Sau khi Lương Tùng Đình đồng ý thì Lộ Bạch Phỉ cũng thông báo với đám bạn một tiếng, nói rằng hắn sẽ tới và không đi một mình.
Tin tức này qua miệng Lộ Bạch Phỉ rất đơn giản ngắn gọn, y không hề nhắc đến tên Úc Thanh Chước. Lộ Bạch Phỉ luôn tôn trọng sự riêng tư của bạn bè, y chỉ nói Lương Tùng Đình sẽ dẫn thêm người tới còn ngoài ra không nói thêm gì nữa.
Thế nhưng mấy người bạn nhận được tin này đều sửng sốt, gần như là trả lời tin nhắn của y ngay lập tức, tất cả đều muốn biết Lương Tùng Đình sẽ đưa ai đi cùng.
Tuy Triệu Mịch đã biết trước về chuyện Úc Thanh Chước nhưng hắn vẫn cảm thấy bực bội, bản thân mời hai lần mà không kéo được Lương Tùng Đình tới, tại sao đến lượt Lộ Bạch Phỉ thì lại dễ như trở bàn tay như vậy, thế là hắn bèn tạo một nhóm chat rồi thêm hết những người sẽ đi suối nước nóng vào đó. Lương Tùng Đình vừa vào nhóm đã bị mọi người điểm danh, ngoại trừ Lộ Bạch Phỉ thì ai cũng tag hắn một lần, nhộn nhịp hỏi là hắn dẫn ai tới.
Triệu Mịch xem kịch vui, rõ là đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi hùa theo, mấy người đàn ông ba chục tuổi đầu mà vẫn bàn tán rất nhiệt tình, thi nhau suy đoán thân phận người tình mới của Lương Tùng Đình.
Có lẽ vì để bảo vệ Úc Thanh Chước nên Lương Tùng Đình chỉ trả lời một câu đơn giản trong nhóm chat: Đến sẽ biết.
Còn đâu ai muốn trêu ghẹo chế nhạo gì thì hắn đều mặc kệ, một mực im lặng không phản ứng.
Lộ Bạch Phỉ đặt chỗ ở suối nước nóng từ buổi chiều thứ sáu đến trưa chủ nhật thì trả phòng. Để tạo điều kiện cho mọi người thoải mái vui chơi nên y thuê một khu riêng có bể nước nóng ngoài trời và phòng nghỉ cho khách, trong thời gian thuê mọi người có thể đến đi tùy ý.
Thứ sáu sau khi tan làm thì Lương Tùng Đình và Úc Thanh Chước mới lái xe qua, vì tắc đường nên ra khỏi thành phố tốn rất nhiều thời gian. Khi đến nơi đã là tám giờ tối, Lương Tùng Đình vừa đỗ ô tô vào bãi đậu xe thì đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng cạnh bồn hoa.
Mười phút trước hắn gửi tin nhắn thoại cho Lộ Bạch Phỉ nói mình sắp tới nơi, y thấy vậy nên cố ý đi ra đón bọn họ.
Đây đại khái cũng là lý do mà Lộ Bạch Phỉ thường cách nửa năm hay một năm mới chủ động tổ chức tụ tập cùng bạn bè. Tính cách y điềm đạm lại hơi lạnh nhạt, không thích chuốc lấy phiền phức vào người mình, thế nhưng một khi đã tổ chức gặp mặt thì sự lạnh nhạt đều được y thu lại, phần điềm đạm còn lại sẽ luôn chăm sóc chu đáo cho bạn bè xung quanh, khiến mọi người như được tắm mình trong gió xuân.
Lương Tùng Đình vừa xuống xe đã nói: “Đâu cần cậu đón, trời lạnh thế này mà Kỳ Gia nỡ lòng để cậu ra ngoài hứng gió à?”
Kỳ Gia giữ chồng có tiếng, nếu không phải Lộ Bạch Phỉ khuyên được cậu thì có khi Kỳ Gia sẽ xây một ngôi nhà cực kỳ xa xỉ rồi nhốt y ở bên trong cũng nên.
Lộ Bạch Phỉ mặc áo khoác lông dài, tóc dài được búi lên gọn gàng, cười nói câu “Không lạnh.” rồi đi tới cốp xe giúp Lương Tùng Đình lấy vali ra.
