"Kết hôn?" Trịnh Quân không thể tin nổi, liên tục hỏi cậu: "Với ai? Tôi có quen không?"
Vương Thu nhún vai: "Em còn không quen biết nói chi đến anh."
"Cái gì?" Trịnh Quân nhịn không được nhíu mày, rất không ủng hộ lời nói của Vương Thu: "Chưa tìm được người mà kết hôn cái gì? Hỏng não rồi sao?"
"Bởi vì tìm không được mới phải bỏ thời gian ra đi tìm đó." Thật ra Vương Thu cảm thấy theo lý hẳn là: "Bây giờ em suốt ngày chỉ vây quanh anh, vòng xã giao quá hẹp."
"Tôi dùng tiền thuê cậu về, còn không phải để cậu vây quanh tôi sao!" Hiện tại là thời điểm đặc biệt của Vương Thu, cảm xúc không ổn định như ngày thường, cậu không phục đáp trả: "Anh rống cái gì mà rống? Em nói cho anh nghe em nhất định phải nghỉ việc đó, em không sợ anh đâu... Đưa quần đây em tự giặt."
"Tôi sắp đem phơi luôn rồi, cậu toàn làm mấy điều thừa thãi." Trịnh Quân vắt khô quần, dùng móc áo treo lên, ngoài miệng vẫn độc ác: "Còn chưa có nghỉ việc, đã dám to tiếng với tôi hả."
Vương Thu khen anh: "Cũng nhờ sếp Trịnh đây dạy giỏi."
Đại ma đầu tức giận đến ngửa ra sau: "Bản lĩnh không lớn tính khí lại không nhỏ, cậu còn tranh luận nữa, chờ khi cậu hết hợp đồng rồi, cẩn thận tôi kiện cậu!"
"Kiện thì kiện đi!" Lửa giận trong lòng Vương Thu cũng bùng lên, tính tình nóng nảy hơn bình thường nhiều: "Sau này em không đi làm nữa, em nằm nhà không làm việc gì hết!"
"Cậu nằm nhà không làm việc? Cạp đất mà ăn à?"
"Người yêu của em nuôi em."
"Ngu xuẩn!" Trịnh Quân muốn nắm đầu cậu nhúng vào bồn rửa mặt để rửa luôn cho sạch: "Một người lớn đầu như vậy để người khác nuôi có mất mặt không? Tự mình động thủ cơm no áo ấm. Cậu cho rằng phụ thuộc người khác sống dễ lắm sao?"
Vương Thu chống nạnh, không phục lắm: "Tại sao em không thể phụ thuộc? Em không thể tìm một người nguyện ý nuôi em sao?"
"Bây giờ con gái người ta đều không muốn chỉ ở nhà làm nội trợ, cậu là đàn ông có thể có tiền đồ chút được không hả?" Mày Trịnh Quân có thể kẹp chết con ruồi, anh cũng không hiểu tại sao hôm nay Vương Thu cứ cố chấp nghe không hiểu tiếng người như thế: "Người ta nguyện ý nuôi cậu một hai năm, còn có thể nguyện ý nuôi cậu cả đời sao? Cậu mau tỉnh mộng đi!"
"Nếu người ta nguyện ý thì sao?"
Trịnh Quân cười nhạo một tiếng: "Nếu sau này chỉ có một mình cậu đi làm kiếm tiền, đối phương thì cả ngày đưa tay tìm cậu đòi tiền, chắc cậu vui?"
"Em cứ vui đó!"
"Tôi nói ngày hôm nay đầu cậu bị lú rồi phải không?" Trịnh Quân nổi trận lôi đình, nghĩ đến việc họ Vương nào đó vẫn đang là người bệnh, mới nhịn xuống không mắng chửi người: "Lời hay lời tệ không phân biệt được sao? Cậu cứ tưởng bở đi, về sau cũng đừng có người ta bên ngoài mệt sống mệt chết, cậu ở nhà xinh đẹp như hoa."
Vương Thu lạnh lùng trừng mắt, vô cùng cố gắng sắm vai một cái máy cãi lộn: "Nội trợ cũng rất mệt ok? Nội trợ toàn thời gian phải suy xét nhiều mặt, anh tưởng rằng giặt đồ nấu cơm chăm con dễ lắm sao?"
