Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 1: Kỳ và Dương




Vào một buổi chiều trên đường phố Sài Gòn, những cơn mưa bất chợt lại kéo đến, khiến thành phố như có thêm nỗi buồn trong những hạt mưa lấp lánh. Trước dòng người vội vã đi lại, có hai tâm hồn đang tan vỡ ra thành từng mảnh vụn, đổ nát trước cơn mưa giông mùa hạ.

- Xin em, đừng đi. Hãy cho anh hai năm, à không chỉ một năm thôi. Anh hứa, sẽ cho em một danh phận rõ ràng. Anh xin em, Dương…

Gia Kỳ khóc lóc trông rất đau khổ, cố níu giữ người con gái của anh đừng đi. Còn về phía Dương, cô đã khóc rất nhiều khi biết anh có hôn ước với người khác và sắp sửa đám cưới trong vài tháng tới. Cô cho rằng mình là người thứ ba, nên suy sụp đến tột cùng, mặc cho người cô yêu đang tha thiết cầu xin.

- Đừng nói thêm điều gì nữa. Như anh thấy đấy, em không muốn làm kẻ thứ ba, một khi anh đã muốn lấy người khác về làm vợ thì hãy có trách nhiệm với cô ấy. Đừng tơ tưởng đến em nếu anh đã có vợ, từ giờ em không muốn nhìn thấy anh thêm nữa, tạm biệt, Kỳ.

Cô rưng rưng nói, sau đó bắt vội một chiếc Xanh SM đi về nhà. Cô mặc kệ cánh tay anh đang cố níu cô, vùng sức thoát khỏi anh. Bác tài xế thấy anh như đang cố gắng làm chuyện xấu nên đã giúp Dương rời khỏi đó một cách nhanh chóng. Cô bỏ mặc anh ở đấy, không có một cái ngoảnh đầu nhìn lại. Lần này là chấm dứt thật sự cho cả hai, qua cửa kính xe, cô nhìn thấy trời hôm nay mưa to hệt như cái ngày ấy, ngày định mệnh khiến hai người đến với nhau.

Quay trở lại một năm về trước, Dương là một cô gái trẻ 21 tuổi, hiện đang là nhân viên bán hàng kiêm nhà thiết kế cho một hãng thời trang, cô đang vội chạy trốn dưới cơn mưa tháng năm trông rất vội vã.

- Toang thật, biết thế lúc nãy mình đã về sớm hơn tí, ham công tiếc việc chi cho để mắc mưa vậy, hic…

Bánh xe vận mệnh có lẽ cũng quay từ lúc này, Dương tắp vào một quán rượu nho nhỏ để trú mưa, vô tình gặp phải cấp trên của cô - Gia Kỳ, giám đốc hãng thời trang tên MS ở đất Sài Thành. Dương khá bất ngờ khi thấy sếp mình ở đây, một nơi khá là “nhỏ bé” so với những người có tiền có quyền như giám đốc cô. Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương, cô vội treo áo khoác đã dính đẫm nước mưa của mình lên rồi vào trong ngồi, vì quán rất chật nên cô đành ngồi một vị trí khá gần với sếp của mình, nhưng cô cũng giữ ý tứ tránh phiền đến sự riêng tư của anh.

- Cho tôi order một ly cocktail, lưu lượng như cũ.

Dương trở về chỗ sau khi đã gọi được đồ uống cho mình, bất giác cô lại vô thức liếc qua chỗ sếp mình đang ngồi, cảm thán sao lại có người tuấn tú và lịch lãm đến vậy. Gia Kỳ dường như cũng nhận ra cô trong lúc cô gọi thức uống, anh nhìn sang chỗ cô ngồi thì bốn mắt liền chạm nhau. Dương khá lúng túng và bối rối trong lòng, nhưng đã kịp lấy lại bình tĩnh rồi lịch sự đi đến chào hỏi sếp.

- Lâu quá không gặp, thưa sếp.