Sau khi Úc Thanh Chước xuống xe cũng bước nhanh về phía đuôi xe.
Lần này anh và Lương Tùng Đình mang theo một chiếc vali cỡ lớn đựng quần áo và đồ dùng các thứ cùng một thùng carton đựng mấy bình rượu ngon, trắng đỏ đều có, tất cả đều là do Úc Thanh Chước về nước rảnh rỗi nên tìm mua.
Lương Tùng Đình xách vali còn Lộ Bạch Phỉ bê thùng rượu, chỉ chừng đó đồ đạc nên hai người đã phân chia xong xuôi, Úc Thanh Chước đứng một bên không khỏi bất đắc dĩ, “Em đi vào tay không không hay đâu.” Vừa nói vừa định đỡ thùng rượu.
Lộ Bạch Phỉ nâng tay lên ngăn anh, nói: “Cậu là khách của tôi, làm gì có chuyện lại để khách bê đồ.”
Úc Thanh Chước được Lương Tùng Đình đón thẳng từ Viện nghiên cứu sách cổ đến đây nên áo khoác trên người anh lúc này không dày lắm. Lương Tùng Đình một tay xách vali một tay ôm anh sát vào mình, sau đó đẩy anh đi vào sân, “Vào trong trước đã, ở bên trong ấm hơn.”
Lộ Bạch Phỉ nhìn tương tác giữa hai người mà lòng hơi giật mình. Bọn họ đã xa cách nhiều năm, ấy vậy mà khi ở bên nhau vẫn có sự ăn ý mà không một ai có thể thay thế được.
Đợi Úc Thanh Chước đi vào trong sân rồi thì y mới nhỏ giọng nói với Lương Tùng Đình: “Chúc mừng, hai người đã làm lành rồi à?“. Truyện Mạt Thế
Lương Tùng Đình không lên tiếng, hắn không muốn để cho Úc Thanh Chước nghe thấy nên chỉ khẽ lắc đầu.
Lộ Bạch Phỉ vừa nhìn đã hiểu, ý của Lương Tùng Đình là còn chưa đến thời điểm thích hợp. Y cũng không hỏi thêm gì nữa, bước nhanh vài bước đuổi kịp Úc Thanh Chước rồi dẫn anh tới chỗ phòng nghỉ.
Trong sân có hai tòa nhà, một tòa chuyên để ăn uống giải trí, có nhà hàng, phòng karaoke và cả bàn bi-a; tòa còn lại nối liền với bể tắm nước nóng, cao ba tầng đều là phòng nghỉ cho khách.
Những người tới trước đã bắt đầu mở tiệc, Lộ Bạch Phỉ ôm thùng rượu đi vào trong phòng ăn, cao giọng nói: “Tùng Đình đến rồi, còn vị này là thầy Úc.”
Y không trực tiếp gọi tên Úc Thanh Chước, lần trước đến tiệc sinh nhật của Lương Tùng Đình anh đã chịu không ít áp lực và ánh mắt soi mói, giờ Lộ Bạch Phỉ muốn giữ thể diện cho Lương Tùng Đình thì đương nhiên phải thể hiện sự tôn trọng với anh.
Người chủ trì là y đã tỏ rõ thái độ, vậy thì những người đang có mặt ở đây sẽ không làm mất mặt anh.
Úc Thanh Chước đứng cạnh rất thân thiện đáp lại: “Không dám nhận, mọi người gọi tên tôi là được, Úc Thanh Chước.”
Dứt lời anh nhìn quanh bàn tròn một lượt.
Kỳ Gia đang ngồi ở vị trí quay lưng ra cửa, mọi người ngồi đó đều ngước mắt nhìn qua, chỉ có một mình cậu là vẫn bưng ly sứ chầm chậm uống trà nóng. Tính cậu vốn như vậy, Úc Thanh Chước đã nói chuyện vài lần nên ít nhiều cũng hiểu cách đối nhân xử thế của Kỳ Gia.
Triệu Mịch cũng ở đây. Hắn đặt đôi đũa trong tay xuống, hất cằm về phía Úc Thanh Chước rồi nói “Đến rồi đấy à.”, thái độ tốt hơn nhiều so với bữa sinh nhật lần trước, giọng điệu cũng chỉ như đang chào hỏi người quen.
