Tân Dư là bạn chí cốt thuở nhỏ của Lý Mạt, thi đậu được một chức quan nhỏ, phủ đệ tọa lạc tại ngoại ô Yến Kinh, vốn định theo Lý Mạt đến Lĩnh Nam lúc cha hắn được phân đất phong vương, nhưng không biết vì sao cuối cùng chọn ở lại kinh thành, làm một chức quan nhàn rỗi.
Năm trước Tân Dư cáo bệnh, rất hiếm khi bước ra khỏi cửa đại viện, cùng với muội muội song sinh Tân An trải qua những tháng ngày nhàn tản ở Tân phủ, cũng có kết giao một ít bằng hữu thương nhân, không liên quan đến chính sự, Lý Uyển cũng không để ý hắn, đến khi An Lăng Hầu Lý Diễm nhắc nhở mới nhớ ra còn có một nhân vật như vậy.
Ảnh Thất chưa từng gặp Tân Dư, Tân Dư cũng hiếm khi ra khỏi cửa.
Mệnh lệnh của chủ tử, nhất định phải gặp trực tiếp Tân Dư.
Ảnh Thất đứng cạnh khe suối trông sang bờ bên kia, nơi đó có một vị tiểu thư khoác một chiếc áo lông mỏng cùng với hai nha hoàn chơi đùa đống băng vụn bên bờ suối.
Đột nhiên nàng trượt chân, nhị tiểu thư kêu lên một tiếng, lúc sắp rơi xuống dòng suối băng lạnh lẽo, chợt người nàng được một bàn tay níu lấy, kéo trở về.
Trên người còn khoác kiện áo lông chồn mang theo hơi ấm của cơ thể, Tân An khẽ ngước mặt lên, thấy một gương mặt tuấn tú kiêu ngạo ngược chiều ánh sáng.
Vị công tử đỡ nàng mặc một bộ thường phục đỏ sậm, như một nhành mai đỏ rực rỡ giữa trời tuyết trắng xóa.
Ảnh Thất khéo léo đỡ lấy cổ tay cách lớp áo lông chồn của tiểu thư Tân An, trong lúc vô tình để Tân tiểu thư tựa vào lồng ngực mình, tư thế tuy ái muội nhưng không thất lễ, vừa chạm vào liền tách ra, dừng lại đúng lúc.
Tân An ngơ ngẩn nhìn Ảnh Thất, gương mặt trắng nõn lập tức ửng một rạng mây hồng, nàng vội vàng lui ra sau hai bước, khom người hành lễ mỉm cười nói: "Tân An bái kiến thế tử điện hạ, ngài có nhã hứng đến tìm ca ca muội sao? Mời đi bên này."
Ảnh Thất không quen Tân Dư, nhưng từng cử chỉ thần sắc của Lĩnh Nam Vương thế tử lại nắm rõ trong lòng bàn tay, giả dạng Lý Mạt đối với y mà nói không phải là một chuyện khó khăn gì.
Ảnh Thất chắp tay sau lưng đi theo nàng, nhướng mày cười nói: "Dạo này Tân Dư bận chuyện gì sao? Ta gửi mấy phong thư tới mà không thấy hắn trả lời gì cả."
Tân An ngẩn ra, nhanh chóng thanh minh cho huynh trưởng mình: "Ca ca trả lời từng lá thư của thế tử điện hạ mà."
Ảnh Thất khẽ híp mắt: "Có lẽ đã bị Lý Uyển chặn lại rồi."
Tân tiểu thư dường như rất kinh ngạc: "Tề Vương gia ư? Nghe nói hắn bị giam lỏng trong vương phủ một năm rồi, cũng không biết khi nào mới được thả, chẳng lẽ hắn còn có cách chặn thư của ngài sao."
Xem vẻ mặt của nàng liền hiểu nàng không mảy may biết gì về việc của Tân Dư và Lý Mạt cả, Tân Dư đúng là ra dáng huynh trưởng, không để muội muội hắn dính líu đến mấy chuyện dơ bẩn này.