"Tôi biết người ta ở nhà làm nội trợ không dễ dàng, nhưng mà tôi biết thì có ý nghĩa gì không?" Trịnh Quân nhớ đến những chuyện hỗn độn trong nhà mình, nhớ đến người mẹ cả đời cũng không có danh phận kia, còn có người cha già cả đời phong lưu phóng đãng, bực bội đến muốn giết người. Anh đưa tay nắm mặt Vương Thu, hung tợn trừng mắt: "Tôi nói thẳng cho cậu biết, cho dù cậu ở nhà mệt chết mệt sống ra sao, cậu không kiếm tiền chính là không kiếm tiền, cuộc sống xô bồ ai còn nhớ được cậu đã trả giá ra sao. Kết quả chỉ có cậu gieo gió gặt bão đào mồ chôn mình tự diệt vong mà thôi!"
Thu Thu bị mắng, Thu Thu tủi thân.
Lập tức, lộp bộp lộp bộp rơi nước mắt.
"Anh làm cái gì đó... Em mới nói vậy thôi anh đã hung dữ với em rồi?" Vương Thu tức muốn hộc máu, bụng nhỏ đang đau còn bị hung một trận không đầu không đuôi, tủi thân chết được: "Em chỉ cảm thấy tuổi tác mình không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình, muốn chuyên tâm tìm người thích hợp cho mình... Em chỉ mở đầu vậy thôi, anh lại sạc em một trận."
"Sếp Trịnh, ngài Trịnh Quân, hiện tại là sáng thứ bảy 11 giờ 26 phút, không phải thời gian làm việc của em, anh đừng vọng tưởng lấy thân phận cấp trên mà áp bức em..."
Cậu quyết định rút lại lời nói Trịnh Quân mắng người là chỉ mắng những người làm sai việc.
Đại ma đầu này có tật xấu!
Tay Trịnh Quân cứng đờ, có hơi hoảng: "Cũng đâu phải con gái, cậu khóc cái gì mà khóc. Bao lớn rồi, nói có mấy câu đã khóc."
Hiển nhiên sếp Trịnh đã quên mất ngày thường tần suất anh mắng đến mỗi khiến người ta khóc có bao nhiêu dày đặc. Từ 20 tuổi đến 50 tuổi, không có ai bị anh mắng mà không khóc hết.
Vương Thu nói có sách mách có chứng: "Đàn ông thì không thể khóc sao? Vậy hôm qua anh khóc cả đêm đó..."
"Rồi rồi rồi, biết cậu không sợ cường quyền rồi." Trịnh Quân cắt ngang lời cậu, cự tuyệt nghe lịch sử mất mặt của mình. Anh bị Vương Thu khóc đến nóng nảy, chỉ có thể xuống nước: "Đừng khóc nữa được không? Tôi xin lỗi cậu được chưa? Chờ sau khi cậu nghỉ việc rồi, tôi tìm mấy thiên kim nhà giàu cho cậu được không?
"Tìm thiên kim nhà giàu làm gì?"
Trịnh Quân giải thích: "Giới thiệu cho cậu chứ gì? Thỏa mãn nguyện vọng cơm bưng nước rót tận mồm cho cậu."
"Em tin vào cái bánh vẽ của anh lắm ấy." Vương Thu rất dễ dỗ, mới bị mắng qua lại tiếp tục tiện mồm: "Nhưng mà, sếp Trịnh à anh để tâm giúp em nhiều chút nha, nam nữ đều được, em không kén chọn."
"Tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà." Trịnh Quân nhìn Vương Thu đã ổn định cảm xúc, còn có thể hùa theo anh nói giỡn, tảng đá trong lòng mới rơi xuống: "Tránh ra tránh ra, tôi muốn phơi quần áo, đừng ở đây vướng chân vướng tay."
Hiện tại Vương Thu không keo kiệt mấy lời hay của mình, bẹp bẹp ném hết lên người Trịnh Quân: "Cảm ơn sếp Trịnh, sếp Trịnh vừa đẹp người lại đẹp nết! Sếp Trịnh anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng!"
"Vậy cậu còn nghỉ việc không?". ngôn tình hay
"Nghỉ chứ!"