Tuân Mệnh

Chương 108: Gửi nhân gian (tam)




Hai tai Ảnh Thất đỏ ửng, cất giọng khàn khàn giải thích: "Thuộc hạ không có bỏ người, thuộc hạ bị, đuổi giết, truy nã, bất đắc dĩ mới trốn vào Ảnh Cung."

Vừa nghe tiểu ảnh vệ lại vào Ảnh Cung, Lý Uyển nhanh chóng xắn ống tay áo y lên xem có thêm vết sẹo nào không.

Ảnh Thất ngượng ngùng rút tay về, giương mắt dè dặt hỏi: "Người... Không giận thuộc hạ sao..." Đuôi tóc của y vẫn còn dính vài giọt nước, y tự biết mình đuối lý, cụp mắt không dám đối diện với Lý Uyển.

Lý Uyển nâng gương mặt Ảnh Thất lên, lau nước đi: "Vợ chồng già còn ra vẻ cái gì."

Đầu ngón tay vuốt ve trên gò má y hơi cưng cứng, dường như đã nổi chai, không còn bóng loáng mềm mại như trước kia nữa. Ảnh Thất nắm lấy tay Lý Uyển nhìn thử, lòng ngón tay hắn phủ đầy vết chai, đầu ngón tay cũng nứt nẻ, lại còn rất gầy gò.

"Làm ngươi đau sao?" Lý Uyển nhìn tay mình, có vẻ như không thấy gì không ổn cả, hắn bưng chén cháo thịt bằm đưa cho Ảnh Thất, "Nếm thử tay nghề của chủ tử ngươi xem nào."

Vẻ mặt Ảnh Thất cực kì bối rối, y áy náy nhận chén cháo nóng nổi từ tay chủ tử, cúi đầu hít hít cái mũi, sau đó há miệng húp một miếng.

Lý Uyển ngồi xếp bằng dưới đất bên cạnh y, lấy một miếng vải thuốc từ chiếc hộp đặt kế bên mình, bọc lại vết thương trên đầu ngón tay, sau đó hai tay chống đất thong thả nhìn tiểu ảnh vệ ăn cháo một cách ngon lành, nếu hắn không giật chén lại, suýt nữa Ảnh Thất đã cầm chén liếm sạch sẽ.

Mùi vị cũng tạm ổn. Một năm này cảnh còn người mất, thế tử điện hạ ngang ngược xấc láo của ngày xưa cũng có thể nấu được một chén cháo thịt bằm.

"Thịt lợn rừng, ta săn, tương thịt cũng là ta xào, trời lạnh nước lạnh, tiếc củi lửa nên chỉ có thể sử dụng nước lạnh giặt đồ, ôi, có ai nói với ta là giặt đồ nước lạnh tay sẽ bị nứt nẻ đâu, ta không biết nên tay bị vầy nè."

Lý Uyển cong môi, trong vài ba câu nói chuyện phiếm với Ảnh Thất để lộ chút khoe khoang, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, "Vậy mấy tì nữ giặt đồ trong phủ trước đây đều bị nứt tay hả... Ta còn tưởng là bệnh gì... Sau này có cơ hội cấp cho phòng giặt nhiều củi một chút."

Ảnh Thất nhìn thoáng qua vết thương sưng tấy mất tự nhiên trên mu bàn tay hắn, rõ ràng là vết thương do những vật cứng như roi thước, y nhỏ giọng vạch trần hắn: "Không phải do lạnh, là bị người khác đánh."

"Tay người có vết chai, người lại luyện cung sao?"

"Tóc của người..." Ảnh Thất cẩn thận cầm một lọn tóc bạc trắng lên, không lẫn bất kì sợi tóc đen nào.

"Ừ, luyện cung. Không phải Lý Mạt, ông ấy đã trở lại. Thiếu điều muốn đánh chết ta, mấy chiêu trò khảo vấn của Lý Mạt so với ông ấy toàn là đánh rắm, lúc bổn vương mười tuổi đã phải ăn trăm cay nghìn đắng rồi."

"Ông lão nào?" Ảnh Thất sửng sốt.

Lý Uyển cầm đai ngọc buộc tóc lên, ánh mắt dịu dàng, ôm lấy vai Ảnh Thất: "Nếu Lý Mạt rơi vào tay bổn vương, ta nhất định sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong, kẹp đứt tay hắn, khoét mắt hắn, đóng đinh lên từng khúc xương của hắn, bắt hắn quỳ gối trước phủ Tề Vương, đến khi nào máu ngừng chảy mới thôi."

