Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Uống rượu




Lương Tùng Đình hỏi, Úc Thanh Chước không chịu nói, vậy hắn cũng không ép anh nữa.
Đêm nay vốn định nói rõ ràng những chuyện cũ đã phủ bụi từ lâu, Lương Tùng Đình muốn cho Úc Thanh Chước cơ hội.
Nhưng anh lại nói mình không cần, nói dù có phải chuộc tội cũng là tự mình chuộc, không liên quan đến bất cứ người nào.
Sau đó Lương Tùng Đình vào phòng tắm rửa mặt, hắn hứng một vốc nước hắt lên mặt mình, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng của Úc Thanh Chước.
Bảy năm thực sự đã khiến rất nhiều điều thay đổi. Một Úc Thanh Chước biết rõ giải thích sẽ tốt hơn nhưng lại nhất quyết không chịu mở lời này, trước nay Lương Tùng Đình chưa từng biết tới.
Lúc hắn đánh răng Úc Thanh Chước cũng bước vào phòng tắm.
Anh vẫn lo rằng hắn sẽ tức giận, dù sao cũng tại anh không nói chuyện tử tế. Úc Thanh Chước đợi bên ngoài mà lòng cứ thấp thỏm, cuối cùng quyết định đi vào cùng.
Lương Tùng Đình khom lưng, bàn chải điện trong tay rì rì chuyển động. Anh đứng dựa người vào cánh cửa nhìn hắn đánh răng, qua một lát lại tiến thêm hai bước, vòng tay ôm lấy hắn từ sau lưng.
Hắn tắt bàn chải điện, giơ tay còn lại lên gạt đi kem đánh răng còn vương bên ngoài miệng.
Úc Thanh Chước rất thích sờ cơ bụng của hắn, cách một lớp áo thun mà vẫn cảm nhận được từng khối cơ rắn chắc.
"Anh Đình, đêm nay em có cần tắm không?" Úc Thanh Chước thì thầm hỏi.
Lương Tùng Đình nhìn anh qua gương, đẩy cánh tay của anh đang ôm hắn ra rồi cúi đầu súc miệng.
Úc Thanh Chước thuận tay đưa khăn qua, hắn cầm lấy lau miệng, nói: "Không cần."
Thời tiết lạnh như vậy mà trong phòng trọ thì lại không đủ ấm, không nhất thiết phải sáng tắm tối tắm. Với lại Úc Thanh Chước cũng chẳng thể chịu nổi chuyện kia thêm, sáng nay trước khi ra cửa Lương Tùng Đình đã xem qua cơ thể anh một lượt, phần đùi trong còn sưng đỏ hết lên vì ma sát tối qua, vậy nên hắn sẽ không làm gì anh nữa.
Lương Tùng Đình ra khỏi phòng tắm trước, Úc Thanh Chước cũng nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong rồi quay về giường nằm.
Hắn ngồi bên máy tính chờ Tưởng Châu gửi tài liệu tới còn Úc Thanh Chước thì nằm ôm gối im lặng xem điện thoại và trả lời tin nhắn của chị gái Úc Tô. Đến khi Lương Tùng Đình tắt đèn lên giường thì đệm chăn đã được anh ủ ấm, nóng hôi hổi bao phủ cơ thể hắn.
Chiếc giường trong phòng trọ không lớn, hai người ngủ một giường không thể nằm xa nhau. Sau khi Lương Tùng Đình nằm xuống thì duỗi tay ôm Úc Thanh Chước vào trong ngực.
Úc Thanh Chước hỏi hắn: "Ngày mai anh cũng phải dậy sớm ạ?"
Lương Tùng Đình ừ một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Đừng cọ nữa."
Anh cười khẽ, cầm lấy cổ tay Lương Tùng Đình kéo xuống dưới. Úc Thanh Chước mặc đồ ngủ bằng lụa, bên trong quần dài chẳng còn thứ gì khác.