Cô không biết là mình ảo tưởng hay do bị trông gà hoá cuốc mà lại thấy anh cười khẩy lên một cái khi cô vừa đến. Dù đã có gặp qua đôi lần nhưng lần nào mặt đối mặt với anh, trái tim thiếu nữ của cô lại rung rinh trước vẻ mặt điển trai ấy. Anh cười dịu dàng, nhìn cô và hỏi.

- Tôi tưởng cô không thấy tôi chứ?

- Em có thấy sếp ạ, nhưng em không muốn làm phiền đến sếp.

Dương thật lòng trả lời, nhưng không hiểu tại sao sếp lại cứ cười cười với cô, không hiểu là do anh đang say hay do anh đang có chuyện vui trong lòng nữa. Mới lúc nãy anh còn trầm ngâm với ly rượu của mình mà giờ như một người khác vậy. Không kiềm được lòng tò mò, cô liền hỏi anh.



- Hôm nay công việc có tiến triển tốt ạ? Em thấy sếp có vẻ khá phấn khởi.

Nghe xong câu hỏi của cô, anh bỗng phì cười một tiếng làm cô đơ cả người.

- Công việc ở công ty vẫn thế, chúng ta tan ca rồi, cứ xem nhau như bạn bè thôi.

- A, em hiểu ạ.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vu vơ hỏi.

- Mưa to như này không biết bao giờ mới dứt, em có muốn về cùng anh để bàn luận chút về công việc không?

Cô đặt dấu chấm hỏi to đùng trong lòng, chính anh khi nãy còn bảo cô không bàn luận về công việc nhưng giờ chính anh cũng lại muốn bàn về công việc. Cô phì cười hỏi lại anh.

- Em tưởng sếp không muốn bàn chuyện công việc chứ.

Anh e hèm một tiếng, vẻ mặt có chút ngại ngùng rồi trả lời lại cô.

- Nói chuyện khác cũng được.

Cô mỉm cười rồi gật đầu đồng ý. Sau đó anh lấy dù của mình che cho cô ra xe.

- Sếp cứ nghiêng dù về phía mình đi ạ, dù to lắm em không ướt được đâu ạ.

Anh ừ một tiếng cho có nhưng tay vẫn nghiêng dù sang cho cô, cô thấy thế nên có hơi nép sát vô người anh tí cho anh đỡ ướt, nhưng có lẽ chính hành động đó đã làm cả hai có thêm chút rung cảm về nhau nhiều hơn. Định mệnh đã đẩy họ gặp nhau trong một quán rượu nhỏ giữa Sài Gòn ngập nắng mưa, trong lòng lại có chút lay động.

Cũng từ cái ngày hôm đó, cả hai nhận thức được tình cảm của mình dành cho đối phương, sau một tuần thì chính thức hẹn hò. Gia Kỳ luôn ân cần đưa đón cô sau khi tan làm. Họ cùng đi ăn, đi chơi, làm đủ thứ chuyện trên đời. Lúc đó Dương cảm thấy anh là một chàng trai ấm áp và tinh tế vô cùng, có lẽ bởi những điểm đó mà cô đã phải lòng anh.

Sau một khoảng thời gian yêu đương nồng thắm cũng là thời điểm cuối năm, cả hai đều tất bật trong công việc, Dương hầu như dành thời gian để hoàn thiện sản phẩm trước đầu năm mới, còn Gia Kỳ thì phải đi công tác liên tục để gặp đối tác. Mãi cho đến Tết cả hai mới được thư giãn, nghỉ ngơi. Mỗi khi gặp nhau anh đều cuộn tròn mình vào trong lòng cô.

- Khoảng thời gian cuối năm bận bịu thật anh ha, từ hồi vô công ty đến giờ thì đợt vừa rồi là chạy việc căng thẳng nhất ý.



Cô xoa xoa mặt anh, vừa nghịch tóc anh vừa hỏi.

- Năm nào cũng vậy, cứ hễ vào cuối năm là công ty cũng chạy việc như thế đấy.

- Thế ạ, vậy là em chịu khổ dài ư.