Ảnh Thất ngơ ngẩn rùng mình một cái, Lý Uyển quan tâm bọc áo khoác kín người Ảnh Thất: "Ta đun nước rồi, chắc là ấm rồi đó, ngươi đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ đi."

"Vâng... Sau này mấy chuyện này... cứ để thuộc hạ làm cho." Ảnh Thất nghe lời đi tắm.

Dường như Vương gia đã thay đổi, tĩnh mịch trong mắt người không còn nữa, thay vào đó là sự dịu dàng vô cùng nham hiểm, những lời vừa nói nghe có vẻ không phải nói chơi, có lẽ tận dưới đáy lòng Vương gia đã băm thây Lý Mạt thành trăm mảnh vô số lần, cho hắn nếm thử từng khổ hình mà Lý Uyển sắp đặt.

Hơi thở chết chóc trên người Vương gia khiến người ta có hơi sợ hãi, còn khó tiếp cận hơn ngày trước rất nhiều, Ảnh Thất căng thẳng hít thở mấy hơi, tắm rửa sạch sẽ sau đó về phòng ngủ thay bộ y phục mới.

Lúc y đi tinh thần của điện hạ không được tốt lắm, hiện giờ xem ra đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng Ảnh Thất có thể nhìn thấu được lớp vỏ bọc của Vương gia, thấy được miệng vết thương trong lòng hắn vẫn còn đang chảy máu ồ ạt, chưa hề khép miệng.

Không biết là thứ gì đã ép Vương gia biến thành dáng vẻ thế này, Vương gia càng hờ hững, Ảnh Thất càng đau lòng.

Một tiểu công tử đang yên đang lành tự nhiên lại bị hủy hoại thành như thế. Ảnh Thất vô cùng hối hận những lời mà y từng nói với Vương gia vào ngày Trấn Nam Vương phi sinh non, y đã nói rằng "Người nên vô tình một chút."

"Thuộc hạ muốn người làm vua."

Y hối hận.

Con đường này không dành cho tiểu chủ tử của y, nếu có thể quay ngược thời gian, y bằng lòng chết dưới mũi tên của Lý Mạt trong Hướng Mộ Lâu, dùng mạng của mình đổi lấy một đời bình an cho chủ tử.

Lúc nào y cũng hoảng loạn bất an, chủ tử là vì y mới bại lộ bí mật giấu tài, Tề Vương phủ lâm vào bước đường cùng còn không phải do một tay y gây nên sao, vậy mà chủ tử từ đầu chí cuối cũng không oán trách y lấy nửa câu.

Khi y lấy lại tinh thần, y đã đứng bên ngoài phòng ngủ của Vương gia.

Qua song cửa sổ cũ kỹ, y lờ mờ thấy bóng dáng Vương gia đang tựa vào đầu giường, trong tay nắm chặt y phục ảnh vệ cũ mà lúc trước mình từng mặc, cúi đầu hít hít mấy cái, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hàng mi run rẩy, vui mừng lẩm bẩm: "Hóa ra vẫn trở về... Là do bổn vương không tin y."

Ảnh Thất ngây ra như phỗng, tay muốn đẩy cửa dừng lại giữa không trung.

Y đánh giá cao Vương gia rồi.

Dù cho tình cảm và tín nhiệm sâu nặng cỡ nào cũng có ai mà chịu nổi y đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi gì một năm chứ.

Lúc y không ở đây, có lẽ Vương gia cô đơn lắm, có lẽ Vương gia không hề có lòng tin với chính câu nói của bản thân mình, rằng y sẽ quay lại, có lẽ Vương gia đã đợi thật lâu, lâu đến mức sắp từ bỏ.

Cho dù y ở bên cạnh Vương gia không giúp ích được gì, nhưng ít nhất có thể khiến Vương gia nghĩ rằng hắn không bị mọi người vứt bỏ.

Tội đáng chết vạn lần.

Ảnh Thất không muốn đẩy cửa đi vào vì sẽ khiến chủ tử lúng túng, y đứng đợi bên ngoài rất lâu, chủ tử mệt lả nằm một góc trong giường nhắm mắt lại, ngón tay vẫn còn níu giữ y phục ảnh vệ kia.

Ảnh Thất nhẹ nhàng đến bên cạnh Lý Uyển, bò lên giường hắn, lặng lẽ cầm một góc y phục ảnh vệ định cất giúp chủ tử, sau đó chỉnh góc chăn cho hắn.

