Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 10: Đà Lạt (5)




Châu về phòng, thấy Dương uống thuốc xong đã ngủ say sưa, ngon lành nên cô cũng an tâm. Châu không ngủ cùng mà nằm đó bấm điện thoại, rồi bỗng nhớ lại lúc khi đi xe trượt cùng Tuấn mà ngượng đỏ hết cả mặt.

Ở phía Tuấn cũng không khấm khá gì, anh cứ mãi trằn trọc rồi nhớ về lúc đi xe trượt cùng Châu ban sáng. Anh ngồi ngoài phòng khách thờ thẫn, thẫn thờ đến một lúc lâu rồi mới đi pha chút cà phê uống cho tỉnh táo.

Đến chiều, mọi người tụ tập đông đủ để cùng đi dạo quanh hồ rồi sau đó sẽ ghé vào chợ đêm Đà Lạt dạo chơi tối.

Châu ở trong phòng dùng tay lay Dương dậy, mãi một lúc cô mới uể oải mở mắt, Châu cứ giục nên cô mau chóng định hình lại rồi thay đồ ra tập họp với mọi người. Vì Dương có vẻ còn mệt mỏi nên Châu có đề nghị Quốc chở Dương đi cho an toàn. Mọi người đi đến một quán cà phê nằm khá gần chỗ Hồ Xuân Hương để chụp hình và ngắm cảnh. Châu cẩn thận không cho Dương kêu nước có ga nữa, chỉ cho Dương dùng nước ép hoặc trà trái cây thôi, còn Dương biết mình đang phiền bạn lo lắng cho mình thế nên cũng ngoan ngoãn nghe lời. Hân vẫn cập nhật trạng thái của Dương cho người kia một cách thận trọng, không để cho mọi người nghi ngờ. Chơi ở quán một lúc lâu thì mọi người muốn cuốc bộ qua chợ đêm luôn vì nó cũng khá gần đây, nên có xin phép quán cho để nhờ xe lại và may mắn là họ đồng ý.

Cả đám vừa đi vừa trò chuyện, hiện tại không phải mùa du lịch nên xung quanh cũng thoáng hơn, không quá đông đúc. Mọi người vào chợ, sau đó chia nhau ra để đi mua đồ, tuy nói chia ra nhưng thật sự mọi người đứng mua ở những quầy sát cạnh nhau và có thể nhìn thấy nhau. Dương nhìn mấy hủ dâu, cóc, xoài lắc mà thèm thuồng, nhưng biết dạ dày mình đang đau nên không dám ăn bậy bạ sợ báo hại phiền đến Châu thêm, cuối cùng thì cô quyết định mua một cái áo để giữ ấm do cô quên đem theo áo khoác vì nghĩ trời sẽ không lạnh mấy. Châu và Tuấn thì dạo mua bánh trái về, rau củ sấy khô và trà atiso về làm quà cho gia đình. Nhi, Hân, Quốc và Vỹ thì đang đứng đợi cô bán hàng làm cho bốn phần bánh tráng nướng, sẵn cũng đợi ba người kia mua đồ luôn.

Xong xuôi thì mọi người đi dạo một lúc, chụp thêm ảnh rồi lại quanh về quán cà phê ban nãy để lấy xe về lại homestay. Hôm nay bọn họ quyết định ăn ở một quán đồ ăn gần nhà cho tiện, không những thế lại còn rất sạch sẽ và đồ ăn khá là ngon nữa. Ai ăn xong cũng tấm tắc khen, dù vậy thì có Dương, người duy nhất bình thường rất háu ăn nên nay chỉ ăn như mèo ngửi thì khiến mọi người để ý vô cùng.

- Mày giảm cân à, sao ăn ít thế? - Quốc nhìn sang Dương hỏi

- Đúng rồi, thấy mày dường như chẳng động đũa, bộ lén ăn gì rồi đúng không? - Hân giả vờ lo lắng theo mọi người.

Dương chỉ cười cười gật đầu bảo đang giảm cân do mấy hôm gần đây ăn quá nhiều, nhưng chỉ có Châu biết Dương bị đau dạ dày lại nên không ăn được nhiều. Thế nên cô định bụng xíu nữa sẽ đi mua tí cháo cho Dương lót bụng.

- À mọi người, do tao có việc gấp nên chắc không thể đi chuyến Nha Trang được, Quốc lái xe chở mọi người được không? - Tuấn hỏi

Mọi người đều có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng quan tâm hỏi lại Tuấn.

- Tao thì chở được, nhưng không đầy đủ người thì đi làm gì? - Quốc nói.



