Trịnh Quân tắm xong đi ra, cảm thấy cả người mình thơm đến nỗi có thể gọi bướm đến.
Cái áo T-shirt lớn của Vương Thu trên người anh có hơi chật, nhưng vẫn mặc tạm được. Cũng may quần đi biển đủ lớn.
Tuy rằng thằng em lớn bên trong cứ lắc lư, nhưng tốt xấu gì cũng coi như che được.
Vẻ mặt Vương Thu đau lòng nhìn áo vest của Trịnh Quân.
Chất vải này theo lý không thể dính nước, bây giờ đã chèm nhẹp hết, không biết phải làm sao mới cứu được.
"Tôi tắm xong rồi." Trịnh Quân đi qua cầm lấy áo vest của mình, đi vào phòng vệ sinh, ném vào máy giặt, đổ nước giặt rồi nhấn nút khởi động, liền mạch lưu loát, Vương Thu nhìn mà sửng sốt.
"Cái này không thể dùng máy giặt..."
"Không dùng được thì ném thôi." Tay Trịnh Quân chống eo, mặc áo T-shirt trắng quần đi biển, nói chuyện vô cùng phóng khoáng.
Vương Thu dở khóc dở cười, hết nói nổi, đột nhiên phát hiện ra sau khi Trịnh Quân tắm xong còn lau sàn phòng tắm cho cậu, trong lòng nhất thời có hơi phức tạp.
"Sao cậu không bôi thuốc cho chân mình đi." Trịnh Quân nhìn thoáng qua nơi lúc nãy bị thương của Vương Thu, không ủng hộ cứ nhắc mãi: "Nhà cậu có hộp thuốc không? Để tôi bôi giúp cậu."
__________
Vương Thu có hơi ngại ngùng, cậu lớn đầu thế này, hôm nay vậy mà không chỉ để người khác cõng mình một đường, bây giờ còn làm bạn nhỏ được người khác bôi thuốc cho.
Có hơi mất mặt.
Trịnh Quân không biết trong lòng Vương Thu đang rối rắm thế nào, anh bưng băng ghế nhỏ ngồi trước mặt Vương Thu, còn Vương Thu ngồi trên sô pha, cao hơn anh, vừa vặn để anh cầm lấy chân đối phương đặt lên đùi mình, trong tay cầm miếng bông thấm cồn i-ốt (*), hết sức chuyên chú thoa thuốc.
Chỗ trầy da bị nước ngâm đến trắng bệch, nhìn rất thảm.
Vương Thu không quá tự nhiên, rụt chân về, lại bị cầm lấy.
"Cậu trốn gì chứ?" Trịnh Quân cười nhạo cậu: "Thật sự coi mình là con gái à? Còn biết thẹn thùng?"
"Thoa thuốc lên đau."
"Da trầy hết rồi không đau sao được, không phải cậu còn muốn cố nhịn đi về đó sao..." Trịnh Quân rất ghét bỏ, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng hơn: "Chân cậu cũng nhỏ quá rồi đó, chẳng khác gì tay tôi cả."
"Chân em 39!" Vương Thu rất bất mãn: "Chân em nhỏ hay lớn thì sao... em thế này, anh sẽ cảm thấy em là pê đê hay biến thái sao?"
Vương Thu từng có người bạn thân, xưng hô anh em rất thân thiết. Nhưng mà sau khi người bạn kia phát hiện cậu mặc váy, trước tiên mắng cậu biến thái ghê tởm ẻo lả, rồi cắt đứt liên lạc với cậu, cứ như cậu bị bệnh truyền nhiễm vậy. Lúc ấy cậu còn đau lòng một thời gian, sau đó mới dần dần thông suốt, chỉ cần làm chính mình là được, duyên tụ duyên tán tùy theo ý trời. Nhưng mà sau nhiều năm như vậy, cậu đột nhiên muốn biết Trịnh Quân cảm thấy mình thế nào.
Cũng sẽ cảm thấy mình khiến người khác ghê tởm sao?
(*) Loại cồn i-ốt Trịnh Quân thoa cho Vương Thu, một chai nhỏ, bên trong có các cục bông gòn đã tẩm thuốc, cứ lấy ra bôi là được.
__________
Trịnh Quân đột nhiên cảm thấy trợ lý luôn luôn thần thông quảng đại của mình có hơi đáng thương. Thật ra Vương Thu rất độc đáo, dù mặc đồ nam hay đồ nữ đều rất hợp, có phong cách riêng.
Giống như bây giờ Vương Thu không son phấn gì, mặc váy ngủ tơ tằm màu xanh lục đậm, cũng không có vẻ kỳ quái, giống như hoa văn tiên hạc trên áo cậu, phiêu phiêu tiên khí.
