Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 41: Biết vì sao anh không hát nữa không




Câu “đâu có nhanh như vậy” của Lương Tùng Đình chọc cười Úc Thanh Chước, anh ngửa đầu dựa vào sofa nhưng ánh mắt dịu dàng vẫn quyến luyến nơi hắn.

Cảm xúc cuồng nhiệt và mê đắm dần dần lắng xuống, cuộc yêu đột ngột do một phía dẫn dắt vừa rồi không chỉ khiến Úc Thanh Chước thỏa mãn về mặt sinh lý mà còn giúp tâm lý của anh được an ủi.

Khi Lương Tùng Đình quay mặt anh về phía tấm gương, tầm nhìn lay động liên tục cũng chẳng làm mờ đi mọi thứ trong mắt anh, những gì Úc Thanh Chước nhìn thấy đâu chỉ là chính bản thân mình cam nguyện giao ra hết thảy mà không hề đắn đo, anh còn thấy được ham muốn chiếm hữu và tình yêu nồng nhiệt của một người khác nữa.

Thời gian Úc Thanh Chước rời khỏi sự khống chế này dài đến tận bảy năm, bây giờ anh muốn đặt lại quyền kiểm soát ấy vào tay Lương Tùng Đình, bởi vì chỉ có hắn xứng đáng.

Lương Tùng Đình duỗi tay che lại hai mắt Úc Thanh Chước. Hắn khom lưng, ghé bên tai anh nói: “Còn nhìn nữa thì chúng ta thật sự sẽ không đi ngâm mình được đấy.”

Vài phút sau hai người cùng xuất hiện ở bể tắm nước nóng, Triệu Mịch và Phí Nguyên đang tựa vào thành bể, nhìn thấy họ ung dung tới muộn thì không hẹn mà cùng lên tiếng trêu: “Làm gì mà trễ tận mười lăm phút thế, thay quần áo mất nhiều thời gian vậy cơ à?”

Úc Thanh Chước cởi áo choàng tắm ra, bám vào gờ đá bên cạnh bể rồi từ từ trượt người vào làn nước. Sau khi ngồi xuống bậc thang được suối nước ủ đến nóng hổi thì anh mới từ tốn trả lời: “Hơn mười phút thì làm gì được chứ, anh Đình của em đâu có nhanh như vậy.”

Câu này thật sự không giống như lời mà Úc Thanh Chước sẽ nói. Ba chữ “đâu có nhanh” vừa vang lên, toàn bộ bể nước nóng bèn chìm trong tĩnh lặng.

Lương Tùng Đình bật cười đầu tiên, cười đến mức hai bả vai rung lên. Hắn vươn tay khoác vai Úc Thanh Chước rồi thấp giọng khen anh: “Úc Úc của chúng ta giỏi thật đấy, cái gì cũng dám nói.”

Mọi người xung quanh không nghe được lời này mà chỉ nhìn thấy Lương Tùng Đình ôm vai Úc Thanh Chước thì thầm.

Lộ Bạch Phỉ ngồi cách bọn họ khoảng một mét, y nhìn cảnh này, dù trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại không khỏi cảm khái. Y nghiêng đầu khẽ nói với Kỳ Gia: “Hình như lâu lắm rồi anh không thấy Lương Tùng Đình cười vui vẻ như thế.”

Lộ Bạch Phỉ quen biết Lương Tùng Đình nhiều năm, y có tư cách để nói vậy.

Kỳ Gia nằm ghé vào thành bể, một phần lưng lộ ra trong gió lạnh, Lộ Bạch Phỉ cầm lấy một chiếc khăn lông nóng đắp lên lưng cho cậu. Kỳ Gia không nói gì mà chỉ gối cằm lên cánh tay im lặng nhìn y, sau đó lại nghe Lộ Bạch Phỉ nói tiếp: “Chắc bởi vì trong lòng mỗi người đều có một bóng hình không thể nào thay thế.”

Kỳ Gia yên lặng một lúc, khi những người khác mải trò chuyện thì cậu mới nhỏ giọng hỏi lại Lộ Bạch Phỉ: “Em có phải không?”

Y lại thay cho cậu một chiếc khăn nóng khác, sau khi đắp xong còn dùng đôi bàn tay ấm nóng bóp bóp vai và cổ cho cậu, hơi mỉm cười trả lời: “Đương nhiên.”

***

Úc Thanh Chước đã có khoảng thời gian rất vui vẻ cho đến mười giờ đêm hôm đó.

Lương Tùng Đình dẫn anh tham gia buổi tụ tập bạn bè, ý nghĩa của việc này không cần nói cũng biết, bọn họ lại tiến một bước dài đến gần vạch đích hoàn toàn quay trở về bên nhau.

Khi tiết mục ngâm nước nóng sắp kết thúc, Quan Nhất Phàm bỗng đề nghị kế tiếp cả nhóm nên đi hát karaoke. Úc Thanh Chước không kịp đề phòng, vừa nghe thấy chữ karaoke thì lòng anh run lên, thậm chí còn không dám nhìn sang Lương Tùng Đình.