Cô bất giác thở dài, nhìn điệu bộ của cô, tuy than vãn nhưng anh lại thấy cô đáng yêu vô cùng.

- Bé này, mùng một em có về quê hay đi đâu đó với gia đình không?

Ánh Dương bỗng chốc rơi vào trầm tư, ánh mắt có chút buồn bã. Nhưng cô vẫn mỉm cười kể cho anh câu chuyện tuổi thơ của mình.

- Lúc nhỏ nhà em nghèo lắm, ba em là trẻ mồ côi, do ông bà mất trên chiến trường ấy ạ, còn mẹ thì được bảo bọc và sống như công chúa nhỏ vậy. Ông ngoại do lúc đó ông chưa hiểu sự tình, ông không biết mẹ quen ba nên ép mẹ cưới một ông thương nhân nào đó. Mẹ em đứng giữa thế tiến thoái lưỡng nan nên đành vờ nghe lời ông làm đám cưới, sau đó lấy tiền cưới đó bỏ trốn để ở với ba em. Ba em thật sự không biết chuyện của mẹ, sau này mẹ có kể cho em và ba nghe, ba không tức giận mà chỉ suýt xoa thương mẹ nhiều hơn thôi.

- Vậy tính ra ba mẹ em thương nhau thật đấy, anh ngưỡng mộ thật.

Anh trầm ngâm ca thán, còn cô tiếp tục kể.

- Ba với mẹ chia sẻ cho em nhiều chuyện hay lắm, họ cũng rất yêu thương em. Cho đến năm em học lớp sáu thì biến cố xảy ra, lúc đó mẹ em đang làm cho một kho hàng, em nghe được là do bất cẩn nên một nhân viên nào đó vứt tàn thuốc đang cháy dở ở đó mà chạy vội đi đâu đấy. Hàng hoá thì chủ yếu là vật dễ bắt lửa nên… mẹ em đã không qua khỏi.

Cô sùi sụt rồi nói tiếp. Anh dụi dụi vào tay cô như một chú mèo nhỏ, tỏ ý muốn an ủi cô.

- Ngày đó ba em khốn đốn lắm, hay tin mẹ mất ba em như sụp đổ. Em không biết bằng cách nào mà ba em đã liên lạc với ông bà ngoại, ban đầu họ tức giận lắm nhưng cuối cùng cũng tha thứ cho ba em, ông bà em sống cũng tình cảm lắm, họ từng bảo với ba nếu mẹ nói cho ông bà biết thì ông bà cũng không ngăn cấm mẹ đâu, chẳng qua là họ thật sự không biết nên hối thúc mẹ lấy chồng. Ba em cũng rất buồn vì đáng lẽ ra ba phải gọi cho ông ngoại sớm hơn, để mẹ không vất vả và rồi… chuyện đáng tiếc sẽ không xảy ra. Năm lớp bảy đó em chuyển trường vì phải sống cùng ông bà, có cả ba em nữa. Tuy ba ở nhà ông bà nhưng vẫn rất hay về nhà cũ, nhà của mẹ và ba em ấy. Tuy ba không nói nhưng trông ba buồn bã cực, ông và bà ngoại đều động viên tinh thần cho ba, em vui lắm vì ông bà rất quan tâm đến ba, và cả em nữa.

Anh bỗng ngồi dậy, dùng cánh tay vững chải, cứng cỏi ấy ôm cô vào lòng hết sức dịu dàng.

- Anh không thể nói chính xác rằng anh yêu em nhiều như thế nào, nhưng anh chỉ muốn em biết là cả đời này, anh sẽ che chở, bảo vệ và yêu thương em như cách mà ba em đã yêu thương mẹ và em.

Trong phút chốc, cô rưng rưng nước mắt, hai tay giữ vào eo của anh và cảm nhận cái ôm ấm áp của anh dành cho mình. Tuy rất bình yên nhưng không hiểu vì sao mà trong lòng cô lại có một chút cảm giác day dứt đến khó tả. Cứ như thể sắp tới sẽ có giông tố ập đến cuộc tình này vậy.