Vì thế Trịnh Quân nói tiếp.
"Cậu chính là cậu, đâu có liên quan gì đến việc cậu là nam hay nữ? Thích mặc đồ nữ đơn giản chỉ là sở thích cá nhân, thân thể tinh tế là nhờ gen di truyền. Tôi cảm thấy con người không có một khuôn mẫu cố định nào cả. Lấy năng lực làm việc của cậu mà nói, dù cậu là nhân yêu (*) tôi cũng không ghét bỏ." Anh cúi đầu thoa thuốc, nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Hơn nữa, cậu mặc đồ nữ cũng khá xinh đẹp, trên đường cậu là người nhìn đẹp nhất."
(*) Nhân yêu: Là con trai nhưng thích giả làm con gái.
Vương Thu nhìn sườn mặt Trịnh Quân, đột nhiên không biết phải làm sao.
Cậu không nói chuyện, Trịnh Quân giương mắt đối diện với cậu, cười nói: "Trên đường tôi cõng cậu về, không ít người nhìn cậu, có nam có nữ, cậu không phát hiện sao?"
Vương Thu cúi lưng, dùng cánh tay chống mặt, nhìn thẳng Trịnh Quân: "Chẳng lẽ cái nhìn của người khác không ảnh hưởng đến anh sao?"
"Ảnh hưởng chứ, sao lại không, tôi cũng đâu phải làm từ sắt thép." Trịnh Quân đặt chân Vương Thu xuống, ném bông y tế đi: "Những chuyện trước kia của tôi cậu cũng biết ít nhiều rồi đúng không... Lúc tôi còn đi học, bị một đám nhóc chỉ vào mặt mắng tôi vừa nghèo vừa dơ, không ai quan tâm chăm sóc, nói chung thì kỹ thuật mắng người của tôi đều học được từ lúc đó."
Vương Thu cũng biết đại khái về cuộc sống khốn khó của sếp mình, nhưng không biết lại thảm đến thế, không hiểu sao cậu cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ.
"Vậy anh làm thế nào..."
"Tôi bị mắng đến khóc luôn." Trịnh Quân rửa sạch tay, bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi cũng chỉ là một thằng nhóc hay sao, kết quả càng khóc càng toang, lại bị chửi thành tên rác rưởi thích khóc nhè, chửi đến tôi vô cùng tức giận. Tôi liền suy nghĩ, làm sao mới có thể báo thù!"
"Đầu tiên tôi khắc khổ học tập lấy thành tích đứng đầu trường, giáo viên sẽ xem tôi như bảo bối. Sau đó chờ đến lúc bị mắng nữa, tôi xông lên nắm đầu bọn chúng, đánh đến gần chết mới thôi. Người khác đánh lại tôi thì tôi cố nhịn, tôi chỉ đánh đứa chửi tôi thôi, bị đánh đau thì tôi vừa khóc vừa đánh nó, cuối cùng tôi vừa khóc vừa đến văn phòng hiệu trưởng méc... Sau đó không ai dám đụng đến tôi nữa."
"Cho nên nói, chỉ cần biết đánh nhau, cho dù tôi vẫn là thằng nhóc rác rưởi thích khóc nhè cũng không ai trêu chọc tôi nữa." Trịnh Quân ngồi trở lại sô pha, cuộn người lên giống Vương Thu, lên tiếng tổng kết: "Hay là cậu suy xét chút đi, cậu tiếp tục làm trợ lý của tôi, cậu muốn mặc váy đi làm mỗi ngày cũng được, muốn làm soái ca thì làm soái ca, muốn làm mỹ nữ thì cứ làm mỹ nữ."
Vương Thu cười anh: "Vậy nếu người khác mắng em biến thái thì làm sao bây giờ?"
"Quan tâm đến bọn họ làm gì?" Trịnh Quân cau mày, nói chuyện tức giận bất bình: "Hơn nữa, những kẻ tôm tép kia ghét cậu thì có sao? Tôi thích là được."
"Hả?"
Trái tim Vương Thu có hơi run rẩy, lại nghe thấy đại ma đầu lảm nhảm:
"Cậu là trợ lý hợp ý nhất của tôi, nói thật thì tôi rất luyến tiếc thả cậu đi, nếu không tôi lập tức khóc một trận trước mặt cậu, cậu đau lòng cho tôi rồi không đi nữa nhé?"
Vương Thu cầm một cái gối ôm ném lên mặt Trịnh Quân.
"Nằm mơ đi!"
Nhưng mà Vương Thu lại tủm tỉm mỉm cười.
Con trai cũng có thể yếu ớt, có thể khóc dù không có lý do, giống như con gái cũng có thể dũng cảm, kiên cường.