Trong số những người có mặt tại bữa tiệc tối nay, Quan Nhất Phàm xem như là người vào nhóm muộn nhất. Anh không biết rõ những rắc rối tình cảm của Lương Tùng Đình khi hắn còn học nghiên cứu sinh, cũng không để ý rằng mấy năm nay hắn không hề hát gì mỗi khi mọi người tụ tập ở KTV như Lộ Bạch Phỉ và Triệu Mịch.

Úc Thanh Chước thầm hy vọng rằng có người sẽ bác bỏ đề nghị này, nhưng nếu anh từ chối thì lại không thích hợp.



Phí Nguyên lên tiếng trả lời Quan Nhất Phàm: “Hát thì hát, tháng trước tôi còn mua album tổng hợp của Bạch Phỉ nữa đấy, hôm nay được nghe hát live không?”

Lúc này Lộ Bạch Phỉ muốn đề nghị chơi cái khác đã không còn kịp nữa, mọi người đều đã hứng lên, y chỉ đành cười cười đồng ý: “Chỉ hát một bài thôi, nhiều hơn là phải lấy giá khác.”

Năm ngoái ba của Lộ Bạch Phỉ vừa làm phẫu thuật tim nên giờ ông không còn nhúng tay vào việc làm ăn của nhà họ Lộ nữa. Kể từ khi y và Kỳ Gia quay trở về bên nhau thì Lộ Bạch Phỉ cũng dần ổn định hơn để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Trong khoảng một năm qua y từng bước rút lui khỏi ngành giải trí và hiện đang trong quá trình chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý.

Bên này Úc Thanh Chước tránh ánh mắt mọi người, quay sang thương lượng với Lương Tùng Đình: “Anh Đình có mệt không? Nếu mệt thì chúng mình không đi, về phòng nghỉ ngơi nhé?”

Lương Tùng Đình vẫn để tay trên vai Úc Thanh Chước, hắn nâng tay lên véo nhẹ dái tai anh, nói: “Mười giờ đã về nghỉ? Định để đám Triệu Mịch có cớ ghẹo chúng ta vội vã về sớm để làm chuyện gì đó à.”

Gương mặt Úc Thanh Chước đã ửng hồng vì ngâm nước nóng, lúc này cho dù có đỏ mặt thì người khác cũng không nhìn ra được.

Anh mím môi yên lặng vài giây, đến khi mấy người Quan Nhất Phàm ngồi ở phía đối diện bắt đầu lục đục đứng dậy thì anh mới hỏi Lương Tùng Đình: “Vậy... anh Đình có hát không ạ?”

Úc Thanh Chước ngước mắt lên nhìn hắn khi hỏi câu hỏi ấy, trong đôi mắt xen lẫn rất nhiều cảm xúc khác nhau, có chờ mong, có lo sợ, thậm chí còn có cả áy náy và đau lòng.

Lương Tùng Đình nhíu mày, lòng âm thầm tự hỏi Úc Thanh Chước đã biết được những gì.

Nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: “Anh không hát.”

Hắn nói lại câu này một lần nữa khi vào phòng karaoke, chỉ là lúc đó nhiều thêm một cái cớ là cổ họng khó chịu.

Úc Thanh Chước đã làm không ít chuyện to gan trong hơn nửa năm níu kéo Lương Tùng Đình, vậy mà không hiểu sao giờ phút này anh lại nhát gan vô cùng, vừa không dám khuyên hắn chọn bài vừa không dám hỏi lý do thực sự của việc hắn không hát.

Lương Tùng Đình ngồi trên sofa ăn trái cây, thỉnh thoảng trò chuyện vài ba câu, sau lại uống thêm chút bia nữa nhưng từ đầu chí cuối đều không chạm vào micro, cũng không đến máy hát chọn bài lần nào cả.

Có lần Quan Nhất Phàm nhất quyết nhét micro vào trong tay hắn, nói: “Anh Lương hát chung với tôi một bài đi, nếu không thì song ca với thầy Úc cũng được. Anh chẳng hòa nhập với không khí gì cả.”

Lương Tùng Đình chỉ cười đặt micro xuống rồi bảo mọi người cứ hát đi, tối nay hắn xin nghỉ.

Úc Thanh Chước vẫn luôn ngồi cạnh hắn, sự dày vò và áy náy này càng lúc càng tích lại nhiều hơn, đè nặng anh gần như không thở được.

Tiếng hát vang dội trong phòng karaoke, ánh đèn màu lung linh mờ ảo. Úc Thanh Chước cho rằng sự nôn nóng bất an của mình chẳng có ai nhìn thấy, lại không biết thỉnh thoảng Lương Tùng Đình vẫn nhìn về phía anh với ánh mắt thâm trầm.

Lúc sau Úc Thanh Chước quyết định khui một chai bia rồi cứ liên tục uống từng ngụm từng ngụm, giống như chỉ đang uống nước lọc thôi vậy. Đến khi anh uống hơn nửa chai thì Lương Tùng Đình bỗng duỗi tay giật lấy chai bia rồi đặt xuống mặt bàn, nói: “Ngâm nước nóng xong đừng uống nhiều quá.”

