Lương Tùng Đình không biết có điều gì đột nhiên cổ vũ cho khí thế của Úc Thanh Chước, hắn bật cười, nói: “Kiêu ngạo quá nhỉ.”
Có lẽ chính bản thân hắn cũng chưa nhận ra rằng thái độ của mình đã dần trở về như lúc trước sau khi Úc Thanh Chước làm loạn.
Khí thế của anh vẫn không giảm, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Một tuần là một tuần, không được kéo dài nữa đâu đấy.”
Lương Tùng Đình nhìn thẳng vào mắt anh. Đuôi mắt của Úc Thanh Chước hoe đỏ nhưng ánh mắt lại không hề né tránh, giờ phút này không hiểu sao Lương Tùng Đình lại thấy thích cảm giác bị anh ép buộc.
Một tuần nữa là sang năm mới, hai người cũng không thể tách ra vượt qua giao thừa được.
Hắn không đồng ý ngay mà chỉ bình thản nói với Úc Thanh Chước: “Về ngủ đi.”
Lúc này anh không thể ép hắn làm điều gì được nữa, chỉ bỗng nhiên nói ra một yêu cầu cực kì trẻ con: “Anh Đình về đắp chăn cho em đi.”
Vừa rồi khi chạy tới đập cửa anh còn bày ra vẻ hùng hổ, vậy mà bây giờ giọng điệu xin đắp chăn lại vô cùng mềm nhẹ.
Lương Tùng Đình không từ chối cũng không cười nhạo anh ấu trĩ, thật sự dẫn anh đi về phòng ngủ chính. Chờ đến khi Úc Thanh Chước ngoan ngoãn nằm xuống hắn mới cầm một tấm chăn mỏng và chăn bông đắp lên cho anh.
Khi hai người ngủ chung chỉ cần một tấm chăn, không phải Úc Thanh Chước ôm Lương Tùng Đình thì cũng là Lương Tùng Đình ôm chặt anh ngủ.
Giờ ở riêng hai phòng, Úc Thanh Chước phải lấy thêm cho mình một cái chăn mỏng nữa.
Anh nhìn Lương Tùng Đình trong căn phòng mờ tối, nói câu chúc ngủ ngon. Hắn cũng nói ngủ ngon rồi rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đêm nay có một vở tuồng nhỏ, hai người như cãi cọ rồi lại như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng chắc chắn lần này có thể xem là lần Úc Thanh Chước cư xử bốc đồng nhất trước mặt Lương Tùng Đình kể từ khi anh về nước đến nay, nhưng lại không phải là chuyện xấu.
Trên đời này làm gì có chuyện người yêu không cãi nhau, ngay cả những mối quan hệ bền chặt nhất cũng phải trải qua vài khúc mắc.
Không phải Lương Tùng Đình cố ý tạo khoảng cách với Úc Thanh Chước, chỉ là bảy năm xa nhau để lại trong lòng hắn nỗi lo lắng dai dẳng, tính cách và cái tôi của Úc Thanh Chước không ngừng nhắc hắn rằng liệu bọn họ có còn giẫm lên vết xe đổ nữa không. Vậy nên hắn mới nói bản thân phải tự vượt qua chuyện này, đây là lời nói thật, hắn thực sự cần một ít thời gian.
Sau đêm đó, có vẻ quan hệ giữa hai người đã dịu đi một chút.
Tối hôm sau Úc Thanh Chước có buổi liên hoan với đồng nghiệp ở Viện nghiên cứu sách cổ. Gần cuối năm nên có không ít mấy hoạt động thế này, tuy Úc Thanh Chước không ở trong biên chế nhưng năng lực nghiệp vụ của anh không có chỗ bắt bẻ, ở cơ quan luôn khiêm tốn thân thiện, hòa hợp với đồng nghiệp nên hay được mời đi. Truyện Điền Văn
Tối ấy anh uống chút rượu, Lương Tùng Đình lái xe đến đón anh. Ngồi trên xe, anh mơ màng quay sang nói với hắn: “Lúc nãy có vài đồng nghiệp muốn giới thiệu người yêu cho em.”
Lương Tùng Đình nhướn mày, hỏi lại: “Em trả lời thế nào?”
