Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 25: Vừa lòng chưa




Lương Tùng Đình không muốn trở thành người hiểu Úc Thanh Chước nhất, nhưng hắn lại là người đó.

Cách này trước đây Úc Thanh Chước đã từng dùng rồi, thậm chí hắn còn mong rằng trí nhớ của mình đừng có tốt như thế, không cần nhớ ra ngay lập tức vậy chứ.

Giờ phút này sự dè dặt của Úc Thanh Chước là thật, có lẽ cũng có cả một chút lo sợ. Mấy lần gặp gần đây Lương Tùng Đình đều rất dứt khoát, thái độ cũng lạnh nhạt khiến cho Úc Thanh Chước thấp thỏm trong lòng.

Nhưng anh là người biết lấy lùi làm tiến, lúc này im lặng không nói lời nào để giao toàn quyền quyết định cho Lương Tùng Đình, chờ hắn nhượng bộ nói hai tiếng đồng ý là có thể đi ăn tối cùng nhau rồi.

Thôi Dương đứng một bên nháy nháy mắt, ý bảo Lương Tùng Đình nhanh chóng nói một lời.

“Cậu ấy không đi.” Hắn thẳng thừng từ chối.

Thôi Dương bất ngờ, Lương Tùng Đình nhìn sang Úc Thanh Chước, ánh mắt còn tiện thể liếc qua túi giấy đang đặt trên quầy lễ tân, lạnh mặt nói: “Cầm đồ về đi, ngày mai đừng mang đến đây nữa.”

Làm trò trước mặt mọi người, hắn nói vậy đồng nghĩa với việc đến một chút tình cảm cũng không muốn cho Úc Thanh Chước.

Anh ngẩn người, lát sau mới gọi một tiếng “Anh Đình” nhỏ đến mức chỉ có anh và Lương Tùng Đình nghe thấy, sau đó lại không nói thêm lời nào nữa.

Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện, Úc Thanh Chước không thể nói những lời yếu lòng được. Lương Tùng Đình bảo anh mang cơm hộp về, có lẽ do bị từ chối liên tục nên không khỏi cáu kỉnh, anh không cầm gì cả mà xoay người đẩy cửa đi luôn.

Một người mồm năm miệng mười không bao giờ biết thế nào là tẻ nhạt như Thôi Dương, ấy vậy mà cũng đứng lặng trợn tròn mắt. Điều làm y ngạc nhiên không phải là thái độ lạnh lùng của Lương Tùng Đình mà là hai người này gần như vừa lặng lẽ cãi nhau ngay trước mặt mọi người. Cho dù không nói mấy và cũng chẳng động tay động chân nhưng rõ ràng là cãi cọ đó. Cả hai đều không kiểm soát được cảm xúc, hơn nữa còn không sợ để người ngoài nhận ra.

Thôi Dương không biết Úc Thanh Chước là người như nào nhưng Lương Tùng Đình thì chắc chắn không phải thế này. Hắn không thiếu cách khác để giải quyết, không nhất thiết phải nhẫn tâm bắt Úc Thanh Chước mang đồ về trước mặt lễ tân và bạn bè như vậy.

Úc Thanh Chước vừa đi nên Thôi Dương và Lương Tùng Đình không thể ra ngoài ngay, nếu không sẽ dễ đụng mặt nhau ở trong bãi đỗ xe.

Y khoanh tay trước ngực, nửa cười nửa không hỏi Lương Tùng Đình: “Vừa lòng chưa?”

Lương Tùng Đình vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay đút túi, không trả lời.

Thôi Dương nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng cậu phong độ lắm chứ, đối với người yêu cũ thì dễ hợp dễ tan, sao vừa rồi lại giận dỗi ghê vậy?”

Lương Tùng Đình bị y trêu quen rồi, không giải thích mà chỉ nhàn nhạt nói: “Giờ anh biết rồi đấy.”



Úc Thanh Chước là người yêu cũ ư?

Đâu phải.

Người yêu cũ là một cách gọi, còn Úc Thanh Chước không thể bị phân loại.

