Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 34: Buông Tay




Vỹ lấy một viên kẹo để ngậm cho tỉnh táo, anh chìm trong suy nghĩ một lúc khá lâu vì không biết nên tiếp tục câu chuyện từ đâu. Lông mày anh hơi chau lại, gương mặt có chút ủ dột.

- Hôm trước Giáng Sinh tầm vài hôm, gia đình bọn anh có dịp gặp gỡ lại nhau sau nhiều năm xa cách. Cũng ngay vào ngày hôm đấy Gia Kỳ được đưa đến bệnh viện do ngất xỉu đột ngột, lúc đó bác sĩ đã cho gia đình biết tình trạng của anh trai anh đã tệ hơn, người tưởng chừng có thể sống đâu đó thêm khoảng một năm nữa thì đùng một cái chỉ còn sống không đến được một tuần, và cụ thể là chỉ sống được tầm hai hôm sau khi nhập viện.

Dương vẫn lặng lẽ nghe anh kể, cô vẫn giữ đúng lời hứa với anh, cô không khóc. Thế nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài của cô.

Rồi Vỹ tiếp tục câu chuyện.

- Lúc anh ấy tỉnh lại, thì thị lực của anh trai anh đã suy giảm đáng kể rồi. Anh ấy bảo với anh rằng có thể thấy mọi thứ nhưng hơi không được rõ một chút. Vẫn nhìn thấy ánh sáng, dáng vẻ của mọi thứ xung quanh, chỉ là không thấy rõ mà thôi. Rồi anh ấy cũng kể cho anh về em, anh cũng rất đắn đo không biết nên nói điều này với em hay không...

Anh đột nhiên khựng lại giữa chừng, Dương lúc đó có chút phản ứng, cô quay lại nhìn anh.

Vỹ có chút ấp úng, anh định sẽ kể rõ chi tiết nhưng rồi lại thôi. Anh kể cho Dương biết tình cảm của Gia Kỳ dành cho cô, và mong ước của anh khi đó là chỉ mong cô có thể sống hạnh phúc.

- Trợ lý của anh trai anh có kể lại. Cậu ấy là người túc trực canh chừng anh Kỳ nên khi ngủ hay thức thì cậu ấy vẫn luôn âm thầm ở bên và quan sát. Cậu ta cũng nhận ra anh trai tôi có vấn đề nhưng lại không quá để ý, chỉ quan tâm ở chỗ đó là Gia Kỳ, anh ấy hay xem một cái gì đó rồi vui buồn lẫn lộn, khi thì cười rất hạnh phúc, khi thì khóc trông rất đau lòng.

Nói rồi anh đưa điện thoại của mình cho Dương, đọc pass cho cô rồi kêu cô vào phần thư mục ảnh đã bị ẩn.

Dương bất ngờ khi tất cả những kỉ niệm của cô và Gia Kỳ đều nằm hết ở đây. Khoé mắt đỏ hoe, cô muốn khóc nhưng cố gắng kiềm lại để không để nước mắt tuôn rơi. Dương nhấn mạnh vào điện thoại hơn, lướt qua từng bức hình, từng dòng tin nhắn, từng khoảnh khắc ôn nhu và ân cần của Gia Kỳ từng dành cho cô. Một cảm xúc lẫn lộn hiện rõ trên khuôn mặt cô, những hồi ức đẹp và nỗi đau đều tràn ngập trong lòng. Cô không hiểu lòng mình, rõ ràng là đã quyết tâm từ bỏ, nhưng sau khi nhìn thấy lại không thể kiềm được mà lại yếu lòng.

Vỹ tạm ngưng không kể tiếp. Dường như anh cũng đã hiểu rõ sẽ không có ai có thể thay thế được vị trí trong tim của cả hai người họ trừ đối phương. Anh cười nhạt, rõ biết là thế nhưng vẫn cố tình đâm đầu vào để rồi phải khó xử, khó chịu thế này.



Cảnh vật xung quanh chuyển động thật nhanh, thế nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy đường về lại xa đến quái lạ.

Khoảng gần năm tiếng sau, cả hai đã có mặt tại dinh thự của Dương.

Vỹ giúp cô đem đống hành lý xuống rồi giúp cô đem thẳng vào trong nhà.

- Dương xem đủ hết chưa, nếu không còn gì thì... anh về nhé! - Anh điềm đạm nói.