Úc Thanh Chước vén tay áo lên cho hắn xem vòng lưu ly anh đeo ở cổ tay, cười cười, “Em nói với bọn họ đây là tín vật đính ước.”
Cái vòng chỉ có hai trăm tệ nhưng Úc Thanh Chước lúc nào cũng đeo. Lương Tùng Đình đối với anh nặng tình nặng nghĩa, sao anh có thể khác hắn chứ.
Lương Tùng Đình không nói gì nữa, tập trung lái xe và nhìn đường phía trước.
Về đến nhà Úc Thanh Chước đi tắm, anh đang cởi quần áo trong phòng tắm thì Lương Tùng Đình đứng bên ngoài gõ cửa, nói với anh: “Lúc tắm đừng khóa cửa.”
Anh nghe vậy thì mở cửa ra. Áo trên đã cởi hết, quần bên dưới còn mặc, mỗi một tấc da và đường cong cơ bắp ở thân trên đều gợi cảm mê người.
Lương Tùng Đình biết anh cố ý cho mình xem, tầm mắt cũng không thèm tránh né.
Úc Thanh Chước mỉm cười, bởi vì uống rượu mà gương mặt của anh hơi ửng đỏ, đã biết rõ còn hỏi: “Anh Đình cũng muốn vào à?”
Lương Tùng Đình đã quen bị anh trêu chọc quyến rũ, hắn biết kiểu gì đêm nay cũng chẳng làm gì được nên tâm như nước lặng, nhàn nhạt nói: “Đừng bật nước nóng quá.”
Hắn chỉ lo Úc Thanh Chước uống rượu rồi tắm rửa xảy ra chuyện chẳng lành.
Úc Thanh Chước thình lình dán sát tới, tranh thủ lúc Lương Tùng Đình không kịp đề phòng mà cắn lên môi hắn một cái, thì thầm: “Đêm nay em muốn trả ơn, anh Đình đi vào phòng chờ đi.”
Lương Tùng Đình không để trong lòng, hắn cũng chẳng cần giữa mình và Úc Thanh Chước phải có qua có lại. Nhưng hơn mười phút sau Úc Thanh Chước thật sự gõ cửa phòng làm việc, anh mặc áo choàng tắm, trên tóc vẫn còn chút hơi nước, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh bàn.
Hắn dựa vào lưng ghế nhìn anh, nửa cười nửa không hỏi: “Lại muốn anh phục vụ à?” nói rồi định kéo anh lại gần.
Không ngờ Úc Thanh Chước lại vịn đùi hắn quỳ xuống trước.
Về tình Lương Tùng Đình còn chưa tha thứ cho anh, lúc này cũng không muốn để thân thể đi trước. Hắn duỗi tay nắm lấy mặt anh, “Úc Úc, anh không dễ mềm lòng vậy đâu.”
Úc Thanh Chước bị hắn bóp mặt nên không nói rõ được mà ú ớ: “Em làm xong anh có thể giận tiếp, đây là hai chuyện khác nhau.”
Lương Tùng Đình không kéo được anh lên, anh cứ khăng khăng quỳ. Anh đã nhanh tay xốc được áo hoodie của hắn, cúi đầu hôn từng múi cơ bụng làm cho hắn không khỏi hít sâu một hơi. Úc Thanh Chước vừa hôn vừa khẽ thở hổn hển, không phải anh cố ý mà là đã thực sự động tình, hơi thở nóng bỏng lướt trên da, Lương Tùng Đình không cần ấn mà đầu anh đã cúi ngày càng thấp.
Nhưng một phút trôi qua, Úc Thanh Chước dần trở nên chậm chạp.
Lương Tùng Đình ngửa đầu tựa vào lưng ghế, vươn một tay ra tắt đèn bàn, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve má trái Úc Thanh Chước.
Hắn bị anh trêu chọc như tên đã lên dây, khóa quần đã kéo xuống một nửa vậy mà Úc Thanh Chước lại cứ thế ngủ mất.
Lương Tùng Đình ngồi trong phòng làm việc tối đen, vừa vuốt má anh vừa thở dài. Hắn nên làm gì với ông trời con này mới phải đây?
Cứ ngồi im lặng như vậy một lát, cuối cùng hắn cúi người xuống hôn lên trán Úc Thanh Chước, cảm thấy hình như bản thân không còn tức giận như trước nữa.