Anh là người khiến cho Lương Tùng Đình cảm thấy phiền phức nhất, tức giận nhất, không muốn gặp lại nhất, nhưng lại là người mà hắn hiểu rõ nhất.

Thôi Dương nghe hắn trả lời giống như mặc kệ y muốn nghĩ gì thì nghĩ thì suýt nữa bật cười, vừa kéo hắn ra ngoài vừa nói: “Đi đi đi, ăn cơm ăn cơm thôi, tí nữa chuốc say cậu thì tôi tha hồ đào bới chuyện yêu đương của cậu, xem xem rốt cuộc tại sao lại thế này.”

Trước khi hai người ra khỏi cửa thì thực tập sinh chạy tới, hỏi nên xử lý túi giấy vừa mang tới như thế nào.

Thôi Dương xua xua tay, cao giọng bảo: “Mọi người cứ mở ra ăn cũng đư…”

Lương Tùng Đình ngắt lời y, nói với thực tập sinh: “Để vào tủ lạnh trong văn phòng tôi.”

Bó hồng trắng trong túi giấy còn kẹp tấm thiệp với dòng chữ “Úc Úc biết sai rồi” do Úc Thanh Chước tự tay viết, nếu để mấy đứa trẻ này nhìn thấy thì loạn mất.

***

Từ lúc Úc Thanh Chước kết bạn wechat với Lương Tùng Đình đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên anh không gửi tin nhắn chúc hắn ngủ ngon vào lúc mười giờ tối.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chịu chuyện uất ức thế này, nhất là khi ở bên Lương Tùng Đình.

Úc Thanh Chước cũng không phải là người không biết tức giận, liên tục gặp thất bại và bị lạnh nhạt, thậm chí còn bị từ chối trước mặt nhiều người khiến anh uể oải vô cùng, mấy ngày sau đó anh đều không gửi bất cứ tin nhắn gì cho Lương Tùng Đình.

Bây giờ hai người chẳng liên hệ gì nhau, theo đuổi biến thành Úc Thanh Chước đơn phương, chỉ có mình anh biết là khó khăn nhường nào.

Lúc đi làm thì đỡ hơn một chút vì công việc có thể dời đi sự chú ý, nhưng cứ đến giờ tan tầm là Úc Thanh Chước lại không muốn về nhà, không muốn chờ đợi trong cô độc. Có hôm anh dứt khoát không ngồi tàu điện ngầm mà tự đi bộ về, đi mất hơn một tiếng, những cảm xúc tồn đọng trong lòng tiêu tan bớt thì về nhà mới ăn được nhiều hơn, buổi tối cũng có thể ngủ ngon hơn.

Cứ vậy bốn năm ngày liên tiếp, Úc Thanh Chước không chịu nổi nữa, hiện tại chỉ cần là những việc liên quan đến Lương Tùng Đình thì anh đều không nghĩ thông được, giận dỗi cũng chẳng được bao lâu. Anh cảm thấy không thể tiếp tục thế này nữa, làm vậy chẳng phải giống như hoàn toàn cắt đứt sao, thế thì những cố gắng lúc trước của anh sẽ đổ sông đổ biển.

Thế nhưng lại không tìm được lý do thích hợp để tìm Lương Tùng Đình.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Úc Thanh Chước quyết định đi một chuyến đến căn nhà ở khu Tửu Tiên Kiều của mình để kiểm tra tiến triển, thật ra là muốn thử vận may xem có thể gặp được Lương Tùng Đình hay không.

Ngày đó người giám sát đội thi công cũng ở đây, nhìn thấy Úc Thanh Chước đến thì y rất bất ngờ. Căn nhà này sắp hoàn thiện rồi, đã bắt đầu lắp ráp các vận dụng cuối cùng mà chủ nhà mới đến xem lần đầu.