Đến Tân phủ, Tân Dư đứng dậy đón y, cũng không thấy bộ dạng thân mang bệnh nặng không tiện đi lại của hắn, xem ra chủ tử đoán không sai, Tân Dư cáo bệnh ở trong phủ để thuận tiện làm việc cho Lý Mạt, gần đây Lý Mạt có việc lớn, muốn Tân Dư ở kinh thành sẵn sàng phối hợp với hắn.
Hai người ở trong một cái đình nhỏ nấu rượu thưởng tuyết, Tân An bưng một ít điểm tâm tới, sau đó về khuê phòng của mình để cho bọn họ tự nhiên nói chuyện.
Ảnh Thất ngồi chéo chân, bưng chun rượu nhấp một ngụm, sau đó bóc hai viên đậu phộng đã xát vỏ chấm muối tiêu thảy vào trong miệng, hàn huyên vài câu nước đôi mà chủ tử đã dạy, thở dài một cái: "Vài hôm nữa đường sẽ bị phủ đầy tuyết mất. Hôm nay ta coi ngày không đẹp lắm, ba tháng tuyết rơi kín đường, mà thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều nữa."
Tân Dư trầm lắng nói: "Đúng vậy, những con đường mà đại quân Lĩnh Nam đi qua để vào Yến Kinh sẽ bị tuyết phủ kín, chỉ đành chờ nửa năm sau động thủ lần nữa."
Đại quân Lĩnh Nam? Vào Yến Kinh?
Trong lòng Ảnh Thất trầm xuống.
Y lại hỏi: "Mọi chuyện làm đến đâu rồi?"
Tân Dư gật đầu: "Còn một mối làm ăn chưa bàn xong, đại hộ hương liệu Yến Kinh Bộ Vi, hàng của ông chủ Bộ sẽ cung cấp trực tiếp cho lang binh Khiếu Lang Doanh, ta đã phái Phong nương đi nói chuyện với hắn, khi nào có kết quả ta sẽ nói cặn kẽ với ngươi."
"Yên tâm, với tính tình nóng nảy của công chúa Bá Hạ thà gả cho Lý Uyển cũng nhất quyết không chịu đến Tây Cương hòa thân, hai đại tướng quân Chung Ly Mục và Vệ Lạc cũng chưa về, Thiên Uy Doanh đóng giữ Tây Cương không thể quay về viện trợ, toàn bộ Yến Kinh đều nằm trong lòng bàn tay của Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh."
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Ảnh Thất đứng dậy rời khỏi Tân phủ, bảo rằng ở kinh thành còn có việc chưa xử lý xong.
Tân Dư nhíu mày nhìn bóng dáng của Ảnh Thất, sao hôm nay Mạt nhi lại không ôm cái cung Lộc Giác như hình với bóng của hắn nhỉ?
Nghe nói cái sừng hươu đó là do con hoàng kim báo Lý Mạt cưng chiều nhất ngậm tới cho hắn, Lý Mạt chặt lấy sừng làm thành cây cung tùy thân, gặp ai cũng khoe, nói là lễ vật của tiểu báo tử cho hắn.
Nói ra cũng đáng thương, ngoại trừ con thú kia, nào có ai dám thật lòng tặng lễ vật gì cho Lý Mạt chứ?
Đời này của Lý Mạt cũng chỉ nhận được mỗi món lễ vật đó thôi.
Tân Dư không yên tâm, viết một tờ giấy nhét vào trong ống thư, sau đó phái bồ câu đưa đến Lĩnh Nam.
Ảnh Thất nhìn bồ câu đưa tin bay về phía Lĩnh Nam, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, bóng dáng biến mất phía sau tầng tầng lớp lớp lầu các.
May mà chủ tử có chuẩn bị trước.
Không biết là do Lý Uyển nhạy với mưu mô, hay là hắn quá hiểu con người Lý Mạt.