- Đúng rồi đấy, bọn mình đi chủ yếu là để tụ mặt đông đủ thành viên mà, chứ không mấy năm trước kia bọn mình đã tổ chức đi chơi cả chục lần dù không có Dương rồi! - Châu nói tiếp.

Những người còn lại cũng gật gù đồng ý, nên sau một hồi thì cả bọn quyết định sẽ chỉ chơi ở Đà Lạt thêm hai ngày tới, và sau đó sẽ về thẳng nhà luôn.

- Vậy thì tụi mình phải cố gắng nâng niu hai ngày còn lại thôi ha. - Nhi mỉm cười nói.

Tối hôm đấy, mọi người về homestay muộn hơn vì sau khi ăn xong thì cả bọn rủ nhau đi dạo ngắm cảnh. Hân vẫn chụp ảnh Dương rồi báo cáo cho người đã thuê cô, Hân luôn cố gắng giữ Dương cách những người nam khác trong nhóm như được căn dặn, tuy thế mọi người cũng không thắc mắc hay nghi ngờ gì cả.

Đến khoảng mười một giờ hai mươi phút hơn, mọi người tụ tập ở phòng khách để xem phim cùng nhau, dù chưa phải đêm cuối nhưng hôm nay cả nhóm quyết định sẽ ngủ ở ngoài phòng khách chung với nhau. Trên ghế sô pha thì chỉ đủ cho hai người nằm, để những người còn lại cũng có thể nằm chăn ấm nệm êm, mọi người đã lên phòng trên lầu để lấy nệm gối xuống, khi nào trả home sẽ đem lên trả mọi thứ vào vị trí ban đầu của nó. Quốc, Tuấn nằm trên sô pha, còn Vỹ thì sẽ nằm trên một chiếc giường xếp nhỏ cùng với bé cún của mình. Hội chị em sẽ cùng nằm chung trên chiếc nệm “big size” kia. Mọi người cùng nhau xem một bộ phim, có người thì đã thiếp đi còn có người thì vẫn chăm chú xem. Bởi ngày hôm sau mọi người không có lịch đi chơi vào buổi sáng nên hôm nay muốn thức muộn một chút, để có thể tận hưởng trọn vẹn cảm giác, khoảnh khắc tuyệt vời này.

......................

Ngày thứ ba ở Đà Lạt. Khoảng tám giờ sáng hơn, khi mọi người đang còn say giấc nồng thì Dương đã lờ mờ thức dậy, hôm qua cô nhớ rõ mình hăng hái nói chuyện, coi phim cùng mọi người thế mà lại ngủ đi mất lúc nào không hay. Dương nhẹ nhàng ôm gối của mình từ từ đi vào phòng, Dương nằm lướt lướt điện thoại xem xem có gì hay ho trên mạng để giết thời gian chờ mọi người dậy. Nằm được một lúc Dương lại ngủ tiếp, đến khi ở bên ngoài có tiếng động của các bạn mình.

Tuấn cũng đã thức giấc, anh vệ sinh cá nhân rồi ra sô pha nằm, đợi mọi người thức, trong lúc đó cũng có một bé cún đáng yêu đã thức giấc, anh chơi cùng nó một lúc lâu thì mọi người mới thức dậy hết.

Hôm nay cả nhóm dự định sẽ đi trượt phao khô rồi đi đến nông trại hái dâu rồi chơi với các bé lạc đà ở đấy. Mọi người thay đồ xong rồi úp vài gói mì ăn sáng cho tiện, vì sẽ đi giấc trưa nên mọi người di chuyển bằng chiếc limousine thay vì đi xe máy như mọi hôm nữa.

Đặc biệt là chuyến đi ngày hôm nay có thêm sự góp mặt của thành viên thứ tám của nhóm đó là bé cún Meo của Vỹ. Vì ngày mai cả bọn sẽ phải lên đường về rồi nên hôm nay phải bung xoã hết mức có thể, nên đến tối về đến home thì mọi người cũng đã rất mệt, cả bọn quyết định sẽ ở cùng nhau thêm một hôm, mọi người cùng nhau kể chuyện, tâm sự những điều thầm kín nhất cho đến khi họ chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày cuối ở Đà Lạt, mọi người dọn dẹp, soạn đồ để đi về Đồng Nai. Tuy rất lưu luyến nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ, vì đây không phải và chuyến đi cuối cùng, cả đám hứa hẹn sẽ tiếp tục làm thêm một chuyến khi có dịp. Mọi người mang đồ ra xe, hẹn chủ home để đưa lại chìa khoá, rồi sau đó lên xe để về nhà…