Dương im lặng, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, cô muốn xin lỗi anh một cách chân thành nhất.

- Em xin lôi!

Anh nhìn cô, lúc đầu có chút khó xử nhưng rồi sau đó anh chỉ mỉm cười xua tay.

- Là do anh mà, lẽ ra anh phải nói cho em sớm hơn thì chúng ta đã không phải... xin lỗi em nhé, Dương." - Anh cười nhạt.

Dương không nói gì thêm, chỉ nở một nụ cười tươi tắn nhất để chào tạm biệt anh.

Anh phải đi rồi đúng không?Ừm, giờ anh về. - Anh cố gắng gượng cười đáp.Không, ý của em là... anh sẽ không ở đây nữa đúng chứ?Anh trầm ngâm một chút, rồi cũng khẽ gật đầu. Hết hôm nay anh sẽ không ở đây nữa, anh lên thành phố Hồ Chí Minh để làm việc cho công ty bố như những gì anh đã từng hứa với bản thân cũng như là đã hứa với Gia Kỳ.

Dương chỉ lặng lẽ nhìn anh, hít một hơi thật sau và nói.

- Anh đi cẩn thận nhé, chúc anh tất cả, và đừng quên giữ gìn sức khoẻ của bản thân nhé!



Dương mỉm cười nói với anh. Anh bất giác đưa tay lên định xoa đầu cô theo thói quen như để nói cảm ơn, nhưng cũng mau chóng rút tay về, đút vào túi quần thật lịch lãm.

- Cảm ơn em, Dương. - Anh cười nhẹ.

Cả hai nhìn nhau, bất giác lại bật cười. Khoảnh khắc này khiến họ lại nhớ đến ngày đầu tiên cả hai gặp nhau, cũng là tại nơi này.

Cả Dương và Vỹ dường như đã có quyết định riêng trong lòng. Có thể khoảnh khắc ấy họ đã thật sự có chút tình cảm với nhau nhưng ở thời điểm hiện tại, họ chỉ xem đó là sự nông nổi, bộp chộp của cả hai mà thôi.

Trong lòng Gia Kỳ mãi luôn luôn có Dương. Trong lòng của Dương thì mãi luôn có hình bóng của Gia Kỳ, người mà anh không thể nào có thể thay thế được. Nếu là người khác thì ít ra anh vẫn sẽ có chút hi vọng để tiếp tục theo đuổi Dương, thế nhưng người trong lòng của Dương lại không phải ai khác mà chính là người anh trai mà anh trân quý nhất. Thế nên, có lẽ từ bỏ là phương án tốt nhất cho cả hai bây giờ.

Vỹ nói lời chào tạm biệt rồi bước ra khỏi cửa. Dương nhìn theo bóng dáng đang khuất xa dần của Vỹ, những giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi trên gương mặt xám xịt của cô. Cô không nuối tiếc, cũng không thấy buồn bã mà muốn níu kéo. Thế nhưng bản thân cô cũng không hiểu tại sao khi nhìn bóng dáng ấy đi xa mất thì trái tim cô như bị thắt lại, nước mắt cứ thế rơi không ngừng. Thế nhưng trong những giây phút cuối trước khi anh rời đi khỏi tầm nhìn của cô, cô đã nở một nụ cười thật tươi, thật rực rỡ nhất để nói lời chia tay cuối cùng.

"Tạm biệt anh, Lê Gia Vỹ..!

Vỹ cứ thế bước đi thật nhanh, cố gắng để bản thân không quay đầu lại.

Anh mau chóng lái xe về chung cư, thu dọn đồ đạc cá nhân cần thiết của anh đem đi trước, còn lại sẽ cho người qua dọn sau. Xong xuôi, ghé sang chỗ của một người anh quen để đón bé cún về, rồi phóng xe thật nhanh để rời khói nơi đó.

Anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác như một phần của đời anh vừa rời đi mất vậy. Những kỷ niệm ngọt ngào bỗng dưng tràn ngập trong tâm trí anh, khiến anh cảm thấy tiếc nuối và hụt hẫng khôn xiết. Thê nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và anh phải tiếp tục điều chỉnh bản thân để đối diện với những thử thách lớn hơn phía trước.

"Rồi thời gian sẽ làm lành vết thương này, và mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Đúng không, anh trai...!