“Nhỡ đâu có khả năng đấy thì sao?” Tiểu Văn vuốt vuốt cằm, trong mắt toàn là bong bóng màu hồng.
“Chị Tinh Trầm, nếu Giám đốc Cố mà nhìn thấy chị mặc bộ đồ bơi đó thì chắc chắn sẽ đổ luôn cho coi!”
Bộ đồ bơi đó là Hạ Tinh Trầm và Tiểu Văn mua khi đi dạo phố vào buổi tối hôm trước. Hai người đi dạo cả buổi, cuối cùng Tiểu Văn quyết định mua một bộ bikini màu đỏ cực kỳ gợi cảm. Còn Hạ Tinh Trầm thì mua một bộ bikini liền thân màu trắng trông có chút bảo thủ, nhưng lớp áo bên ngoài đi kèm lại làm bằng chất liệu ren hình dạng lông vũ. Khi Hạ Tinh Trầm mặc lên thì trong sự bảo thủ còn mang theo chút gợi cảm khó nói thành lời.
“Em đừng có nói linh tinh.” Hạ Tinh Trầm điềm tĩnh đáp lại, nhưng đôi tai đang dần ửng đỏ kia đã bán đứng cô.
Lần trước Tiểu Văn đã đoán trúng việc cô đến nhà họ Cố sẽ gặp được Cố Khâm, lần này chắc không đoán trúng nữa đâu nhỉ?
Nhưng lúc Hạ Tinh Trầm bước ra từ phòng thay đồ và chạm mặt với Cố Khâm thì cô không khỏi cảm khái, cái miệng của Tiểu Văn đúng là thiêng thật, nói gì trúng đấy!
Cố Khâm đang đi đằng trước bàn chuyện làm ăn với người bên cạnh, có lẽ là họ vừa từ suối nước nóng đi ra. Trên người Cố Khâm vẫn đang mặc áo choàng tắm màu trắng, nhưng đai áo của anh lại chỉ buộc một cách lỏng lẻo, cơ ngực bên trong thấp thoáng lộ ra, vài giọt nước chưa kịp khô chảy từ cổ xuống, men theo cơ ngực săn chắc ấy rồi biến mất nơi đai lưng đang thắt lại.
“Tinh Trầm?” Cố Khâm ngẩng đầu thì trông thấy Hạ Tinh Trầm ở phía đối diện.
Hôm nay cô búi tóc lên cao, để lộ vầng trán trắng mịn cùng đôi mắt lấp lánh. Bộ bikini màu trắng Hạ Tinh Trầm đang mặc càng làm tôn lên vóc dáng tuyệt vời của cô, chiếc cổ thiên nga trắng ngần, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài thẳng tắp, hơn nữa, tuy trông cô có vẻ mảnh mai nhưng những chỗ cần thì vẫn rất đầy đặn. Dưới ánh nắng mùa thu, làn da trắng không tì vết kia khiến cả người Hạ Tinh Trầm như đang phát ra ánh sáng, thu hút ánh nhìn của người khác. Trái tim trong lồng ngực Cố Khâm bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
“Ha ha, trùng hợp quá.” Hạ Tinh Trầm có chút ngượng ngùng nhưng lúc này trong lòng cô cũng thầm thở phào một hơi. Cũng may là Cố Khâm lên tiếng chào hỏi cô trước, nếu không cô cũng không biết phải mở lời với anh như thế nào.
“Giám đốc Cố, hai vị đây là bạn của anh sao?” Người đi bên cạnh Cố Khâm lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy.” Ánh mắt Cố Khâm nhìn Hạ Tinh Trầm mang theo tia sáng dìu dịu.
“Mau đi sắp xếp cho hai cô đây hai căn phòng tốt nhất.” Người vừa lên tiếng hình như là ông chủ của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này. Sau khi nhận được câu khẳng định của Cố Khâm liền quay sang dặn dò nhân viên đi cùng.
“Không cần đâu, chúng tôi cũng không có ý định qua đêm ở đây.” Hạ Tinh Trầm nghe vậy liền vội vàng từ chối. Cô và Tiểu Văn đúng là không có ý định ở lại.
Cảnh sắc ban đêm ở đây rất đẹp, nếu như ngày mai không có việc gì gấp thì em ở lại đi.” Cố Khâm nhàn nhạt lên tiếng. Giọng nói của anh trầm thấp, nhẹ nhàng, dễ nghe, phảng phất chút dịu dàng như làn gió núi ngoài kia.
“Đúng vậy, hai cô cứ thoải mái trải nghiệm. Hôm nay khu nghỉ dưỡng của chúng tôi mới khai trương, hai người ở lại một đêm, vừa hay có thể giúp chúng tôi đưa ra vài góp ý, để sau này có thể đáp ứng tốt hơn nhu cầu của khách hàng.” Người đàn ông đứng bên cạnh Cố Khâm tiếp lời, không cho Hạ Tinh Trầm có cơ hội từ chối:
“Sau khi hai cô ngâm suối nước nóng ở đây xong, tôi sẽ sắp xếp nhân viên qua đưa thẻ phòng mới.”
Hạ Tinh Trầm đưa mắt nhìn Cố Khâm, trong mắt anh là sự dịu dàng và nuông chiều. Mà cô từ trước tới nay luôn là người ăn mềm không ăn cứng, sao có thể cưỡng lại được ánh nhìn đó của anh.
“Vậy tôi không từ chối nữa, cảm ơn ông.” Hạ Tinh Trầm mỉm cười đồng ý.