Úc Thanh Chước vào nhà nhưng không xem xét kỹ, về cơ bản cũng chẳng hỏi chuyện trang trí mà chỉ hỏi người giám sát rằng Lương Tùng Đình có thường xuyên đến không. Đến khi biết được hắn đi Quảng Châu công tác còn không biết bao giờ mới về, sự thất vọng dâng lên trong lòng Úc Thanh Chước quả thực không biết phải diễn tả thế nào.

Anh cảm thấy sao mình lại chán đời thế này, theo đuổi người ta thế nào mà lại thành như vậy. Đến cả chuyện đối phương đã đi công tác một tuần trời cũng không biết, còn không bằng một người giám sát thi công nữa. Vậy còn gọi gì là theo đuổi chứ.

Úc Thanh Chước giờ cũng áp lực lắm. Mấy ngày nay anh ăn không ngon ngủ không yên, rảnh rỗi thì trong đầu đều là Lương Tùng Đình. Còn Lương Tùng Đình thì sao, thoải mái dẫn anh em đến Quảng Châu quay chương trình tiếp rồi, đi một cái là nhiều ngày như vậy, cả một tin tức cũng chẳng có.

Sau khi rời khỏi nhà, lúc đi xuống cầu thang Úc Thanh Chước vẫn cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Đến khi ngồi vào xe, không biết trong đầu nghĩ thế nào mà anh thình lình móc di động ra gõ một thôi một hồi, sau đó không thèm nghĩ ngợi gì mà gửi một tin nhắn siêu dài cho Lương Tùng Đình.

Nội dung đại khái là chỉ trích Lương Tùng Đình không quan tâm căn nhà đang thi công, bỏ mặc nó mà không thông báo cho anh một tiếng, làm như vậy là cực kỳ vô trách nhiệm.

Úc Thanh Chước dựa vào đạo đức nghề nghiệp mà xả giận, gửi tin xong anh ném điện thoại sang một bên, nhắm hai mắt vùi người vào lưng ghế.



Trong xe rất yên tĩnh, vài phút sau Úc Thanh Chước đột ngột bật người dậy.

Anh vội vàng với lấy di động, nhưng đã không thể rút lại tin nhắn kia nữa rồi.

***

Chắc chắn Lương Tùng Đình đã đọc nhưng không trả lời anh.

Úc Thanh Chước hoàn toàn tuyệt vọng, cho dù bình thường anh nhanh nhạy cỡ nào thì lúc này cảm xúc cũng đi vào ngõ cụt, muốn ra kiểu gì cũng không được.

Vốn chỉ cần nói chuyện hoặc nhắn tin làm lành thôi thì mọi chuyện sẽ không đến nước này, nhưng một khi tin nhắn chỉ trích Lương Tùng Đình vô trách nhiệm kia được gửi đi thì Úc Thanh Chước có thể đoán chắc được hắn sẽ nghĩ thế nào, nhất định là cho rằng anh lại bốc đồng tùy tiện như trước đây.

Úc Thanh Chước cảm thấy không thở nổi, chỉ biết ngồi thẫn thờ im lặng.

Ba ngày sau khi tin nhắn được gửi đi, anh nhận được cuộc gọi từ Triệu Trạch Như.

Triệu Trạch Như là con trai độc đinh của Triệu Sĩ Minh, vì ba mẹ hai bên đã quen biết từ lâu nên y và Úc Thanh Chước cũng coi như là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Hơn nửa năm qua y làm việc nơi khác nên chưa gặp anh được, bây giờ nhân kỳ nghỉ dài ngày của lễ Quốc Khánh mà quay về Bắc Kinh thăm ba mẹ, mới nằm dài nửa ngày ở nhà đã cảm thấy buồn chán, thế là lập tức gọi điện hẹn đi chơi.

Dạo này Úc Thanh Chước bận rộn theo đuổi người ta nên không hay liên lạc với Triệu Trạch Như. Vốn dĩ anh cũng không muốn đi, tâm trạng quá chán chường, giờ gặp ai cũng không thích hợp.