Lương Tùng Đình cảm nhận làn da mịn màng ấy, vòng cung mượt mà lấp đầy lòng bàn tay, trong hơi thở cũng là mùi bạc hà và cam quýt nhàn nhạt trên người Úc Thanh Chước.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Úc hay để ý tiểu tiết, đi du lịch lúc nào cũng mang theo đồ dùng tắm rửa riêng, mùi hương như có như không, lặng lẽ câu lấy trái tim của người ta.
Hắn khum tay lại mạnh mẽ nắn bóp, ngón tay với những vết chai mỏng mang đến xúc cảm quá mãnh liệt, niết tới mức Úc Thanh Chước phải lim dim rên rỉ, cùng lúc ấy hắn ghé sát tai anh, nói: "Anh tự thấy sức chịu đựng của bản thân không tốt khi ở bên cạnh em, em còn làm loạn nữa là anh sẽ sang giường bên cạnh ngủ đấy."
Không chịu được quyến rũ thì đành phải trốn thôi.
Đêm nay hắn phải để cho anh nghỉ ngơi, nếu không thì ngày kia anh sẽ không thể quay về Bắc Kinh nổi.
Úc Thanh Chước nghe vậy thì lập tức ôm cổ Lương Tùng Đình dỗ dành, "Anh ơi em sẽ ngoan, anh ngủ ở đây đi."
Ai mà ngờ một Úc Thanh Chước thường xuyên mang vẻ xa cách khi xã giao, thậm chí đôi lúc còn ít nói ít cười lại dịu ngoan như thế này cơ chứ.
Rốt cuộc anh cũng ngoan ngoãn nằm yên không chọc ghẹo hắn nữa, vài phút sau, Lương Tùng Đình lại nói thêm một câu: "Sáng mai anh đi sớm, có thể sẽ về muộn. Em cứ ngủ đi nhé, anh sẽ mua bữa sáng để trên bàn."
Mặc dù chuyện tâm sự trước khi ngủ không kết thúc tốt đẹp, Úc Thanh Chước cũng không hề giải thích lý do họ chia tay năm đó nhưng ít nhiều Lương Tùng Đình vẫn hiểu được ý anh.
Có vài chuyện và một số khúc mắc cần thời gian để từ từ giải quyết, Úc Thanh Chước không giải thích rõ ràng không phải bởi vì anh cố chấp, mà vì bây giờ chuyện giữa Lương Tùng Đình và anh mới bắt đầu tiến triển tốt đẹp hơn, hắn đã dần thể hiện cảm xúc thật với anh, anh cũng đã biết phải làm gì để dỗ dành và cưng chiều đối phương, nếu như đột ngột nhắc đến chuyện trước kia thì chỉ tổ phá vỡ tiết tấu này.
Đã bảy năm trôi qua, thêm một hai ngày nữa cũng không sao, Úc Thanh Chước tình nguyện chờ Lương Tùng Đình tha thứ cho anh thay vì tùy tiện nói ra một lý do êm tai để khiến hắn lập tức lật lại tình cảm trước đây của hai người.
Nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa họ đã tốt lên trông thấy, Úc Thanh Chước không còn bất an như trước, bây giờ anh có thể thoải mái mà dính lấy Lương Tùng Đình; Lương Tùng Đình cũng đã chấp nhận anh, để lại cho anh một đường sống, không còn ngăn anh ở ngoài ngưỡng cửa nữa.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của di động vừa réo thì Lương Tùng Đình đã tắt nó đi ngay. Úc Thanh Chước mơ mơ màng màng ôm hắn không buông tay, nói: "Ngủ tiếp một lát đi..."
Lương Tùng Đình một tay ôm anh, tay còn lại thì xoa xoa đầu anh. Chờ đến khi Úc Thanh Chước lại thiếp đi thì hắn mới nhẹ nhàng rút tay ra, xuống giường đi rửa mặt.
Dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa to, việc xây dựng trường tiểu học phải hoãn lại một ngày nên chắc chắn hôm nay khó tránh khỏi bận rộn, mà hai ngày nữa Lương Tùng Đình còn phải đi tới một thôn khác, nơi đó cũng có một trường tiểu học do Tạo Nghệ phụ trách. Thời gian rất eo hẹp, cho dù hắn muốn ở bên Úc Thanh Chước thì cũng chẳng có lúc nào nhàn rỗi.
Trước khi đi Lương Tùng Đình đã mang bữa sáng lên cho anh, vốn dĩ hắn định buổi trưa sẽ đặt giao cơm hộp đến nhà trọ rồi quay về với Úc Thanh Chước trước giờ cơm chiều. Thế nhưng kế hoạch không thể diễn ra như dự tính, đến năm giờ mà hắn vẫn chưa làm xong việc, không những thế mây đen còn ùn ùn kéo tới, đến khi Lương Tùng Đình muốn về thì đã muộn. Cơn mưa đổ xuống xối xả, dữ dội khiến người ta không kịp trở tay.
Thường thì Lương Tùng Đình hay mượn một chiếc xe máy ở cửa thôn để đi về nhà trọ, bây giờ mưa lớn như vậy đương nhiên là không quay về được, hắn chỉ đành đến tạm nhà của hiệu trưởng Dương Mão.
Mấy ngày trước lúc Úc Thanh Chước chưa đến đây, hầu như tối nào Lương Tùng Đình cũng ăn cơm tối ở nhà Dương Mão. Hai cô con gái đang học tiểu học của y rất quý Lương Tùng Đình, cảm thấy hắn vừa dí dỏm, đẹp trai lại tài giỏi, lúc nào cũng chạy quanh hắn líu ríu gọi "Chú đẹp trai", gọi nhiều đến mức Lương Tùng Đình tưởng như mình già đi mấy tuổi.
Hắn về nhà Dương Mão, sau khi lau khô nước mưa dính trên người thì tới chỗ mái hiên vắng vẻ gọi điện cho Úc Thanh Chước, bảo rằng tạm thời mình không quay về nhà trọ được rồi hỏi buổi tối anh muốn ăn gì để hắn đặt giao đến.
Úc Thanh Chước ở một mình trong phòng trọ cả ngày nên cũng đã quen với sự chờ đợi, anh nghe Lương Tùng Đình kể được hiệu trưởng dẫn về thì chỉ cười nói: "Anh không cần lo cho em đâu, em thấy tiệm ăn ở đối diện nhà trọ cũng không tệ, trên biển quảng cáo có ghi số điện thoại, em tự đặt một phần là được."
Cả ngày nay Lương Tùng Đình không gặp anh, bây giờ nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh qua điện thoại thì trong lòng đã thấy yên tâm hơn, nói hết mưa thì mình sẽ trở về rồi dặn Úc Thanh Chước phải ăn cơm tử tế. Anh lập tức vâng vâng dạ dạ, trước khi ngắt máy còn hỏi thêm một câu: "Anh Đình, mưa không tạnh anh cũng về ngủ nhé?"
Lương Tùng Đình hơi ngẩn người, thuận miệng nói: "Về."
Chỉ với một câu này, dù mưa không ngớt thì hắn vẫn sẽ về nhà trọ.
May là cơn mưa này tới nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến chín giờ tối đã tạnh. Tim của Lương Tùng Đình không đặt ở nơi này, vừa thấy màn mưa ngoài cửa sổ ngớt dần hắn đã nói còn có việc phải dùng đến máy tính, bèn đứng dậy xin về.
Hiệu trưởng Dương Mão là một người nhiệt tình, tối nay rủ rê Lương Tùng Đình uống không ít rượu, trước khi về còn mời hắn thêm hai chén nữa. Hắn không từ chối được, sau khi uống hết cả hai ly thì Dương Mão mới nhờ người em trai sống cạnh nhà lái xe chở hắn về.