Không ngờ Lý Uyển đột nhiên mở mắt, tay hắn siết chặt bộ y phục, cảnh giác nhìn Ảnh Thất.

Ảnh Thất bị ánh mắt tràn ngập địch ý làm cho kinh sợ, nhất thời cứng đờ không biết làm sao, nháy mắt tiếp theo đã bị Lý Uyển bắt lấy cổ tay kéo vào trong ổ chăn, tay chủ tử lạnh quá.

Mới từ dưới hồ băng bò lên nên không để ý, giờ mới phát hiện tay chủ tử lạnh đến mức đáng sợ.

Y bị chủ tử ôm chặt trong vòng tay, như sợ y chạy mất.

Bàn tay ấm áp của Ảnh Thất nhẹ nhàng đặt lên ngực Vương gia, tim hắn đập mạnh quá, cho dù trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, thậm chí khóe môi hắn còn treo ý cười ôn hòa, vô cùng trân quý mà nhìn người trong lòng mình.

"Ban nãy bổn vương dọa ngươi sợ rồi, tại trong lòng ta đang đăm chiêu một chuyện cho nên lơ đãng." Lý Uyển cười cười dán trán mình lên trán Ảnh Thất, "Bảo bối, ngươi coi như không nghe thấy gì hết nha."

Tiếng tim thình thịch thình thịch của Vương gia truyền vào lòng bàn tay Ảnh Thất, Ảnh Thất đau lòng, kéo bàn tay lạnh lẽo của Vương gia đặt vào ngực mình ủ ấm: "Vương gia, thuộc hạ biết tội. Người khó chịu trong lòng thì phạt thuộc hạ đi... Thuộc hạ có tội, huấn điều Ảnh Cung có dạy không được thất tín bỏ chủ, thuộc hạ xứng đáng chịu phạt."

"Ừm... Phạt gì đây." Lý Uyển rút tay ra, nghiêng người ôm lấy Ảnh Thất, nâng một chân đè lên người y, khóa chặt tiểu ảnh vệ trong lồng ngực, cằm gác lên đỉnh đầu Ảnh Thất, lẩm bẩm nói, "Sao không khó chịu cho được... Một năm không về... Ta chẳng rõ ngươi ra sao... Đã chết? Tàn phế? Hay là tai vạ ập xuống bỏ ta chạy lấy người? Một năm không có tin tức, đổi lại là người khác... Cũng đau lòng mà."

Ảnh Thất mím môi, cơ thể y cọ lên cọ xuống, lấy hết can đảm nhẹ nhàng đặt tay trước ngực Lý Uyển, hầu kết giật giật, muốn nói lại thôi.

Hai người đối diện nhau, Lý Uyển cảm thấy dường như tim mình đập nhanh hơn, âm thầm mong chờ tiểu ảnh vệ có thể nói vài câu ngon ngọt dỗ mình cũng được.

Ảnh Thất lấy một cái quạt xếp cán bằng ngọc bích từ trong ngực áo ra, mỗi một đoạn nan quạt bị gãy đều được nối lại bằng bạc, hoa văn chim Thanh Loan và đóa mẫu đơn trang trí rất tỉ mỉ.

Lúc trước ở Lĩnh Nam biết chuyện Ảnh Thất và Ảnh Tứ diễn trò giành lấy lòng tin của Bùi phó tướng, Lý Uyển tức giận đến mức quăng vỡ cái quạt ngọc bích này, Ảnh Thất nhặt từng mảnh lên cất đi, tìm cơ hội nhờ Ảnh Lục sửa lại, tốn hết bổng lộc cả năm trời của Ảnh Thất.

Lý Uyển ngơ ngác nhìn quạt xếp trong tay Ảnh Thất, đôi tay đỡ eo y, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngươi nhặt về à, hồi trước là ta nóng nảy, hay tức giận với ngươi."

Ảnh Thất lại rút lá thư tình Lý Uyển xé nát trong tay áo ra, đã được dán lại cẩn thận, y mở ra cho Lý Uyển xem.

"Vương gia... Thuộc hạ, còn có thể làm... con dâu Tề Vương phủ không..." Ảnh Thất ngập ngừng thốt ra những câu từ vụng về, vừa nói xong thì hai vành tai đỏ ửng lên, sau đó khẽ giải thích, "Cái này, vẫn luôn, ở trong phòng thuộc hạ, năm trước người không có tâm tình để xem, nên thuộc hạ không dám đưa cho người."