Những năm gần đây Lý Mạt thận trọng từng đường đi nước bước, phá hủy một nửa tướng lĩnh quân đội Đại Thừa, mới đầu là đẩy ngã Trấn Nam Vương Sở Uy tướng quân dẫn binh Khiếu Lang Doanh, dẹp yên Trầm Sa Khổng gia có sức chiến đấu cường hãn, trận chiến Lĩnh Nam lại khiến cho Chung Ly lão tướng quân và Nam tướng quân bị thương, mượn tay Lý Uyển diệt trừ Tống phó tướng và Bùi phó tướng Khiếu Lang Doanh, An phó tướng cũng tử trận không về nữa.
Nước cờ cuối cùng của Lý Mạt chính là cầm tù chủ tướng sau cùng của Khiếu Lang Doanh, hiện giờ Lý Uyển bị giam lỏng ở phủ Tề Vương, mặc dù binh phù chưa trả lại triều đình, hắn cũng không có cách nào rời khỏi phủ chỉ huy quân đội, đến lúc đó Đại Thừa chỉ dựa vào mỗi cấm vệ quân để chống lại ba mươi vạn thiết kỵ của Lĩnh Nam, e là toàn bộ Yến Kinh sẽ bị Lý Mạt san bằng.
Lý Mạt nói được làm được, thứ hắn muốn chính là long ỷ của hoàng đế Đại Thừa.
Loạn trong giặc ngoài, vậy mà giờ này hoàng đế vẫn có thể ngủ say sưa, Ảnh Thất cũng đổ mồ hôi thay cho thời thế hỗn loạn lúc bấy giờ.
Nếu để Lý Mạt khống chế triều đình, sau này chủ tử nhà mình chắc chắn không còn chỗ đứng.
Lý Mạt định kéo dài đến nửa năm sau, hạ bệ Khiếu Lang Doanh, tất cả mọi chuyện phải hết sức cẩn thận mới xuất binh, tất nhiên sẽ ra tay với lang binh Khiếu Lang Doanh, trong trận Lĩnh Nam Lý Uyển cũng chưa dẫn binh xuất chiến, hẳn là hắn cũng có cân nhắc bảo toàn thực lực.
Lang binh, ý trên mặt chữ, thuần dưỡng dã lang huấn luyện quân tiên phong, trong doanh thuần dưỡng mười vạn quân lang, đêm đêm nghe tiếng sói tru lạnh lẽo, nên mới được gọi là "Khiếu Lang Doanh".
Ảnh Thất ghi nhớ từng câu từng chữ của Tân Dư, theo như lời hắn là phái "Phong nương" bàn chuyện làm ăn với "Ông chủ Bộ đại hộ hương liệu", quả thực cần phải điều tra kỹ lưỡng một phen.
Sau khi điều tra y biết được trong kinh thành có một Thu Ý Các, cầm nữ thanh lịch tao nhã, tỳ bà nữ xinh đẹp quyến rũ, những kẻ đến nghe hát thường là văn nhân khoe khoang phong nhã, cũng có thương gia giàu có thô tục vừa vào cửa liền tầm hoan mua vui.
Phong nương là bà chủ Thu Ý Các Phong Hồng Đan, bí mật làm việc cho Tân Dư, gần đây kết giao với ông chủ hương liệu Bộ Vi.
Tân Dư làm việc ổn thỏa, ngần ấy năm cũng không để lộ dấu vết gì, thậm chí việc hắn có liên lạc với nữ nhân tên Phong Hồng Đan này cũng không ai hay biết, nếu không phải Ảnh Thất giả dạng Lý Mạt hàn huyên vài câu, chỉ sợ nữ nhân này đến chết cũng là một bí mật.
Nhã gian Thu Ý Các.