Lương Tùng Đình nặng nề nhấc bước lên tầng ba. Tối nay rượu mà hắn và Dương Mão uống là rượu Miêu, số độ cao mà tác dụng còn chậm, tuy tửu lượng hắn tốt nhưng đã uống cả tối thì cũng khó mà hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn vào phòng đúng lúc Úc Thanh Chước vừa tắm xong đang sấy tóc. Anh thấy hắn đi vào rồi lại đứng dựa lưng vào vách tường cạnh cửa, không khỏi nhướn mày hỏi: "Uống rượu?"
Máy sấy cũng tắt đi, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Úc Thanh Chước mặc đồ ngủ, giữa mặt mày là sự bình thản dịu dàng. Lương Tùng Đình híp mắt nhìn anh rồi gục đầu xuống, cười như không cười, nói: "Uống rượu."
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng trải qua cả một ngày không gặp, không hiểu sao lúc này nghe vào tai lại mang vẻ mờ ám.
Úc Thanh Chước vẫn ngồi yên trên ghế, anh nhịn cười hỏi hắn: "Ra ngoài ăn uống rượu chè mà giờ này mới về, anh không có gì muốn nói à?"
Giọng điệu này quá thân mật, giống như cô vợ nhỏ tra hỏi người chồng về nhà muộn.
Lương Tùng Đình vẫn dựa lưng vào tường, nở một nụ cười biếng nhác rồi giơ tay xoa mặt, trả lời anh: "Phải nói gì nữa đây? Em duyệt cho anh đi rồi mà."
Dứt lời hắn đá đôi giày lao động dính đầy bùn đất trên chân ra, chỉ đi mỗi tất vào trong phòng. Hắn không ngồi lên chiếc giường mà hai người vẫn ngủ, trên chiếc giường còn lại đang để vài bộ quần áo, hắn đi đến mép giường đó ngồi xuống.
Úc Thanh Chước vừa cầm khăn lông lau tóc vừa bước tới, Lương Tùng Đình chống hai tay ra sau, nửa người trên hơi ngửa ra nhìn anh đến gần.
Lần này đi Úc Thanh Chước mang hai bộ đồ ngủ, đêm nay anh mặc bộ màu đen, tay áo xắn lên để lộ cổ tay và một phần cánh tay trắng gần như phát sáng.
Anh ném khăn lên giường, duỗi tay ôm lấy bả vai Lương Tùng Đình rồi nhấc chân qua, trực tiếp khóa ngồi trên đùi hắn.
"Người anh bẩn lắm, xuống đi đừng ngồi."
Hôm nay làm cả ngày lại thêm mắc mưa, sau đó còn đến nhà Dương Mão ăn cơm mang về một thân đầy mùi rượu, Lương Tùng Đình nhìn Úc Thanh Chước sạch sẽ trắng nõn ngồi trên đùi mình mà không nỡ chạm vào anh.
Úc Thanh Chước lại không chịu dịch ra, có một giọt nước trên đuôi tóc rơi xuống vành tai anh, trượt vào trong cổ áo rồi lặng lẽ lăn xuống sâu bên dưới. Lương Tùng Đình giơ tay chạm nhẹ vào tai anh, lại thêm một giọt nước rơi xuống ngón tay hắn.
Chưa nói đến chuyện Lương Tùng Đình nghĩ gì, tự bản thân Úc Thanh Chước đã không kiềm chế được. Bầu không khí lúc này quá mê hoặc lòng người, rất lâu rồi anh không thấy Lương Tùng Đình thoải mái nói chuyện với anh như vậy, khiến cho toàn bộ đầu óc anh ngơ ngẩn.
Anh cúi đầu rồi duỗi tay sờ lên thắt lưng trên eo hắn, vừa mở được khóa kim loại ra thì mặt anh đã bị hắn giữ lại. Sau vài giây yên tĩnh, Lương Tùng Đình mới mở miệng nói chuyện: "Uống rượu vào không dễ dừng lại đâu, đừng quyến rũ anh, Úc Thanh Chước, không thì đêm nay sẽ làm chết em đấy."
Tối mai Úc Thanh Chước sẽ lên máy bay về Bắc Kinh, bởi vì xin nghỉ gấp nên nhiều nhất cũng chỉ được ba ngày, đến thứ năm anh phải quay về làm việc ở Viện nghiên cứu sách cổ.