Lời còn chưa dứt, đã bị Vương gia kéo vào lòng hôn môi.

Lý Uyển nắm lấy tay Ảnh Thất, cho đến khi y không thở nổi chống tay lên ngực mình, cho đến khi hình bóng của hai người khảm sâu vào tâm trí của nhau, quấn quít nhau mãi không dứt được.

Hai người đều thở hổn hển, nhưng không nỡ dừng lại, tựa như dây đằng quấn chặt lấy nhau, cố hết sức để hòa làm một với đối phương.

Lý Uyển đè lên lưng Ảnh Thất, hơi thở ấm ấp vấn vít bên vành tai y, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thất... rốt cuộc ngươi là ai... Có phải... ta từng gặp ngươi không?"

Cho đến khi vào sâu tít tận bên trong không kiềm chế được nữa, Ảnh Thất thở dốc nói: "Thuộc hạ là..."

Người dưới thân cởi y phục xuống đầu vai, lộ ra cánh hoa mẫu đơn tuyết trắng.

Lý Uyển cả kinh kéo y phục y xuống, vết sẹo Diêm hình dữ tợn trên lưng Ảnh Thất đã bị một đóa hoa mẫu đơn tuyết trắng khổng lồ phủ lên, kéo dài đến cánh tay và xương cùng, xinh đẹp động lòng người.

Cánh hoa khẽ lay động theo sự chuyển động của xương bướm Ảnh Thất, vô cùng mỹ lệ trên bờ lưng rắn rỏi của tiểu ảnh vệ.

Bụng dưới Lý Uyển nóng lên, suýt nữa đã bắn ra, khó khăn lắm mới nhịn xuống được.

Dấu 'Ảnh' trên vai phải của y vừa vặn điểm xuyết lên nhụy của đóa bạch mẫu đơn, Ảnh Thất trở tay bắt lấy tay Lý Uyển, để Vương gia vuốt ve dấu ảnh trên vai phải mình, thở dốc nói: "Vương gia, nơi này, ở chỗ này."

Lý Uyển vô thức vuốt ve dấu ảnh, cuối cùng mơ hồ sờ thấy hoa văn bên dưới một nét chữ.

Là một đóa hoa.

Hoa mẫu đơn.

Ấn thiên hương mẫu đơn.

Trong phút chốc, Lý Uyển ngơ ngác ngẩng đầu lục lọi ký ức về mảnh hoa văn này.

Trong ấn tượng của hắn, hắn chỉ từng ban ấn này cho một đứa bé.

Hắn mở to hai mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê đóa hoa dưới chữ ảnh kia.

Hồi lâu sau, Lý Uyển khàn giọng nói: "...Là ngươi."

Ảnh Thất nằm trên giường, y quay đầu lại nhìn Lý Uyển, trong ánh mắt có chút chờ mong, thấp giọng hỏi: "Người còn nhớ ta không?"

Lý Uyển cúi đầu khẽ hôn lên đóa hoa kia, xúc cảm dịu dàng chạm nhẹ vào bờ vai khiến Ảnh Thất ưỡn người rùng mình một cái, thắt lưng mềm nhũn.

"Nhớ chứ." Lý Uyển nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ của Ảnh Thất, liếm láp đóa hoa mẫu đơn bé bỏng kia, "Lúc trước ta chỉ kết một thiện duyên, may mắn làm sao, lại vô tình kết được một mối nhân duyên."

Ảnh Thất xoay người nằm dưới thân Lý Uyển, đỡ bàn tay của hắn đang đặt trên má mình, nức nở nói: "Gương mặt này lúc trước rất đáng sợ... Người sẽ không thích đâu."

Lý Uyển đỡ eo y lên để y ngồi lên đùi mình, ngẩng đầu nhìn y, si mê nói: "Ngươi là thiếu niên đẹp nhất mà bổn vương từng gặp."

Ảnh Thất cắn răng: "Thuộc hạ không xứng với..."

"Ngươi xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất." Lý Uyển nhỏ giọng an ủi, sau đó hôn lên đôi mi đẫm nước mắt của y, hạ thân lại tàn nhẫn thúc một cái, cả người Ảnh Thất run lên.

"Bổn vương sẽ cứu các ngươi." Lý Uyển hôn cổ y, "Giờ ta không ra khỏi vương phủ được, ngươi sẽ là đôi mắt của ta."