Có một mỹ nhân ngồi trước gương cài hoa lên đầu, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mím, y tô đôi mày cao như núi xa, vẽ đôi mắt lạnh lùng thành thu thủy xa xôi, khóe mắt nhếch lên, điểm thêm một nốt ruồi lệ chí, trong phòng thoang thoảng một mùi hương ngọt dịu, chiếc váy hờ hững khoe đôi chân dài thẳng tắp.
Y khoác chiếc áo the mỏng lên người, che đi dấu 'Ảnh' và hình xăm hoa mẫu đơn sau lưng.
Bồn tắm bên trong chứa thi thể của một nữ nhân, trong tay còn nắm chặt một thanh chủy thủ.
Tuy Phong nương là nữ tử, nhưng thân thủ không tồi, khiến Ảnh Thất phải tốn chút sức lực và thời gian để xử lý ả.
Ảnh Thất ngồi trước gương dán mặt nạ da người lên mặt, tóc tai bù xù, song kiếm Tinh Đình mỏng nhẹ thắt thành một đóa hoa, buộc lại mái đầu rối bời.
Từ bé y đã tu luyện ở Tiêu Dao Sơn Lộc, thuật súc cốt đối với y mà nói dễ như trở bàn tay.
Y thu cơ thể mình thành một nữ tử nhỏ nhắn, thắt đai lưng váy dài, lặng lẽ chờ ông chủ Bộ đến.
Ông chủ Bộ không thích bàn chuyện làm ăn với người ngoài, tất cả những mối làm ăn của hắn đều có liên quan đến triều đình, sơ ý một chút sẽ rơi đầu như chơi.
Phong nương mất vài năm mới làm quen được ông chủ Bộ, vừa khéo để Ảnh Thất nẫng tay trên.
Ông chủ Bộ đẩy cửa đi vào nhã gian, một mùi hương ngào ngạt kì quái bao phủ khắp người hắn, mỹ nhân lẳng lặng ngồi trước gương, đưa lưng về phía mình.
Mỹ nhân quay đầu mỉm cười, đúng là khiến thân thể người ta rạo rực, con tim xuyến xao.
Ông chủ Bộ ôm lấy eo Ảnh Thất từ phía sau, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Ảnh Thất sau khi đã súc cốt và bôi thuốc tiêu chai, cánh môi dán lên vành tai y: "Mỹ nhân à, mấy tháng không gặp mà trông nàng trẻ hơn nhiều đó, dùng cao tốt gì sao?"
Thật ra tướng mạo của ông chủ Bộ không hề khiến người khác nuốt không trôi, thậm chí vô cùng tuấn lãng, tầm ba mươi tuổi, so với Lý Uyển còn thành thục hơn nhiều.
Nhưng Ảnh Thất cảm thấy khó chịu khi phải đụng chạm thân mật với nam nhân khác, có đôi lúc y cũng rất hoang mang. Vốn tưởng rằng mình trời sinh đã thích nam nhân, nên mới đem lòng ái mộ Vương gia.
Hóa ra thân thể này đã được chủ nhân dạy dỗ chỉ có thể động tâm động tình với một người duy nhất.
Ảnh Thất nhẹ nhàng nhéo tay ông chủ Bộ, ngồi trên đùi hắn, từ trong tay áo lấy ra một nắm hương liệu, nhẹ nhàng nói: "Đây là tuyết lan hương tinh chế từ hoa lan tuyết ở Lĩnh Nam, ngài xem thử?"
Đây là tuyết lan hương tinh chế bằng phương pháp của Ngụy Trừng, sau khi đốt lên hít sẽ gây nghiện, nếu uống sẽ giúp sức mạnh tăng vọt ngay lập tức, nhưng nếu tùy tiện xài để tăng cường công lực sẽ chết bất đắc kỳ tử chỉ còn nắm xương trắng, Ám Hỉ chính là bài học thất bại của bọn họ.
