Cửa xe mở ra, bước xuống là một người đàn ông mặc đồ Tây lịch sự, eo hẹp chân dài, dáng người khỏe mạnh, anh đang sải bước tiến vào tiệm hoa.
“Chị Tinh Trầm, anh ấy tới tiệm mình kìa!” Giọng nói của Tiểu Văn còn kích động hơn so với trước đó.
Trong lúc người đàn ông bước vào, Hạ Tinh Trầm cũng quan sát anh kỹ hơn, tóc được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt tuấn tú, tuy rằng đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén không có chút hơi ấm nào.
“Thưa anh, anh đang cần tìm hoa gì ạ?” Hạ Tinh Trầm nhanh chóng thu lại ánh mắt, cô đứng dậy chào hỏi, làm tốt vai trò của một bà chủ tiệm hoa.
“Có thể giúp tôi cắm một bó hoa không? Lấy hoa loa kèn làm chủ đạo, số còn lại tùy cô kết hợp.”
Người đàn ông này không chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ lạnh nhạt.
Hạ Tinh Trầm nghĩ người đang đứng trước mặt rất có thể là người tới mua hoa mà bà Cố nói, cô càng thêm nhiệt tình tiếp đón anh: “Được chứ. Anh muốn kích thước bó hoa như thế nào?”
“Giống như thế này là được.” Anh tiện tay chỉ vào một bó hoa được trưng bày trong tiệm.
“Được, mời anh ngồi xuống đợi một chút.” Hạ Tinh Trầm đưa tay chỉ vào chiếc ghế mây bên cạnh rồi nháy mắt ra hiệu với Tiểu Văn.
Tiểu Văn ngầm hiểu ý cô, vội vã rót một cốc trà đặt trước mặt anh.
“Cảm ơn.”
Tuy anh lạnh lùng nhưng lại rất lịch sự, Hạ Tinh Trầm thầm đánh giá người đàn ông này, ấn tượng của cô về anh lại tốt hơn một chút.
Hoa loa kèn trắng có màu sắc trang nhã, Hạ Tinh Trầm không muốn phá vỡ bố cục màu sắc của bó hoa, cô lựa chọn hoa hồng núi tuyết, hoa cát tường vàng và một vài cành bạch đàn lá tròn phối cùng.
Sau khi phối hợp và chỉnh dáng hoa xong, Hạ Tinh Trầm liền đưa cho Tiểu Văn cố định vào xốp cắm hoa, còn mình thì đích thân đi chọn giấy gói và ruy băng cho phù hợp.
Đây là cách làm việc đã được thống nhất khi hai người cùng bó hoa, công việc được phân công rõ ràng, năng suất cực kỳ cao.
Sau khi bó xong, Hạ Tinh Trầm chỉnh sửa lại giấy gói cho đẹp mắt, cô nhìn ngắm cẩn thận, cảm thấy ưng ý rồi mới đưa hoa cho anh: “Thưa anh, anh thấy có được không ạ?”
“Được rồi. Cảm ơn cô.”
Hạ Tinh Trầm vốn muốn nói với anh rằng việc này bà Cố đã dặn dò cô từ trước rồi, không cần nhắc đến chuyện tiền nong, thế nhưng cô còn chưa kịp mở lời, anh đã rút ra mấy tờ một trăm tệ từ trong ví đặt lên trên chiếc bàn bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Tinh Trầm nhìn bóng lưng anh, cô ngẩn người, mãi cho tới khi Tiểu Văn lay lay cánh tay, cô mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Chị Tinh Trầm, người đàn ông vừa rồi là cháu đích tôn của bà Cố - Cố Khâm, cũng chính là Giám đốc của Công ty Khoa học Kỹ thuật Tân Hiển. Em nghe nói Tân Hiển là do một tay anh ấy gây dựng nên, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà đã thành công lên sàn chứng khoán rồi.” Tiểu Văn cầm điện thoại đưa tới trước mặt Hạ Tinh Trầm, trên màn hình là thông tin về Cố Khâm trên trang Baidu.
Thì ra anh chính là đứa cháu trai khiến bà Cố cực kỳ tự hào mà bà vẫn thường kể với cô.
Chỉ có điều đứa cháu trai hiếu thảo, biết quan tâm chăm sóc, biết làm cho bà vui trong lời kể của bà Cố dường như khác xa so với người đàn ông lạnh lùng lúc nãy.
Trời ơi, chị Tinh Trầm, vậy mà em lại có thể tận mắt nhìn thấy Cố Khâm ngoài đời thật! Đây là lần đầu tiên em được tiếp xúc gần với nhân vật lớn như vậy đó!” Tâm trạng Tiểu Văn cực kỳ kích động khi nhắc tới Cố Khâm.
“Được rồi được rồi, người ta là giám đốc có quyền có thế, đột nhiên xuất hiện cùng một chỗ với người bình thường như chị em mình chỉ là chuyện tình cờ thôi. Em đó, mau thu lại trái tim kích động của mình đi, chị thấy nó sắp rơi ra ngoài rồi kìa.” Hạ Tinh Trầm vỗ vỗ tay Tiểu Văn, sau đó xoay người thu dọn đồ đạc cắm hoa lúc nãy.
“Chị Tinh Trầm, chị thường tới nhà cắm hoa cùng bà Cố mà chưa từng gặp Giám đốc Cố sao?” Tiểu Văn kéo cánh tay Hạ Tinh Trầm, hóng hớt hỏi cô chuyện này chuyện kia.