"Thuộc hạ... Tuân mệnh."

Nhắm mắt lại, Lý Uyển cùng tiểu ảnh vệ môi lưỡi triền miên, thời điểm gặp nhau còn sớm hơn hắn nghĩ, may mà hắn không đánh mất sợi tơ hồng ông trời ban tặng này.

Đông chí đã qua, đây là mùa đông suy tàn cuối cùng của Tề Vương phủ.

Lý Uyển không ngủ không nghỉ ba ngày liền, liên tục viết mấy mật hàm giao cho Ảnh Thất, dặn y ra khỏi Việt Châu thì hủy nó đi, bên trong mỗi mật hàm đều có mệnh lệnh, sau khi hoàn thành nó thì lập tức hủy bỏ.

Ba ngày sau, Lý Uyển ngồi trên thềm đá, trong tay nắm chặt quạt ngọc bích, ngửa đầu nhìn Ảnh Thất nhảy lên tường cao, y xoay người lại nhìn Vương gia một cái, sau đó biến mất bên trong làn sương mơ màng.

Ảnh Thất vừa rời đi, một ông lão ngồi xuống cạnh Lý Uyển.

Vô Ảnh Quỷ ngồi xổm cạnh hắn, cũng liếc về phía mà Ảnh Thất vừa biến mất, đôi môi khô khốc nở nụ cười: "Là đứa trẻ kế nghiệp lão hủ à?"

Đôi mắt Lý Uyển híp lại: "Lúc trước Ảnh Thất vừa ra khỏi vương phủ lập tức bị vây sát, toàn thành lùng bắt, lúc rời khỏi Việt Châu cũng rất khó khăn, bản lĩnh Lý Mạt không có lớn như vậy... Trừ phi có người làm khó dễ, cố tình quấy rối."

Vô Ảnh Quỷ cười ha ha: "Đúng! Chính lão hủ đã nói tung tích của thằng bé kia cho Lĩnh Nam Vương thế tử biết đó, thì sao nào?"

Lý Uyển đành gật bừa: "Cha con đã đồng ý cho con cưới y, sư phụ hà tất phải làm vậy, người muốn giết Ảnh Thất, phải bước qua xác con đã."

Vô Ảnh Quỷ cười lạnh: "Ai nói thế, con thích nam tử hay nữ tử lão tử không quan tâm, con muốn hương khói đoạn tuyệt là chuyện của Lý gia các con. Lão hủ chỉ sợ đứa bé kia còn ở ngày nào, ngày đó tinh thần con vẫn cứ suy sụp mãi... Có câu nói rất đúng, ôn nhu hương, là kẻ giết người thầm lặng."

"Căn cốt của đứa bé kia thực sự rất tốt, nếu lão hủ còn trẻ nhất định sẽ thu nó làm đồ đệ, thân pháp của nó mờ ảo linh hoạt, chắc là đồ đệ cưng của mụ quỷ già Tiêu Dao Sơn đúng không, lão hủ cướp không lại."

Vô Ảnh Quỷ moi móc bùn đất trong móng tay, thở dài nói, "Nếu nó ở Tiêu Dao Sơn, không quá mười năm, chỉ sợ là khắp lục quốc đây sẽ không ai sánh kịp khinh công của nó, cái ghế chưởng môn của Tiêu Dao Sơn Lộc ngoài nó ra thì còn ai khác nữa. Một vầng trăng sáng vốn được các ngôi sao vây quanh tán tụng giữa chốn võ lâm như thế sao lại làm ảnh vệ cho nhà quyền quý ăn chơi trác táng con chứ..."

"Ôi." Lý Uyển gõ gõ cán quạt, sau đó xòe lòng bàn tay chồng chất vết thương ra trước mặt Vô Ảnh Quỷ, "Sư phụ, có ai ăn chơi trác táng mà vất vả như con không, nếu lúc trước con không luyện cung, tiêu dao một đời, đúng là cái bá tinh vớ vẩn xúi quẩy mà."

Vô Ảnh Quỷ cười nhạo.

"Đưa thằng bé kia cẩm nang diệu kế gì rồi?"

Lý Uyển cười, đôi mắt hoa đào khẽ cong cong khiến người ta không phân biệt được là dịu dàng hay tàn độc: "Nhìn đi."

"Bổn vương không bước ra khỏi cửa phủ nửa bước, bắt đám cẩu tạp chủng kia phải quỳ dưới bậc thềm phủ Tề Vương của con."