Ở bàn còn có hai người nữa, người đàn ông hơi mập trông rất vui vẻ tên là Phí Nguyên, là đàn anh của Lương Tùng Đình, hiện đang làm quản lý cấp trung tại một viện thiết kế thuộc Cục Thủy lợi. Trước đây Úc Thanh Chước đã quen biết y, tầm mắt của hai người chạm nhau, thấy Phí Nguyên gật đầu thì anh bèn lịch sự lên tiếng: “Lâu rồi không gặp, anh Phí.”
Ngồi bên cạnh Phí Nguyên là một người đàn ông có vóc người cân đối, anh mặc áo len tối màu và trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sang trọng rất bắt mắt. Úc Thanh Chước chưa từng gặp anh, Lương Tùng Đình đi tới giơ tay lên giới thiệu: “Quan Nhất Phàm, nhà sản xuất của Thiết kế không gian mới.”
Người tên Quan Nhất Phàm này mới chỉ ngoài ba mươi mà đã trở thành nhà sản xuất của chuyên mục nổi tiếng hàng đầu trên kênh truyền hình du lịch, nói là tự bản thân phấn đấu thì khó mà tin được, xem như là cậu ấm nhà giàu biết cách dùng tiền sinh tiền thì đúng hơn.
Úc Thanh Chước vươn tay cũng vừa lúc Quan Nhất Phàm đứng lên, hai người bắt tay nhau qua chiếc bàn tròn lớn với rất nhiều đồ ăn và thức uống bên trên.
Trong phòng chỉ có chừng này người, đều là bạn bè hay tụ tập gặp gỡ, thân thiết tới mức chẳng cần phải nói lời khách sáo.
Lương Tùng Đình và Úc Thanh Chước đến muộn, chắc chắn không thoát được chuyện phải tự phạt một chén.
Anh ngồi bên cạnh Lương Tùng Đình, nhân viên đi tới định rót rượu thì hắn bèn duỗi tay chắn phía trên ly của anh, nói: “Cậu ấy không uống.”
Năm người ngồi đó vừa nghe vậy đã lắc đầu chép miệng, bao gồm cả Kỳ Gia và Lộ Bạch Phỉ.
Úc Thanh Chước mỉm cười lên tiếng: “Uống được, có thể uống được mà.” Dứt lời anh cầm ly rượu hướng về phía nhân viên.
Rót xong, Úc Thanh Chước nâng ly rượu của bản thân uống trước. Lương Tùng Đình thì chưa uống vội, hôm nay hắn dẫn Úc Thanh Chước đến đây là đã chuẩn bị tinh thần trước, đám người này chắc chắn sẽ không để họ yên, chuyện vui vẫn còn ở phía sau.
Theo lịch trình thì có vẻ sau khi ăn xong mọi người sẽ xuống bể nước nóng, uống nhiều rượu không thể tắm nóng, cho nên bây giờ chỉ uống chơi chơi thôi. Nhấp mấy ngụm rượu bia, số độ cũng khá thấp, không khác gì đồ giải khát lắm.
Một tay Lương Tùng Đình vòng ra sau đặt lên lưng ghế Úc Thanh Chước, bày ra tư thế mang ý bảo vệ rất rõ ràng. Hắn ngồi yên không nói, nhìn Triệu Mịch ngồi đối diện cũng cầm ly rượu lên.
Triệu Mịch cười như không cười, nói với Úc Thanh Chước: “Thanh Chước, lần trước cậu tới tiệc sinh nhật tôi đã làm khó cậu, cậu gọi tiếng “anh” mà tôi cũng không nhận, thôi thì uống xong ly này rồi quên hết chuyện cũ nhé.”
Triệu Mịch là người dễ thích ứng với hoàn cảnh, thực ra bản chất hắn không xấu mà ngược lại, luôn thật lòng đối xử nhiệt tình với bạn bè, chỉ là cách nói chuyện và hành động khá láu cá mà thôi. Úc Thanh Chước nghe hắn nói vậy thì mỉm cười đáp lại: “Sao lại để bụng được chứ.”