***
Chỉ còn năm ngày là đến tết dương.
Buổi sáng Lương Tùng Đình nhận được điện thoại của Thôi Dương, y bảo hắn thay mình tham dự một hoạt động thường niên của tạp chí kiến trúc.
“Đều là mấy người cậu biết, sau tiệc rượu là buổi quyên góp từ thiện. Cậu đi một mình hay mang theo bạn đến cũng được.”
Năm ngoái sau khi Lương Tùng Đình đạt được giải thưởng Nhà thiết kế trẻ của năm thì đã nhận phỏng vấn độc quyền cho tạp chí này. Những buổi họp mặt thường niên thế này đương nhiên phải đi, luôn luôn không thể thiếu việc xã giao tạo dựng mối quan hệ.
Hắn đồng ý đề nghị của Thôi Dương, ngắt máy xong không nghĩ nhiều mà gọi cho Úc Thanh Chước.
Thông thường công việc ở Viện nghiên cứu sách cổ hay nhàn nhã vào trước và sau đợt cuối năm, nhưng riêng Úc Thanh Chước vẫn bận rộn như cũ. Trước nay anh chẳng bao giờ chịu ngồi yên, hiện anh đang sửa một bản văn hiến hai mặt của triều đại Tây Hạ, quá trình rất phức tạp, sự chênh lệch giữa phần đã được tu bổ trước đó và bản gốc tính bằng milimet. Tay phải thật vững, đầu óc phải thật tập trung nên di động của anh vẫn luôn tắt.
Lương Tùng Đình gọi cho anh không được, hai tiếng sau Úc Thanh Chước mới xong việc để gọi lại cho hắn.
Hắn vào thẳng vấn đề, hỏi anh: “Tối nay em có bận gì không? Đi cùng anh đến một buổi tiệc rượu.”
Lúc này Úc Thanh Chước đứng bên cạnh cửa sổ, đang tháo kính xuống nghe thấy lời mời của Lương Tùng Đình thì không khỏi ngơ ngác.
Anh a một tiếng, giống như không hiểu gì.
Lương Tùng Đình nói lại lần nữa: “Tạp chí kiến trúc tổ chức buổi họp mặt thường niên có thể dẫn theo bạn bè tới, nếu em rảnh thì chiều anh sẽ qua đón em.”
Tuy Úc Thanh Chước cảm thấy bất ngờ nhưng vẫn đồng ý ngay lập tức, hỏi lại Lương Tùng Đình rằng có yêu cầu gì về ăn mặc hay không.
Đối với quần thể “thẳng nam” như kiến trúc sư thì mặc áo sơ mi và quần dài bình thường đã được xem là quá chỉn chu rồi, hắn trả lời anh: “Tùy em thôi, không có yêu cầu gì.”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Úc là người trọng thể diện, dù mặc gì cũng được nhưng chắc chắn anh sẽ không tùy tiện.
Lương Tùng Đình đón anh lúc năm giờ. Úc Thanh Chước thay quần áo lao động ra rồi mặc một thân sơ mi quần âu mà anh luôn để sẵn trong văn phòng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dài để tránh rét.
Hắn dừng xe trước cửa viện nghiên cứu, nhìn Úc Thanh Chước đi xuống từ cầu thang, một góc vạt áo của anh khẽ bay trong gió lạnh.
Úc Thanh Chước có khung xương rất đẹp, cho dù đang làm gì thì cũng mang một vẻ đẹp ưu nhã ung dung. Tầm mắt của Lương Tùng Đình luôn đặt trên người anh, mãi đến khi anh đi tới gần xe thì hắn mới giúp anh mở cửa từ bên trong.
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng nổi tiếng ở đường Kim Ngư. Khi hai người đến nơi còn khá sớm, bữa tiệc mới chỉ vừa bắt đầu, một dàn nhạc đang diễn tấu nhạc nhẹ trên sân khấu.
Lương Tùng Đình không chủ động giao tiếp, tính cách của hắn vốn là thế, giờ đã ba mươi mấy nên càng không miễn cưỡng bản thân phải trở thành cao thủ xã giao như Thôi Dương, chỉ khi nào nhìn thấy ai đó khá quen thuộc thì hắn mới đi tới trò chuyện vài câu với đối phương.