Úc Thanh Chước ngoan ngoãn nghe lời hắn, không phản bác mà chỉ gật đầu nói được, sau đó không hề đụng tới nửa chai bia kia nữa.

Một lát sau Phí Nguyên đi tới uống cùng Lương Tùng Đình, hắn bèn cầm nửa chai bia vừa nãy của Úc Thanh Chước lên uống nốt.

Xung quanh vô cùng ồn ào, loại ầm ĩ này khiến cho dù hai người không nói gì với nhau thì bầu không khí cũng không quá ngượng nghịu. Thế nhưng sau gần một tiếng trốn tránh, rốt cuộc Úc Thanh Chước vẫn không nhịn được mà mở miệng. Anh ngồi sát lại Lương Tùng Đình, nói với âm lượng mà chỉ hắn nghe thấy: “Anh Đình, anh hát một bài đi, chỉ một bài thôi.”



Lương Tùng Đình quay đầu nhìn anh.

Vẻ mặt Úc Thanh Chước lúng túng, dừng một lát rồi lại bổ sung thêm: “Em muốn nghe.”

Nếu là một tháng trước thì Úc Thanh Chước sẽ không nói câu này, nhưng dựa vào tình hình bây giờ của bọn họ thì anh vẫn dám nói một chút.

Lương Tùng Đình cười nhạt, hắn chống hai cánh tay lên đầu gối, là kiểu ngồi hơi khom lưng xuống trông có vẻ tùy ý. Hắn cũng xích lại gần Úc Thanh Chước, hỏi anh: “Úc Úc, biết vì sao anh không hát nữa không?”

Cuộc nói chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng là sóng ngầm bắt đầu dâng lên giữa hai người nhưng người ngoài nhìn vào lại chỉ cho rằng bọn họ đang thì thầm ngọt ngào.

Úc Thanh Chước vô thức mím chặt môi, nhìn thẳng Lương Tùng Đình, “Em cảm thấy là em biết.”

Độ cung nơi khóe miệng Lương Tùng Đình càng trở nên rõ hơn, chỉ là ý cười không hề chạm tới đáy mắt hắn. Hắn trả lời anh với giọng điệu bình thản: “Biết rồi mà em còn muốn nghe.”

Chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến, kể từ lúc hai người gặp lại ở nghĩa trang đến nay vẫn chưa từng nói về chuyện chia tay năm đó.

Trong nửa năm ấy Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình chia tay ba lần, đến tận khi cha mẹ hai bên gặp tai nạn giao thông mới hoàn toàn cắt đứt quan hệ, mọi chuyện loạn đến nỗi tới giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.

Lương Tùng Đình muốn nói, Úc Thanh Chước lại cứ luôn lảng tránh.

Cơ hội này tới quá đột ngột lại chẳng phù hợp với hoàn cảnh, vào lúc tụ tập với bạn bè và sau khi hai người vừa quấn quýt thân mật, tóm lại là khiến người ta khó lòng phòng bị.

Sau đó Úc Thanh Chước im lặng, không dám nói chuyện với Lương Tùng Đình nữa.

Hắn cũng không dồn anh, vài phút sau Kỳ Gia đi tới trò chuyện cùng Úc Thanh Chước, hắn ngồi bên cạnh rất tự nhiên mà nói chêm vài câu, không hề thể hiện bất cứ sự khó chịu hay không hài lòng nào với anh.

Bởi vì cả hai đều không hát nên quyết định rời khỏi phòng karaoke sớm hơn những người khác.

Sau khi về phòng nghỉ Úc Thanh Chước trở nên yên tĩnh lạ thường. Anh đổi sang dép lê rồi vào toilet rửa mặt, khi đi ra phần tóc trên trán hơi ẩm ướt, sắc đỏ trên mặt đã nhạt đi, làn da trắng gần như trong suốt.

Lương Tùng Đình đang ngồi trên ghế bành cạnh cửa sổ xem điện thoại, Úc Thanh Chước đi tới ngồi xổm trước mặt hắn, hắn thấy vậy thì đổi thành một tay bấm trả lời tin nhắn còn một tay duỗi ra xoa đầu anh, cả hai đều im lặng.

Có rất nhiều chuyện vẫn chưa được nói ra.

Lương Tùng Đình không muốn miễn cưỡng Úc Thanh Chước, nhưng bản thân anh đã không thể ép mình tiếp tục che giấu nữa.

Anh cúi gằm đầu xuống, được Lương Tùng Đình xoa nhẹ vài cái, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng, hơi thở rối loạn khiến cho giọng nói của anh khẽ run rẩy.

“... Anh Đình, anh còn nhớ tác phẩm đồ án tốt nghiệp của mình vào năm ba nghiên cứu sinh không?”

Đây là câu đầu tiên mà Úc Thanh Chước nói.