Dứt lời bèn ngửa đầu uống non nửa cốc bia, vô cùng sảng khoái.
Triệu Mịch cũng uống theo, sau đó hắn ngồi xuống vỗ vỗ lên đùi mình, không nhịn được mà cảm thán mấy câu: “Khó trách bây giờ Lộ Bạch Phỉ gọi cậu là thầy Úc, đúng là đã khác so với năm đó... Nói thế nào nhỉ, chững chạc, điềm tĩnh, tao nói có đúng không Tùng Đình?”
Lương Tùng Đình híp mắt nhìn hắn, thản nhiên trả lời: “Không biết nói thì có thể không mở miệng.”
Mọi người quanh bàn đều phì cười, Phí Nguyên còn vỗ vỗ lên bàn, vừa cười vừa hùa theo: “Vốn dĩ dẫn người yêu ngày xưa đến liên hoan là chuyện ngượng ngùng lắm, thế mà thêm Triệu Mịch lại biến thành hài kịch.”
Mấy người này thật sự đã thân thiết đến mức nói chuyện cũng chẳng cần bóng gió, thẳng thắn vạch trần anh, nhưng thật ra bầu không khí này lại giúp Úc Thanh Chước bớt căng thẳng.
Bọn Triệu Mịch không khách sáo với Úc Thanh Chước nữa, chuyện ngày xưa chỉ cần bản thân Lương Tùng Đình có thể bỏ qua được thì tất nhiên bọn họ sẽ không xen vào.
Lúc mới tới Úc Thanh Chước còn chuẩn bị tâm lý, anh cho rằng bữa tối hôm nay sẽ không trôi qua dễ dàng, thế nhưng hiện tại nhìn bầu không khí hòa hợp êm thấm thì anh lại tự rót cho mình thêm nửa cốc bia nữa, định uống một chén với Phí Nguyên và Quan Nhất Phàm.
Lương Tùng Đình thấy vậy thì duỗi tay che lại miệng cốc, nói: “Chút nữa còn ngâm suối nước nóng, em uống với Triệu Mịch để bày tỏ thành ý như vậy là được rồi.”
Dạo này hầu như ngày nào Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình đều dành chút thời gian bên nhau, vậy nên không khó để xem mặt đoán ý. Anh biết nếu mình mà uống tiếp thì hắn sẽ giận thật, không cố chấp nữa mà đổi tay cầm đôi đũa lên, nói: “Không uống không uống, dùng bữa nào.” rồi gắp tiểu long bao vào đĩa trước mặt hắn.
Lương Tùng Đình vẫn vắt tay sau ghế, vừa rồi lúc Úc Thanh Chước và Triệu Mịch hàn huyên uống rượu hắn cũng ngồi chờ anh, không hề động tới thức ăn trên bàn.
Úc Thanh Chước gắp miếng thịt vịt hun khói cho vào miệng, một bên má bị miếng vịt làm phồng lên, anh vừa nhai vừa quay sang nhìn hắn, “Món vịt ướp ngon lắm, anh Đình muốn ăn không, em gắp một miếng cho anh nhé?”
Lúc này Lương Tùng Đình mới cầm lấy khăn nóng mà nhân viên mang đến để lau tay, bảo có ăn rồi chờ Úc Thanh Chước gắp thịt vịt cho mình.
Bữa cơm này họ tới muộn, ăn cũng không lâu, hai người nhanh chóng giải quyết xong dưới những ánh nhìn chăm chú của bạn bè.
Úc Thanh Chước lúc thì múc canh cho Lương Tùng Đình, lúc lại gắp thịt gắp rau cho hắn, sự quan tâm và chăm sóc của anh điều được thể hiện rất tự nhiên thuần thục. Lương Tùng Đình cũng không ngại, có đôi khi hắn mải trò chuyện với mọi người mà đúng lúc Úc Thanh Chước đang rảnh tay đặt trên bàn thì hắn sẽ cầm lấy tay anh niết nhẹ.
Tuy tất cả đều là những hành động vô thức nhưng trong mắt người khác thì đôi tình nhân này có vẻ như sắp hàn gắn xong xuôi rồi, chỉ còn một bước nữa là sẽ thực sự quay về bên nhau thôi.