Ông chủ Bộ ngửi ngửi một chút, đoạn cười: "Mùi hương ngọt ngào kỳ lạ này quả nhiên là thứ tốt hiếm có khó tìm. Nhưng lần trước thứ mỹ nhân thương lượng với ta là nhược nghê hương, sao giờ lại đổi rồi?"
Ảnh Thất nhẹ nhàng áp người vào ngực ông chủ Bộ, dùng mũi chân chạm nhẹ lên giày hắn, khẽ nói: "Đây là hương liệu mới mà vị đại gia kia mệnh cho nô gia nghiên cứu chế tạo, trộn nó vào thức ăn của đám sói, chúng sẽ bị nghiện, sau đó nghe theo mệnh lệnh của người điểm hương."
Ông chủ Bộ suy tư, đoạn cười nói: "Ta được lợi gì nào?"
Ảnh Thất mở to hai mắt, nhỏ giọng nhu mì nói: "Ngài có thể lấy công thức điều chế tuyết lan hương, người bình thường hít một cái đã nghiện, nếu chỉ có mình ngài bán loại hương liệu này, còn sợ không có người mua sao... Loại hoa này mọc khắp Lĩnh Nam, số tiền ngài phải chi ra cũng không nhiều lắm đâu."
Ông chủ Bộ suy xét một hồi, nếu đúng như lời nàng nói, số của cải mà tuyết lan hương mang lại đúng là không thể đong đếm được. Hơn nữa, người đánh chủ ý lên Khiếu Lang Doanh, lại còn là đại nhân vật đến từ Lĩnh Nam, ngoại trừ Lĩnh Nam Vương ra e là cũng không còn người nào khác, nếu thành công, hắn có công giúp vua lên ngôi, nếu thất bại, hắn cũng chỉ là động tay động chân với thức ăn của lang binh, nguyên liệu lại là hoa lan tuyết bình thường, làm sao điều tra được?
Ảnh Thất thúc giục: "Chúng ta đã chuẩn bị một lô hàng, ngài lấy vàng trả một nửa, hàng sẽ được chuyển đến nhà ngài ngay lập tức."
Ngày mai vừa lúc là ngày Khiếu Lang Doanh cho lang binh ăn, ông chủ Bộ cầm phương thức điều chế của Ảnh Thất, nhẹ nhàng nựng má y một cái: "Mỹ nhân à, việc làm ăn này mà thành, lần sau gia sẽ cưng chiều nàng nhé."
Ảnh Thất mím môi hành lễ, đôi mắt long lanh thẹn thùng: "Gia đi thong thả, thường xuyên ghé nha."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Ảnh Thất tẩy lớp phấn trên da mặt, chùi son môi đi.
Mấy thứ có màu đỏ khó tẩy quá.
Đã đến thời hạn, Ảnh Thất định về Tiêu Dao Sơn Lộc một chuyến tìm sư đệ lẳng lơ Doãn Mi Vô của y, không ngờ rằng sinh thời lại có lúc nhờ vả hồ ly tinh này.
Đương lúc sửa sang son phấn trên mặt, song cửa sổ khẽ nhúc nhích, một thanh niên mặc áo đen từ cửa sổ nhảy vào, bứt rứt xoa tay cười nói: "Ấy, dì Phong, cho mượn ít tiền đi... Ta mới bỏ nhà đi, muốn kiếm tiền cũng không có tiền đánh bạc nữa."
Doãn Mi Vô dứt lời, xấu hổ ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Ảnh Thất.
"Trời ơi!" Doãn Mi Vô hết hồn giật lùi về phía sau, lưng dán vách tường, đánh giá Ảnh Thất từ trên xuống dưới, một bộ váy quyến rũ, cánh môi mỏng còn sót lại chút son, run rẩy nói, "Sư... Sư huynh? Đồng... đồng đạo sao?"
Ảnh Thất lao qua bịt miệng hắn lại, kéo hắn ra phía sau bình phong nhã gian.
Cửa gỗ khắc hoa của nhã gian đột nhiên mở ra, mấy công tử say bí tỉ xông vào tìm Phong nương.
