Lời này của cô đã khơi dậy sự hứng thú trong Cố Khâm: “Vậy sao? Vậy những người khác nói như thế nào?”
Hạ Tinh Trầm cười nhẹ, có cảm giác như cô đang cười nhạo chính bản thân mình: “Tinh Trầm… Ngôi sao rơi khỏi bầu trời. Mọi người đều nói cái tên này không may mắn, Giám đốc Cố không thấy vậy ư?”
“Tôi lại không nghĩ vậy.” Cố Khâm vừa quan sát đường vừa trả lời cô: “Có rất nhiều người cầu nguyện với những vì sao, sao rơi xuống rồi cũng đồng nghĩa với việc điều ước đã trở thành hiện thực chăng?”
Hạ Tinh Trầm bật cười, là nụ cười xuất phát từ trong trái tim. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô được nghe một lời giải thích về ý nghĩa tên của mình tốt đẹp như thế.
“Giám đốc Cố thật biết ăn nói.”
Đèn giao thông đúng lúc chuyển sang màu đỏ, Cố Khâm đạp chân phanh, sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Tinh Trầm: “Quan hệ của chúng ta là cấp trên cấp dưới à?”
Anh đột nhiên hỏi như vậy khiến cô không hiểu chuyện gì: “Không phải.”
“Thế sao cô cứ luôn gọi tôi là Giám đốc Cố vậy?” Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Cố Khâm, ‘Khâm’ trong ‘khâm bội’(*).”
(*) Khâm bội: Từ gốc là 钦佩; Hán Việt: Khâm bội; Ý nghĩa: Khâm phục, kính trọng.
“Được, tôi nhớ rồi.” Hạ Tinh Trầm gật gật đầu, nhưng cuối cùng cô vẫn không gọi tên anh.
Cả quãng đường sau đó hai người đều im lặng, mãi cho tới khi xe dừng trước cửa tiệm hoa anh mới lên tiếng: “Tới nơi rồi.”
Hạ Tinh Trầm tháo dây an toàn: “Hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh đi công tác bình an mạnh khỏe nhé.”
“Cảm ơn cô.” Cố Khâm gật nhẹ đầu.
“Chị Tinh Trầm! Chiếc xe hồi nãy đưa chị về không phải là xe của Giám đốc Cố đã đến mua hoa ở tiệm mình mấy ngày trước sao?” Hạ Tinh Trầm vừa bước vào tiệm liền bị Tiểu Văn sáp lại hỏi này hỏi kia, tâm trạng cực kỳ kích động.
Bà Cố giữ chị ở lại ăn cơm tối, vừa hay Giám đốc Cố tiện đường nên đưa chị về.” Hạ Tinh Trầm trả lời, cô cố ý lảng tránh vấn đề chính mà Tiểu Văn muốn nói tới.
“Em đã bảo là chị và Giám đốc Cố sẽ có cơ hội gặp lại mà, sự thực đã chứng minh là em nói đúng rồi!” Tiểu Văn nở nụ cười đắc ý.
Hạ Tinh Trầm không biết phải làm sao, Tiểu Văn nói vậy khiến cô bỗng cảm thấy xấu hổ, vội vàng đẩy cô bé đến trước mấy chiếc xô đựng hoa: “Được rồi được rồi, số hoa hôm nay mới nhập về em đã xử lý xong chưa?”
“Xong hết rồi ạ!” Tiểu Văn đứng trước mấy chiếc xô đựng hoa đã được xếp ngay ngắn giang rộng cánh tay: “Chị Tinh Trầm, chị yên tâm đi! Sau này chị cứ việc tới nhà bà Cố cắm hoa, em nhất định sẽ giúp chị lo liệu ổn thỏa mọi việc trong tiệm.”
“Chém gió sắp thành bão rồi kìa, mau đi cắm một bó hoa loa kèn cho chị xem nào.” Hạ Tinh Trầm vừa nói vừa rút ra mấy bông hoa loa kèn từ trong xô.
Khuôn mặt Tiểu Văn lập tức chùng xuống: “Chị Tinh Trầm, chị lại bắt nạt em!”
Hạ Tinh Trầm vừa định mở miệng cổ vũ tinh thần cho Tiểu Văn thì đã thấy cô bé phấn chấn lại: “Chị Tinh Trầm, chị yên tâm đi. Vì chuyện lớn cả đời của chị, em sẽ chăm chỉ học bó hoa. Đã không thể giúp đỡ chị thì thôi đi, nhất định không được cản trở chị!”
Nói xong Tiểu Văn còn giơ tay lên, bàn tay nắm chặt bày tỏ sự quyết tâm.
Hạ Tinh Trầm thở dài, cô vừa buồn cười vừa bất lực: “Em đang ‘ông nói gà bà nói vịt’ cái gì vậy? Chị không có ý đó.”
Chị Tinh Trầm, em phân tích cho chị nghe.” Tiểu Văn kéo Hạ Tinh Trầm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Với gia thế của Giám đốc Cố thì vấn đề kinh tế không cần phải bàn đến rồi, có lẽ cũng chẳng cần mấy chiêu trò như liên hôn thương mại để mở rộng phát triển phạm vi kinh doanh. Đối với anh ấy, tình cảm mới là quan trọng nhất. Nhưng chị thấy đó, trước giờ chưa từng có tin đồn nào về Giám đốc Cố, chắc hẳn là anh ấy đã dành hết tâm huyết vào việc làm ăn kinh doanh nên không có thời gian quan tâm đến vấn đề tìm bạn gái.”
“Vậy chị nói xem mấu chốt nằm ở người nào?” Tiểu Văn nhìn Hạ Tinh Trầm, ánh mắt mong chờ câu trả lời từ cô.