở khi nhìn thấy tranh vẽ vị hôn thê của điện hạ lúc trước bị quẳng ra sau đầu, Ảnh Thất chuyên tâm nhìn bức họa chính mình.
Lý Uyển chống cằm nhìn y, không biết vì cái gì, tiểu ảnh vệ vừa mới nãy còn rầu rĩ, hiện tại trông đã vui hơn, quả nhiên vẫn là phải dỗ dành nhiều hơn nữa.
Hắn ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, tréo chân, đắc ý nói: "Ngươi biết một bức họa này của ta trên phố trị giá bao nhiêu không, hẳn là không biết đi?"
Ảnh Thất không để tâm bao nhiêu bạc, cho dù đổi được cả tòa thành y cũng không muốn giao ra.
Bỗng nhiên lại cảm thấy mình bình phẩm bức họa sơ sài quá, vì thế miễn cưỡng nói: "Bá Hạ công chúa, cũng đẹp."
Lý Uyển sửng sốt, đang êm đẹp nhắc tới mụ già thúi kia làm gì.
"A? Cũng tàm tạm." Lý Uyển trả lời cũng vô cùng miễn cưỡng, định hùa theo Ảnh Thất, vì thế nói, "Người cũng không tệ lắm."
Ảnh Thất nghe xong, mặt trời nhỏ đang dâng lên trong lòng lại lặn đi một chút.
Nhắc tới Bá Hạ công chúa, Lý Uyển đau đầu không thôi, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn trời.
Rốt cuộc Ảnh Thất cũng chịu rời mắt khỏi bức họa, nhìn Lý Uyển.
"Ngươi cũng muốn thay phụ vương giục hôn sự của ta? Tha cho ta đi." Lý Uyển ngồi dậy, thu gom dụng cụ vẽ tranh, "Nhưng mà, điều phụ vương lo nhất cũng không phải chuyện này. Phụ vương muốn ta kế thừa ba mươi vạn thiết kỵ Khiếu Lang Doanh kia."
Tề Vương gia nắm trong tay ba mươi vạn trọng binh Khiếu Lang Doanh, hổ phù cùng tước vị thừa kế, đây là ý chỉ của tiên đế.
Lý Uyển nằm dài lên bàn, tóc dài rũ trên mặt đất, bất đắc dĩ nói: "Phụ vương muốn ta tiếp nhận hổ phù, ta vẫn luôn từ chối, cho nên phụ vương bệnh nặng nhiều năm, nhưng vẫn cố gắng sống được chừng nào hay chừng nấy."
"Người đang đợi ta đồng ý."
"Nhưng nếu ta đáp ứng, người đã không còn tâm nguyện gì, chẳng phải cứ thế bỏ ta mà đi sao."
Ảnh Thất trầm mặc không nói gì, y an tĩnh nhìn thế tử điện hạ nằm trên bàn, y không rõ phiền muộn của thế gia chi tử, cũng không có cách nào phân ưu cùng điện hạ.
Y cẩn thận gấp đôi bức tranh cất vào trong ngực, đi đến sau lưng điện hạ, đôi tay đặt lên vai hắn, yên lặng bầu bạn.
Cửa thư phòng bị gõ hai cái, tiểu nha đầu Lưu Ngọc đứng ngoài cửa vội vã nói: "Điện hạ, Ảnh Ngũ đại nhân nói có chuyện gấp cầu kiến."
Lý Uyển ừ một tiếng: "Cho hắn vào."
Ảnh Ngũ nhanh chóng bay vào, thấy Ảnh Thất ở chỗ này thì ngạc nhiên, ngược lại quỳ một gối xuống đất bẩm báo: "Điện hạ, Vương gia đã trở lại!"
Lý Uyển lười biếng nằm dài ra ghế: "Thì sao, về thì về thôi."
"Ca ta, Ảnh Tứ huynh ấy chém đầu từng người một, mấy người ngày đó cùng với người đập phá Doanh Nguyệt Phường...... Còn có nô bộc nha hoàn làm hôm đó, thủ vệ thị vệ, đều bị chém hết, trả lại công đạo cho Trần Quý phi."
Lý Uyển biến sắc, bỗng nhiên lật bàn, phất tay áo đi trà trúc đường.
Bàn dài đổ ngã, rầm một tiếng vang lớn, thư từ bút mực vươn vãi đầy đất, biến cố thình lình xảy ra làm Ảnh Thất hơi giật mình đứng ở trong thư phòng, kinh ngạc nhìn Ảnh Ngũ.
Ảnh Ngũ đứng lên bất đắc dĩ nói: "Trần Quý phi là tân sủng của hoàng đế, Trần Nguyên Lễ là biểu huynh của ả, đại chủ nhân của Doanh Nguyệt Phường, biết không? Cũng không biết Trần Quý phi bị chạm mạch chỗ nào, tự mình nhờ người gửi thư tay cho Vương gia, muốn Vương gia trừng phạt điện hạ."
"Quý phi đã mở miệng, chắc chắn Vương gia phải nể mặt, nếu không hằng đêm kề gối thổi gió vào tai hoàng thượng, sẽ không còn đơn giản là đập một cái Doanh Nguyệt Phường đâu."
"Là Trần Nguyên Lễ làm nhục đại công tử Khổng gia trước." Ảnh Thất thấp giọng hỏi, "Vương gia sẽ phạt điện hạ sao."
