Căn hộ của Hạ Tinh Trầm cách nhà họ Cố khá xa, khi hai người tới nơi, Cố Tranh và Thẩm Nhược Lê đã tới trước rồi, đang vây quanh bà Cố tặng cho bà món quà mà bản thân đã chuẩn bị.
Càng bước lại gần Hạ Tinh Trầm càng nghe rõ giọng nói của Thẩm Nhược Lê.
“Bà nội, đây là trang phục cháu đặc biệt thiết kế cho bà ạ. Bà vẫn thích màu xanh sẫm nên cháu đã chọn màu vải có hiệu ứng chuyển màu từ trắng sang xanh sẫm, chất liệu là loại vải mà bà thích mặc nhất vào mùa hè. Hơn nữa cháu biết bà thích hoa lan nhất nên đã mời người thêu hoa lan lên, mỗi đường kim mũi chỉ đều được làm thủ công, ròng ra suốt mười mấy ngày đấy ạ.”
Thẩm Nhược Lê bưng hộp quà trước mặt bà Cố như đang dâng lên một báu vật, nắp hộp mở một nửa lộ ra chiếc váy được xếp ngay ngắn cẩn thận với đóa hoa lan được thêu tay tinh xảo.
“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Bà Cố cười dịu dàng nhận lấy món quà của Thẩm Nhược Lê: “Để cháu phải nhọc lòng chuẩn bị cho bà rồi.”
Thẩm Nhược Lê nũng nịu khoác tay bà Cố, khuôn mặt tươi cười nói: “Bà nội lúc nào cũng tốt với cháu, chút quà này có là gì đâu ạ.”
“Cô ấy là bạn gái của anh họ anh à?” Hạ Tinh Trầm nhìn Thẩm Nhược Lê đang đứng bên cạnh Cố Tranh, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
“Không phải.”
Khi anh nói xong cũng vừa lúc hai người sánh vai tới trước mặt bà Cố.
“Anh Cố Khâm, đây là?” Thẩm Nhược Lê nhìn Hạ Tinh Trầm đứng bên cạnh Cố Khâm, cô ta ngây người buông cánh tay bà Cố, giọng nói run run.
Bà Cố lên tiếng: “Đây là Hạ Tinh Trầm, gần đây con bé thường tới nhà cắm hoa cùng bà, vừa hay Tiểu Khâm thuận đường nên bà bảo thằng bé đón Tinh Trầm qua đây.”
Sau đó bà Cố thân thiết nắm tay Hạ Tinh Trầm, bà giới thiệu Thẩm Nhược Lê với cô: “Tinh Trầm, đây là Nhược Lê, ông nội của Nhược Lê và ông nội của Tiểu Khâm là bạn bè, hai nhà đã thân nhau mấy đời rồi. Hai đứa làm quen với nhau đi.”
Vâng ạ.” Hạ Tinh Trầm ngoan ngoãn gật đầu với bà Cố, sau đó mới nhìn Thẩm Nhược Lê, lịch sự đưa tay ra: “Chào cô, rất vui được quen biết cô.”
Khuôn mặt Thẩm Nhược Lê vẫn giữ nguyên biểu cảm nghi ngờ như cũ, mắt nhìn qua lại giữa Hạ Tinh Trầm và Cố Khâm dò xét hai người họ, một lúc lâu sau mới đưa tay ra: “Chào cô.”
Hai người bắt tay nhau nhưng chỉ trong thoáng chốc đã buông ra, Thẩm Nhược Lê len lén nhìn bà Cố đang đứng bên cạnh, bà Cố vẫn cười hiền từ, không nhìn ra được chút manh mối nào.
Thẩm Nhược Lê chỉ đành đoán già đoán non trong lòng, từ văn phòng của cô ta tới nhà họ Cố cũng rất thuận đường, vậy mà Cố Khâm lại không tới đón.
Thẩm Nhược Lê thấy bất an, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện cảm giác nguy cơ.
“Bà nội, đây là quà mừng thọ cháu tặng bà ạ.” Cố Khâm đưa món quà mình đã chuẩn bị ra tặng cho bà Cố: “Tranh này là cháu mời thầy Trình Nhữ Vi vẽ ạ.”
Bà Cố đón lấy cuộn tranh, mở ra chăm chú ngắm nhìn, đôi mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc và thích thú, thế nhưng lời nói lại có ý phàn nàn: “Năm nào sinh nhật bà cũng vậy, cháu không tặng chậu hoa cây cảnh thì lại tặng tranh, chẳng có ý tưởng gì mới mẻ cả.”
Vậy để năm sau cháu chuẩn bị thứ gì đó mới mẻ hơn tặng bà ạ.” Cố Khâm mỉm cười chiều theo ý bà.
“Cháu đang cầm cái gì kia?” Bà Cố nhìn khung tranh Cố Khâm đang cầm trên tay, bởi vì chỉ lộ ra mặt sau nên bà cụ cảm thấy rất tò mò.
Cố Khâm xoay bức tranh lại rồi đưa cho bà Cố: “Đây là quà sinh nhật Tinh Trầm chuẩn bị cho bà ạ.”