Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 23: Em xứng đáng




Lương Tùng Đình đã sắp vào giấc, giờ nhìn thấy tin nhắn giống như lời nói mớ giữa đêm này thì trong đầu tự động vang lên giọng của Úc Thanh Chước. Rõ ràng chỉ là một dòng chữ bình thường nhưng lại giống như có khả năng chuyển thành tin nhắn thoại, lặp đi lặp lại bên tai hắn.

Hắn ấn tắt màn hình, đặt điện thoại về ổ sạc không dây.

Cả ngày nay anh đã nhắn cho hắn bảy tám tin, đến một tin hắn cũng không trả lời. Từ lúc hai người kết bạn trên wechat đến giờ, đây là lần đầu tiên Úc Thanh Chước nói chuyện một mình lâu như vậy, Lương Tùng Đình không hề đáp lại anh.

Sáng hôm sau di động của Lương Tùng Đình có một cuộc gọi nhỡ từ Thôi Dương, một tin nhắn của mẹ hỏi hắn có về nhà vào kỳ nghỉ Quốc Khánh không, nhưng lại không có tin nhắn chào buổi sáng mỗi ngày của Úc Thanh Chước.

Lương Tùng Đình gọi lại cho Thôi Dương nói chuyện công việc trước rồi trả lời tin nhắn của mẹ, nói Quốc Khánh phải đi Quảng Châu công tác vì có công chuyện còn chưa làm xong, sau đó sẽ lựa thời gian đi gặp bà.

Lúc hắn ra khỏi nhà đã hơn tám giờ, đêm qua mưa rất lớn, không khí bên ngoài mang hơi lạnh.

Lương Tùng Đình lái xe qua phòng bảo vệ của chung cư, trong lúc đợi thanh chắn nâng lên thì nhân viên bảo vệ đứng cạnh chào hắn một tiếng rồi nói: “Sáng nay có khách báo tên anh muốn vào, chúng tôi nói muốn gọi cho anh để xác nhận nhưng người đó không đồng ý, lại đi ra ngoài rồi.”

Hắn nghe xong thì vô thức nhìn ra phía bên ngoài chung cư.

Tám giờ sáng người xe tấp nập, vậy mà Lương Tùng Đình vẫn lập tức nhìn thấy Úc Thanh Chước đứng ở đường đối diện qua dòng người đông đúc. Không biết anh đứng ở đó đã bao lâu, khăn quàng quấn quanh cổ, chóp mũi hơi đỏ lên.

Lương Tùng Đình cảm ơn bảo vệ rồi lái xe ra khỏi cổng chung cư, chạy đến vòng xuyến để quay đầu, lúc này mới đi sang được con đường đối diện. Đến khi hắn dừng xe trước mặt Úc Thanh Chước thì anh mới nhận ra rồi lùi lại một bước vào vỉa hè, vẫy vẫy tay với hắn cách tấm kính cửa sổ.



Lương Tùng Đình trong lòng khó chịu, không rõ sáng sớm tinh mơ người này chạy đến cổng chung cư của mình ngồi xổm làm cái gì, thế nên lúc xuống xe gương mặt hắn đanh lại, giọng điệu cũng không hòa nhã lắm.

Nửa mặt Úc Thanh Chước vùi trong khăn quàng cổ, cười nói: “Anh Đình, chào buổi sáng.”

Hắn nhíu mày, “Để nói chào buổi sáng mà phải tới tận cửa nhà tôi?”

Sau khi thăng chức giờ làm việc của Lương Tùng Đình không còn cố định, cũng không cần phải điểm danh vân tay gì gì đó. Nếu ngày hôm trước hắn tăng ca thì hôm sau có thể đến văn phòng trễ một chút.

Nhìn Úc Thanh Chước giấu tay ở trong ống tay áo, dáng vẻ run run rẩy rẩy, có lẽ đã đứng đợi ở đây hơn một giờ.

Hơn nữa tối qua người này còn dính mưa.

Lương Tùng Đình càng tức hơn, giọng cũng càng khó chịu.

Úc Thanh Chước thì lại vẫn tươi cười: “Hôm nay em chưa nhắn tin chào buổi sáng đâu, em muốn gặp anh nói trực tiếp.”

Hôm qua bị hắn bơ cả ngày khiến lòng anh hoang mang không thể yên tâm được. Anh nghĩ nếu gặp Lương Tùng Đình thì có thể thấy được vẻ mặt và nghe giọng đối phương, nói khách sáo vài câu cũng tốt hơn là bản thân cứ lo lắng sợ hãi cách một cái di động.

Cho nên sáng nay sáu giờ anh đã dậy, vì không biết Lương Tùng Đình sẽ đi làm lúc nào nên anh chỉ có thể chọn đến sớm, lúc anh gọi xe đến chung cư thì mới có sáu giờ năm mươi phút.

Có lẽ vì quá sớm nên Úc Thanh Chước đi lòng vòng trước cổng chung cư khiến bảo vệ trực cổng chú ý tới. Đến bảy rưỡi người ở đây đi ra càng ngày càng nhiều, anh lo mình sẽ nhìn sót nên muốn đi vào đứng chờ dưới tòa nhà hắn ở. Kết quả là bảo vệ nghi ngờ anh, nhất định phải gọi điện cho chủ hộ để xác nhận thân phận, Úc Thanh Chước lo là sẽ quấy rầy giấc ngủ của Lương Tùng Đình nên lại yên lặng đi ra ngoài.