Ảnh Ngũ trợn mắt: "Điện hạ là máu đầu tim của Vương gia, sao Vương gia có thể vì một lá thư của nữ nhân đê tiện kia mà phạt điện hạ được. Đáng thương cho nô bộc thị vệ làm việc hôm đó, bị gán tội danh trông giữ điện hạ bất lực, kéo ra ngoài chém đầu, trả cho Trần Nguyên Lễ với Trần Quý phi một lời công đạo."
Ảnh Thất nhíu mày, không có cách nào khác. Y quỳ xuống thu gom thư từ rơi đầy đất của điện hạ, trải phẳng ra bức tranh Bá Hạ công chúa mà điện hạ trân quý, đặt lên mép bàn.
Một lát sau, Ảnh Tứ xách theo roi Mặc Ngọc chín khúc tiến vào, trên người còn dính vết máu, đứng ở cửa, nhìn hai người Ảnh Thất Ảnh Ngũ.
Ảnh Thất rùng mình, cảm thấy mình cũng không thoát khỏi trận đòn này. Cái gọi là "Trông giữ điện hạ bất lực", cũng có một phần của y.
Không ngờ rằng Ảnh Tứ vẫn chưa tức giận, chỉ là lạnh nhạt gọi bọn họ ra ngoài, dặn dò nên làm gì làm gì.
Lúc gần đi Ảnh Thất lại đem chuyện gã sai vặt Doanh Nguyệt Phường lén lút mua thạch tín bẩm báo cho Ảnh Tứ. Điện hạ không để trong lòng, Ảnh Thất thật sự không yên tâm.
Ảnh Tứ suy nghĩ một lát, ừ một tiếng: "Ta đã biết, ngươi đi đi."
Ảnh Thất ra khỏi thư phòng, lo lắng nhìn về phía trà trúc đường của lão Vương gia.
Thế tử điện hạ hùng hổ xông vào trà trúc đường, lão Vương gia chống trượng gỗ đào, làm như không có chuyện gì mà trêu đùa chim chóc, thấy Lý Uyển đang đi lại, nhàn nhã nói: "Tới đây. Bổn vương mới cho người hầm canh, ngươi đợi lát nữa nếm thử."
"Con không uống!" Lý Uyển cả giận nói, "Người giết bọn họ làm gì? Bọn họ chỉ là đi theo con! Bọn họ có làm gì sai sao?!"
Lão Vương gia cười cười, chậm rãi nói: "Đi theo ngươi, còn chưa đủ sai sao."
Lý Uyển giận quá hóa cười, hừ lạnh nói: "Trần Quý phi mới được sủng ái mấy ngày cũng dám lên mặt với người? Con hồ ly tinh kia lấy đâu ra lá gan càn rỡ như vậy?"
Lão vương gia tấm tắc hai tiếng: "Có từng nghe qua hồng nhan họa thủy? Trần Quý phi chỉ cần ở trước mặt hoàng thượng nói vài câu, cũng có thể khiến cho Tề Vương phủ chúng ta rung chuyển vài cái đó."
Lý Uyển quả thực không thể tưởng tượng, khóe miệng giật giật: "Tề Vương phủ chúng ta có ba mươi vạn thiết kỵ Khiếu Lang Doanh, sợ hắn sao? Hoàng đế dựa vào chúng ta trấn giữ giang sơn cho hắn, sợ cái gì? Lý Sùng Cảnh, rốt cuộc người có lá gan hay không, vị hoàng huynh này của người, hàng năm dựa vào hòa thân ổn định biên cương, ta sớm đã không vừa mắt hắn, hắn có thể làm gì? Không được? Không được thì tạo phản, thay hắn ngồi lên cái ghế minh quân đó!"
"Khẩu khí của con ta lớn thật." Lão Vương gia bất đắc dĩ cười khổ, chống trượng gỗ đào chậm rãi đi đến ghế điêu khắc hoa văn loan phượng, lấy một quyển sổ gấp trong ống tay áo ra, lật lật, thong thả nói, "Thôi. Lại đây nhìn danh sách này, có mấy đứa, là nghĩa tử vi phụ định thu, tương lai, hổ phù Khiếu Lang Doanh, để cho bọn nó tiếp nhận."
Lý Uyển mở to hai mắt, đoạt lấy danh sách trong tay lão Vương gia, lật vài cái, giận run người, nghiến răng kèn kẹt.
"Nếu thấy được, lấy ấn của ngươi đóng dấu, cái thiên hương mẫu đơn ấn kia, chắc là còn đó đi." Lão Vương gia chậm rãi thúc giục, "Vi phụ đã đóng Vương ấn lên rồi."
Đột nhiên Lý Uyển xé danh sách, nát tan thành từng mảnh, hung hăng ném xuống đất, vụn giấy bay tán loạn.
"Ta vẫn luôn cho rằng, phụ vương ta là anh hùng bách chiến sa trường, hiện tại xem ra, cũng chỉ có vậy."
Lý Uyển phất tay áo rời đi, cũng không quay đầu, để lại một câu:
"Phụ vương, ta đổi ý rồi, hổ phù Khiếu Lang Doanh, chỉ có thể là của ta."
Lão Vương gia thản nhiên nhìn nhi tử giận dữ rời đi, nhìn Uyển Nhi ngày nào đã trở thành một chính nhân quân tử, ánh mắt vui mừng.
Lão vương gia nhắm mắt tựa lên ghế nằm, bàn tay khô gầy chơi đùa hai viên hạch đào bằng ngọc xanh đen nặng trịch, nghe tiếng xào xạc trong rừng trúc, chim tước hót vang.