Hai người nấp phía sau bình phong, Doãn Mi Vô bị Ảnh Thất đè lên tường che miệng, hai mắt hắn nhìn chằm chằm ngực Ảnh Thất, còn duỗi tay ra bóp vài cái, nhỏ giọng trêu đùa: "Ngươi trang điểm còn lẳng lơ hơn cả ta, sao, tiểu chủ tử kia của ngươi không thỏa mãn ngươi được nên ra ngoài ăn vụn à? Ta có miếng độn bông nè, lót không? Ngực ngươi phẳng quá. Trang điểm cũng khó coi gì đâu, để ta trang điểm lại cho, đảm bảo tiểu chủ tử kia nhìn một cái là xịt máu mũi, liếc mắt một cái say ngã đập đầu, liếc thêm cái nữa thành quỷ phong lưu chết dưới hoa mẫu..."
Ảnh Thất thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nói chuyện."
Doãn Mi Vô ôm ngực thở gấp, khẽ thì thầm: "Ui, ngài làm nô gia say như điếu đổ. Ôn Ôn à, ngươi lạnh lùng quá đó nha."
Bọn công tử say rượu thấy trong phòng không có ai thì mất hứng kéo nhau ra ngoài, Ảnh Thất vào bên trong ôm thi thể của Phong nương ra, lấy y phục mặc cẩm của mình, nhìn Doãn Mi Vô: "Đi theo ta, ta cho ngươi mối làm ăn."
Doãn Mi Vô trăm cay ngàn đắng mới chạy thoát khỏi lòng bàn tay của sư phụ, đương lúc không xu dính túi chạy khắp nơi cậy nhờ, vậy mà bây giờ có vị sư huynh phu nhân hào môn chịu thu lưu tên nạn dân như mình, tốt quá đi.
Gió bắc khô hanh gào thét, tiết trời lạnh lẽo thấu xương.
Việt Châu, ánh lửa ngút trời.
Ngọn lửa rực cháy trên đồng cỏ kia như những vì sao rơi xuống dải ngân hà, làm nổ tung phủ Tề Vương nằm giữa lòng Việt Châu.
Bồ câu đưa thư của Tân Dư đã bay đến Lĩnh Nam, Lý Mạt biết kế hoạch bại lộ, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn không thể không ra tay trước thời hạn.
Vì thế hắn mệnh đại quân Lĩnh Nam chia binh thành sáu đường, thừa dịp tuyết chưa phủ kín đường đi cấp tốc hành quân, hội hợp tại sáu mươi dặm ngoài thành Yến Kinh. Đồng thời hạ lệnh sai người canh giữ nghiêm ngặt phủ Tề Vương, giống như tiền đồ trong tay tuyệt đối không để cho Lý Uyển đục nước béo cò, thừa cơ ngán đường thành đại nghiệp của hắn.
Mỗi ngóc ngách của phủ Tề Vương đã rưới đầy dầu hỏa, lửa lớn hừng hực bao vây, tân Tề Vương tóc trắng mặc bạch y quỳ bên ngoài từ đường, ba quỳ chín lạy.
"Phụ vương, mẫu phi, hài nhi sẽ vực dậy vương phủ."
Lý Uyển cầm cung long cốt Loan Nguyệt, ánh lửa nhợt nhạt bốc cháy, hắn thổi mồi lửa, trong khoảnh khắc bước ra khỏi đại môn phủ Tề Vương, hắn giơ tay ném mồi lửa vào vườn hoa mẫu đơn hoang vắng trước đại đường.
Một ngọn lửa lớn bùng lên, thiên hương mẫu đơn héo rũ lách tách hòa mình vào ngọn lửa, chỉ duy nhất gốc cẩm chướng phù dung nở rộ theo ánh lửa, đứng sừng sững giữa lửa cháy bừng bừng rồi dần hóa thành tro tàn.