Úc Thanh Chước có khi thì đứng bên cạnh hắn, có khi lại đi ra bàn lấy chút đồ ăn, cũng không phải lúc nào cũng dính sát lấy hắn.
Lương Tùng Đình có thể hiểu được dụng ý của anh, đại khái là Úc Thanh Chước suy nghĩ cho mặt mũi của hắn, anh không muốn để những người tham dự bữa tiệc đêm nay nhận ra quan hệ giữa hai người nên mới giữ khoảng cách, nhìn qua chỉ nghĩ bọn họ là bạn bè mà thôi.
Hắn không vạch trần anh nhưng mỗi khi Úc Thanh Chước đi xa hắn vài bước, cho dù Lương Tùng Đình đang nói chuyện với người khác đi nữa thì ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về anh.
Có lẽ vì để bữa tiệc trở nên phù hợp với chủ đề kiến trúc nên có vài mô hình 3D và ấn phẩm kỷ niệm được đặt trưng bày giữa hội trường. Úc Thanh Chước cầm một cuốn lên hứng thú lật xem, hai mươi phút trôi qua mà anh vẫn đang chăm chú đọc tạp chí.
Lương Tùng Đình bên kia mãi mới thoát được khỏi cuộc trò chuyện xã giao, nhấc chân đi về phía anh.
Khi chỉ còn ba bước nữa là tới bên cạnh Úc Thanh Chước thì bỗng có bóng người chắn ngang trước mặt hắn, nói với anh bằng giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, “Thầy Úc?! Sao anh lại ở đây?”
Úc Thanh Chước ngẩng đầu lên khỏi cuốn tạp chí, anh nhìn Lương Tùng Đình đang đứng ở đối diện mình trước rồi mới nhìn sang người đàn ông vừa lên tiếng.
Anh không khỏi sửng sốt, không ngờ rằng Bắc Kinh lại nhỏ bé như thế, vậy mà anh lại gặp lại Kiều Lãng ở đây.
Lần trước khi từ chối người này Úc Thanh Chước đã nói rất rõ ràng nên bây giờ anh cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, mỉm cười lịch sự trả lời y: “Giám đốc Kiều, trùng hợp quá.”
Sự hào hứng trên gương mặt Kiều Lãng rất rõ ràng, thậm chí nói chuyện còn hơi lộn xộn, y vươn hai tay chủ động nắm lấy bàn tay Úc Thanh Chước, “Sao anh lại tới đây? Nếu biết trước là anh cũng tham dự thì tôi nên đón anh mới phải, hay lát nữa tôi đưa anh về nhé? Tôi đi xe, cũng không uống rượu.”
Lương Tùng Đình đã tới đứng cạnh Úc Thanh Chước, Kiều Lãng lại giống như tự động bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Úc Thanh Chước vội vàng rút tay về rồi nghiêng đầu nhìn hắn, trông thấy lông mày Lương Tùng Đình nhíu lại, vẻ mặt hơi khó chịu, hoàn toàn khác với dáng vẻ bình thản ít cảm xúc thường ngày.
Anh sợ hắn hiểu lầm, lập tức nói với Kiều Lãng: “Bạn tôi đưa tôi tới, đây là Lương Tùng Đình, kiến trúc sư của Tạo Nghệ, chắc là hai người cũng biết nhau rồi nhỉ.”
Úc Thanh Chước nhớ lúc trước Triệu Sĩ Minh từng nói qua khi giới thiệu về Kiều Lãng với anh, người này cũng làm ngành kiến trúc xây dựng.
Bấy giờ Kiều Lãng mới nhìn về phía Lương Tùng Đình, đúng là bọn họ đã gặp nhau vài lần trong mấy buổi đấu thầu. Kiều Lãng vừa tự hỏi quan hệ giữa Lương Tùng Đình và Úc Thanh Chước là gì, vừa lịch sự duỗi tay ra với hắn.
Lương Tùng Đình cũng vươn tay bắt tay y, nói: “Đã lâu không gặp, giám đốc Kiều.” Hắn dừng một lát rồi nói tiếp, “Thanh Chước là người yêu của tôi.”