Nhưng rốt cuộc Triệu Trạch Như không giống những bạn bè khác, đã không gặp nhau lâu như vậy, dù Úc Thanh Chước có tìm cớ từ chối thì cũng không trốn được. Y gửi cho anh địa chỉ của một nhà hàng Michelin mới mở trên đường An Đình, Úc Thanh Chước đành đồng ý, thay quần áo rồi đi.

Còn có vài người bạn khác của Triệu Trạch Như đến tham dự bữa tiệc, tất cả đều là những người từng gặp qua Úc Thanh Chước, tuổi tác xấp xỉ nhau nên không khí trên bàn ăn cũng khá sôi nổi.

Cơm nước xong mọi người đều muốn đi tăng hai nên đề nghị đi karaoke, còn nói sẽ không say không về. Úc Thanh Chước không có hứng chơi tiếp, chỉ muốn về nhà sớm nhưng lại bị Triệu Trạch Như túm cổ lôi lên xe, cuối cùng không thể không bước chân vào quán karaoke.

Đi trên đường anh cũng chẳng nghĩ nhiều, đến khi vào phòng thì bỗng nhiên nhớ đến chuyện Lộ Bạch Phỉ từng nói rằng mấy năm nay Lương Tùng Đình không hát, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy buồn bực.

Rõ ràng hai người không liên lạc đã nửa tháng trời, sao trong từng ngóc ngách thế giới của anh vẫn luôn xuất hiện bóng dáng Lương Tùng Đình?

Úc Thanh Chước không chọn bài cũng không ca hát. Triệu Trạch Như kéo anh sang một góc sofa tám chuyện, tán gẫu về chuyện công việc của từng người rồi tình hình gia đình vân vân, chẳng hạn như việc Triệu Trạch Như bị ba mẹ thúc giục cưới vợ, cuối cùng không tránh được nói đến chuyện tình cảm.

Úc Thanh Chước không muốn nói về chủ đề này, bây giờ Lương Tùng Đình chính là mảnh dằm trong tim anh, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đau đớn.

Triệu Trạch Như cũng nhận ra tâm trạng anh không tốt nên không miễn cưỡng anh. Những người khác hát hò còn hai người ngồi một bên vừa uống vừa trò chuyện đến khi gần hết hai chai bia.

Bấy giờ Úc Thanh Chước đã hơi chuếnh choáng. Mọi người xung quanh chơi bời hăng say, gọi cả tá bia mà nháy mắt đã uống hết. Anh rất tự giác không thi uống với người ta, cạn hết chai thứ hai bắt đầu thấy say thì không uống nữa, ngồi im lặng ở một góc sofa chờ tỉnh rượu.

Triệu Trạch Như vừa đi uống xã giao một vòng với đám bạn, quay đầu lại thấy Úc Thanh Chước ngồi một mình im lìm trong góc thì bèn đi tới hỏi anh cảm thấy sao, có muốn về nhà không.

Úc Thanh Chước bị âm nhạc đinh tai nhức óc làm đau đầu, vừa nghe Triệu Trạch Như đồng ý thả mình đi thì lập tức gật đầu, “Vậy thì tôi về trước, mọi người cứ ở lại chơi tiếp nhé.”

Thế nhưng Triệu Trạch Như lại đột ngột vươn tay cướp di động của anh, nói: “Từ từ, tôi gọi người đến đón cậu cho.”

Anh bất ngờ, không kịp đề phòng nên bị y lấy mất điện thoại, ngay sau đó vội vã tóm lấy cánh tay y, “Đưa điện thoại cho tôi, tôi tự đặt xe về.”

Triệu Trạch Như muốn gọi Lương Tùng Đình đến đây, Úc Thanh Chước kiên quyết không đồng ý.

Đã không giải thích được tin nhắn gửi đi lúc tức giận mà bây giờ uống say lại còn để bạn gọi hắn đến thì quá càn rỡ rồi, đây chính là cách thử lòng người thấp kém nhất. Cho dù Úc Thanh Chước muốn gặp Lương Tùng Đình thì anh thà xông đến Tạo Nghệ chặn người còn hơn là đêm khuya làm trò gọi hắn tới đây đón.