Âm cực thì dương sinh, lực cùng thì vị chuyển, Thương Long thoái cốt ngẩng cao đầu, huyền báo biến đổi giữa sương mù, muốn lấy ba đầu lâu của Tam thế Phật, xỏ thành một chuỗi hạt châu [1].
[1] Trích trong Kệ tụng 205 bài – bài thứ 5 hoặc 10 (có cải biên với nhiều ý kiến khác nhau) của sư Thích Chính Giác thời Tống. (偈颂二百零五首 – 宋代 释正觉). Cả đoạn có lẽ ngụ ý chỉ "mọi chuyện đều có duyên cớ xảy ra, chỉ con người thì cần phải nắm lấy chính con đường của mình, rồi sẽ tìm được đường trở mình."
Lý Uyển ra khỏi cửa, một vị bạch y công tử bước tới trước mặt, dáng vẻ giống hệt Lý Uyển có một không hai đi vào bên trong ngọn lửa đang rực cháy.
Hai vị công tử mặc áo trắng thêu hoa mẫu đơn lướt qua nhau, Doãn Mi Vô nghiêng đầu thì thầm vào tai Lý Uyển: "Kỳ khai đắc thắng, Tề Vương điện hạ."
[2] Kỳ khai đắc thắng: mở đầu suôn sẻ nhất định giành được thắng lợi.
Dưới chân sư tử đá bên ngoài phủ Tề Vương, Ảnh Thất quỳ một gối dưới đất, thành kính vươn tay, nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay của Lý Uyển đưa tới.
"Vương gia, thuộc hạ đồng sinh cùng người."
Minh châu trên bàn, không đẩy tự xoay. [3]
[3] Câu cuối của bài trích theo chú thích [1].
Tin tức phủ Tề Vương cháy lớn truyền đến Đông Cung.
Thái tử đang đánh cờ với Hà thái phó, quân cờ đặt xuống, thắng bại đã phân.
Thái tử chậm rãi thu cờ, nhấc mí mắt lên: "Thầy đang lo lắng chuyện gì sao?"
Hà đại nhân vuốt râu nhìn về phương bắc, dường như trông thấy phủ Tề Vương tẫn thành mảnh đất khô cằn, khẽ thở dài: "Đại Thừa vốn có hai vị thiên tài tuyệt thế, lại muốn cắn nuốt lẫn nhau trong những trận chiến không hồi kết, che kín hai mắt, mất đi sơ tâm."
Lĩnh Nam Vương vốn tưởng rằng thân thế của Lý Mạt có thể giấu cả đời, lại không ngờ vận mệnh hai đứa trẻ ra đời vào ngày bá tinh hiện thế đều nằm trong tay thái tử.
Thái tử phủi nhẹ vết bẩn trên bàn cờ, nhẹ giọng nói: "Bá tinh vớ vẩn, thiên mệnh nực cười."
"Bổn cung đã từng kiêu hãnh vì mình có hai đường đệ thiên tài, giờ lại vì ông trời đố kị anh tài mà tiếc nuối."
"Rồng sinh chín con, Lưu Long Dịch Li, lúc hai đứa nó nhìn nhau có bao giờ nghĩ rằng như đang nhìn bản thân mình trong gương không nhỉ? Một đứa có cương có nhu, một đứa lộ rõ tài năng của mình."
"Một đứa cực kì hung ác, nhưng sâu trong xương tủy vẫn là một đứa trẻ liều lĩnh tin vào lòng người, một đứa mặt cười xu nịnh, nhưng đã kinh qua biết bao nhiêu hiểm ác khổ sở, thành con sư tử đá lòng dạ cứng rắn."
"Hai đường đệ của bổn cung, nhất định phải có một đứa dẫm đạp đứa còn lại mà bò lên, một đứa đứng giữa ánh sáng mặt trời, đứa còn lại tan thành tro bụi."
"Bởi vì một triều đại chỉ cần một thiên tài."