“Vốn dĩ em muốn mang cả hoa…” Cho dù trông Lương Tùng Đình lúc này hơi hung dữ nhưng Úc Thanh Chước vẫn cười nói với hắn, “nhưng sớm quá, tiệm hoa còn chưa mở.”

Dứt lời anh giơ một túi giấy trước mặt, muốn đưa cho Lương Tùng Đình, “Em mua bữa sáng ở cửa hàng Starbucks bên kia, nếu anh chưa ăn sáng thì mang đến văn phòng nhé?”

Úc Thanh Chước vừa nói vừa duỗi tay định lấy cốc cà phê trong túi giấy ra.



Ngón tay anh còn chưa chạm vào ly thì Lương Tùng Đình đột ngột tóm chặt lấy cẳng tay rồi nửa xách nửa kéo anh đến bên cạnh xe mình, tay còn lại thì mở cửa ghế lái, lạnh lùng nói câu “Lên xe” rồi nhét anh vào trong.

Úc Thanh Chước ngơ ngác, sàn của chiếc Grand Cherokee này còn cao, lúc bị nhét vào xe anh nhấc chân hơi chậm nên bị đập một cái làm cẳng chân đau đớn.

Lương Tùng Đình đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái. Cửa xe bị sập mạnh, hắn mở máy sưởi trước sau đó mới hỏi Úc Thanh Chước: “Hôm qua đưa bữa tối nay lại đưa bữa sáng, cậu cảm thấy làm vậy là có thể khiến tôi quay lại hả?”

Úc Thanh Chước mím môi, nhỏ nhẹ nói không phải.

Hắn nói tiếp: “Dùng lại cách trước đây không hiệu quả đâu, Úc Thanh Chước, nghĩ chiêu mới đi. Đừng có mới sáng sớm đã đứng canh bên ngoài nhà tôi nữa.”

Anh gật gật đầu, “Em biết rồi.”

Dừng một lát, không đợi Lương Tùng Đình mở miệng anh đã nói: “Anh Đình, anh bớt giận đi mà, em sẽ nghĩ cách khác.”

Khuôn mặt Úc Thanh Chước hơi tái, khi nói cũng ngập ngừng. Ngày thường cho dù là công việc hay nói chuyện xã giao thì người ngoài nhìn vào luôn cảm thấy anh rất khéo léo, đôi khi còn có chút xa cách, chỉ có lúc ở trước mặt Lương Tùng Đình thì anh mới khốn đốn thế này.

Trong xe yên tĩnh chốc lát, Lương Tùng Đình lại lên tiếng, giọng nói hắn trầm thấp, “Úc Thanh Chước, nếu tôi nói mọi chuyện cậu làm đều vô dụng thì cậu vẫn sẽ kiên trì ư?”

Bởi vì câu nói đột ngột này mà đầu tim của Úc Thanh Chước giống như bị véo mạnh một cái.

Lương Tùng Đình lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, con ngươi đen láy không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.

Thậm chí Úc Thanh Chước còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Cậu càng nghiêm túc thì tôi càng không thể tha thứ.” Lương Tùng Đình nói tiếp, “Đã muộn bảy năm, bây giờ cậu lại nói cậu hối hận rồi, muốn theo đuổi tôi. Úc Thanh Chước, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy.”

Úc Thanh Chước âm thầm siết chặt nắm tay dưới lớp áo.



Hắn nói rất bình tĩnh, không hề có lời nào quá đáng. Người yêu cũ bị tổn thương sâu sắc lại xa cách bảy năm còn có thể dùng thái độ này để nói chuyện với anh, Úc Thanh Chước đã phải cảm ơn sự rộng lượng của hắn rồi.

Nghe lời này cũng không khiến anh cảm thấy khó mà chịu đựng nổi, chỉ là không khỏi bị nhấn chìm bởi nỗi đau khổ muộn màng.

Thật ra mua hoa mua cơm chẳng có gì to tát, đơn giản chỉ tốn chút tiền và thời gian mà thôi. Bất cứ người nào muốn tiến tới với Lương Tùng Đình đều có thể làm những chuyện này vì hắn, không phải bởi vì là Úc Thanh Chước làm mà Lương Tùng Đình buộc phải đáp lại anh.

Trong lòng anh đương nhiên không dễ chịu nhưng vẫn cố gắng để kiềm chế cảm xúc. Anh không muốn chỉ vì mấy câu này mà bày ra dáng vẻ chùn bước thất bại, nếu thế thì cứ như đang tranh thủ lợi dụng lòng thương hại của Lương Tùng Đình vậy.

Lương Tùng Đình nói gì anh cũng gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nghe hiểu.

Chờ hắn nói xong, Úc Thanh Chước lén bóp chặt tay mình bên dưới ống tay áo, chậm rãi nói: “Em không nghĩ thế, anh Đình à. Những chuyện em trải qua bây giờ là do em xứng đáng bị vậy.”

Dứt lời anh cúi đầu, cánh tay đã vươn ra đặt lên chốt mở cửa.

“Em không biện minh gì hết, chỉ là em… nghĩ đã xin lỗi thì phải xin lỗi thật tử tế.”

Trong lúc nói Úc Thanh Chước đã mở cửa xe ra, Lương Tùng Đình nhìn anh, không lên tiếng ngăn cản.

“Sau này em sẽ không đến đây chờ anh nữa, hôm nay là do em đường đột.” Úc Thanh Chước để túi giấy lại trên ghế, trước khi đóng cửa còn mỉm cười nhìn Lương Tùng Đình, “Em sẽ về ngẫm lại, mấy ngày nay sẽ không làm phiền anh.”