Lương Tùng Đình uống rượu mà còn lý trí hơn cả anh, vẫn nhớ phải để anh toàn thây bay về được Bắc Kinh.
Úc Thanh Chước ngước mắt nhìn hắn chăm chú, dáng vẻ thành thục của người đàn ông trước mắt dần dần chồng lên hình ảnh của bảy và mười năm về trước. Khi ấy Lương Tùng Đình cũng thỉnh thoảng tỏ vẻ hung dữ với anh như thế này, ngày đó Úc Thanh Chước nghịch ngợm bốc đồng chỉ có mình hắn là quản nổi, nhưng cũng chỉ có mình anh biết thực ra Lương Tùng Đình dịu dàng biết nhường nào.
Một khi cánh cửa nho nhỏ trong tim được hé mở thì cảm xúc mãnh liệt trong lòng Úc Thanh Chước cũng đột ngột trào dâng, có muốn kìm nén cũng không thể. Anh bất chấp sự ngăn cản của Lương Tùng Đình mà giang hai tay ôm thật chặt lấy hắn, sau đó bèn đè cả người hắn xuống giường.
Anh cọ cọ môi mình bên cổ Lương Tùng Đình, liên tục thì thầm cầu xin hắn, "Anh Đình, em muốn hôn anh một chút, chỉ một chút thôi có được không... Nếu anh không đồng ý có thể đẩy em ra..."
Lương Tùng Đình mặc cho anh cọ loạn trên người mình giống như con mèo nhỏ, ngay lúc Úc Thanh Chước định ngẩng đầu lên thì hắn bỗng túm lấy phần tóc sau gáy anh, ấn anh về phía mình rồi cắn lên đôi môi xinh đẹp ấy trong vẻ mặt ngỡ ngàng của Úc Thanh Chước.
Anh trợn tròn hai mắt, có vài giây như mất hồn mất vía. Môi của Lương Tùng Đình dán lên môi anh mà hung hăng cắn mút, sức nóng của cồn từ môi lan ra khắp cơ thể.
Úc Thanh Chước bị cắn đau nhưng trong lòng lại thỏa mãn vô cùng, không nhịn được mà vội đáp lại hắn.
Hai con người vốn đã sớm thành thạo trong chuyện tình cảm, giờ phút này lại hôn chẳng có chút kỹ thuật giống như lần đầu tiên biết yêu.
Hô hấp của Úc Thanh Chước trở nên rối loạn vì nụ hôn mãnh liệt, toàn bộ cơ thể anh đều đang khẽ run rẩy. Ngoại trừ Lương Tùng Đình, không một ai có thể chinh phục anh với cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy, Úc Thanh Chước hoàn toàn cam tâm tình nguyện thần phục hắn. Hiện thực và quá khứ chồng chéo lên nhau, kịch liệt đến mức khiến anh tạm thời không thể phân biệt được rõ ràng. Vào lúc cơ thể anh run lên dữ dội hơn thì Lương Tùng Đình bỗng kết thúc nụ hôn, tay hắn vẫn ôm lấy gáy anh giữ anh nằm vững trên người mình.
Úc Thanh Chước ôm chặt hắn, vừa hổn hển thở vừa nỉ non: "Anh Đình, anh gọi tên em đi, giống như trước kia vậy..."
Lương Tùng Đình nhắm mắt, lát sau hắn mới khẽ nói một từ láy với chất giọng hơi khàn: "Úc Úc."
Hai chữ này đã từng đi đôi với hai chữ khác nữa, vô cùng chặt chẽ và khăng khít, ký ức lớn dần thành máu thịt hoàn chỉnh, cho dù gân cốt có đứt gãy vẫn chẳng thể chia cắt.
Như thể theo thói quen, khi Úc Thanh Chước vẫn đang khẽ run rẩy thì Lương Tùng Đình lại mở miệng lần nữa, gọi: "Bà xã."