Triệu Trạch Như thấy anh tỏ thái độ thì không giành di động nữa, nói: “Được rồi không gọi không gọi nữa, vậy cậu ngồi chờ một lát đi, tôi ra ngoài bắt xe chở cậu về.”

Úc Thanh Chước không nghi ngờ y, nhìn y trả điện thoại lên bàn rồi thì cũng không nói tiếp chuyện này nữa.

Có lẽ vì gần đây anh luôn ngủ không ngon lại thêm uống bia nên đầu óc mơ hồ, đến khi Triệu Trạch Như quay về phòng thì Úc Thanh Chước đã dựa vào lưng ghế ngủ quên mất.

Triệu Trạch Như là người cẩn trọng nhưng gan lớn, đầu óc cũng nhanh nhạy, vừa thấy Úc Thanh Chước ngủ gật là lập tức bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này, đi tới cầm tay anh ấn ngón trỏ lên di động để mở khóa, sau đó chuồn ra khỏi phòng để gọi điện cho Lương Tùng Đình.

Úc Thanh Chước thiếp đi hơn mười phút là đủ để Triệu Trạch Như sắp xếp xong mọi chuyện. Đến khi anh tỉnh lại, nói vài câu với người bạn ngồi cạnh rồi bảo mình phải đi thì Triệu Trạch Như vội vàng kéo anh lại, khuyên: “Đừng vội đừng vội, chờ xe đến đã.”

Anh không biết về cuộc gọi vừa rồi, rút tay ra khỏi tay y rồi vừa đi vừa nói: “Tôi bắt taxi về đây, cậu ra chơi với mọi người đi.”

Thế nhưng Triệu Trạch Như vẫn không buông tha anh, còn đi theo anh ra khỏi phòng, nghĩ mọi cách để giữ anh ở lại.

Chuyện này quá khác thường, dù Úc Thanh Chước đã ngà say nhưng anh không ngu ngốc. Triệu Trạch Như níu kéo không cho anh đi về, kiên quyết bắt anh chờ xe mà y gọi, Úc Thanh Chước bị chặn ở đầu cầu thang, híp mắt hỏi: “Cậu gọi ai tới?”

Lúc này mà Triệu Trạch Như còn giở trò, “Đến rồi cậu sẽ biết.”

Úc Thanh Chước nghe vậy, suýt nữa thì định vắt chân lên cổ chạy.

Anh không muốn gặp Lương Tùng Đình trong hoàn cảnh này. Quan hệ giữa hai người đã mong manh đến mức chỉ cần chạm vào sẽ đổ vỡ, không thể chịu thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Trước đây Lương Tùng Đình từng mắng anh đi uống với bạn bè không có chừng có mực, giờ thì hay rồi, bị Triệu Trạch Như lừa vào bẫy, anh không biết lát nữa phải đối mặt thế nào với hắn đây.

Triệu Trạch Như túm chặt lấy tay anh, khăng khăng bắt anh ở lại đợi. Úc Thanh Chước hoảng đến mức cuống cuồng cả lên, chỉ muốn bỏ chạy nhanh nhanh chóng chóng, vừa xoay người gỡ tay y ra vừa bước xuống cầu thang, nói: “Triệu Trạch Như, cậu gọi người ta đến thì cậu tự lo đi, đừng có hại tôi nữa. Giờ tôi không thể gặp Lương Tùng Đình, nếu cậu không để tôi đi thì sau này không làm bạn bè gì nữa hết…”

Anh vừa nói dứt câu không làm bạn bè nữa thì Triệu Trạch Như đột ngột buông tay, tầm mắt cũng chuyển hướng về phía cuối cầu thang.

Úc Thanh Chước sững người, dường như anh cảm nhận được điều gì đó khác thường giữa không gian yên tĩnh.

Anh đứng trên cầu thang không dám nhúc nhích dù chỉ một li, nghe phía sau vang lên giọng nam trầm thấp gọi tên mình.

“Úc Thanh Chước.”