Tựa Mộng

Chương 12: Hoàn chính văn




12.



Tôi uỷ thác Tần Minh làm luật sư ly hôn của mình, tất cả các thỏa thuận đều do anh đi đàm phán và nói chuyện.



Lúc về nhà thu dọn đồ đạc, tôi cố ý tìm một thời điểm Tiêu Thừa Yến ở công ty còn Tiêu Vũ đi học, nếu không gặp bọn họ, tôi sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.



Dì thì lúc đó đang ở nhà, nhìn thấy tôi dọn đi, cả mặt đều in đậm câu “Không thể tin tưởng vào tình yêu nữa”, tôi cũng không thể giải thích được nguyên nhân với bà ấy, cũng không giải thích.



Đồ của tôi không ít, ngay cả một phòng khách sạn cũng không đủ, một số thùng tôi phải để nhờ chỗ Tần Minh.



Sáng sớm ngày thứ hai triệt để dọn đi, tôi thấy Tiêu Thừa Yến ở đại sảnh khách sạn.



Hắn dựa vào cột hút thuốc, tàn thuốc đã rơi được khá nhiều.



Từ sau khi nhìn thấy tôi, hắn dập thuốc.



Tôi không thấy lạ khi hắn có thể tìm thấy khách sạn của tôi, vì tôi tin chắc rằng nếu muốn hắn luôn có thể dễ dàng tìm ra.



Tôi hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”



“Anh không muốn ly hôn.” Hắn cố chấp nói.



Đến bây giờ, hắn vẫn còn chưa kí vào đơn và các bản thỏa thuận.



Nhân viên vệ sinh khách sạn thấy chỗ này có tàn thuốc thì bèn tới quét sạch. Tôi lên tiếng: “Cảm ơn cô.”



Nhân viên vệ sinh cười hiền, nói với Tiêu Thừa Yến: “Sau này cậu bớt hút thuốc lại chút nha.”



Bà ấy vung chổi 2 lần hốt sạch tàn thuốc.



Tiêu Thừa Yến nói: “Thật xin lỗi em, gần đây anh lại bắt đầu nghiện thuốc rồi. Nhất định anh sẽ cố gắng bỏ.”





“Việc này không liên quan tới tôi.”



“Có liên quan, em không thích anh hút thuốc mà.”



Tôi thở dài nhẹ: “Gặp nhau được, chia tay có gì khó khăn tới thế sao? Anh nói xem tôi phải làm thế nào chúng ta mới có thể yên bình mà chấm dứt cuộc hôn nhân này?”



Điếu thuốc bị bóp trong hắn, theo lực bàn tay đã cuộn tròn lại.



“Thế em nói xem, cuối cùng anh phải làm gì em mới cho anh thêm một cơ hội nữa?” Mi mắt Tiêu Thừa Yến run rẩy, sắc mặt ảm đạm: “Em nói anh biết làm thế nào anh mới có thể giữ em lại được đây?”




Tôi nhíu mày lại.



Chỉ là động tác này của tôi làm hắn có phần thêm nóng vội, ngay sau đó nói thêm: “Anh không muốn ép em. Anh thực sự không biết nên làm thế nào…”



“Để làm gì đây?” Tôi hỏi: “Rõ ràng anh đã yêu thương người khác, rõ ràng chính tay anh đã cắt đứt đoạn duyên này, tại sao lại đi tìm tôi vào thời điểm tôi chẳng rõ một cái gì cả? Tại sao anh cứ tỏ ra thâm tình? Là bởi vì anh áy náy sao? Có phải anh không phân biệt được áy náy với tình yêu không?”



“Em luôn luôn không tin vào tình cảm của anh với em.”



Tôi ngước mắt nhìn hắn, có khi tôi cũng sẽ có suy nghĩ, khả năng hắn thực sự yêu tôi, khả năng lúc trước chúng tôi xa cách có lẽ do phần lớn là những nguyên nhân đến từ bên ngoài, đến từ tôi và những mâu thuẫn của lễ giáo phong kiến. Nếu như chúng tôi chỉ gặp trong thời đại này, có lẽ chúng tôi đã có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ rồi.



Nhưng thế thì sao?



Tôi nói: “Cho dù tin, tôi cũng sẽ không ở bên anh. Nếu không, tôi làm sao xứng đáng với một tôi vùng vẫy đau khổ của trước kia mong muốn được giải thoát? Những quãng thời gian tuyệt vọng kia, tôi không thể quên được.



Tiêu Thừa Yến cứ đứng đó không nói chuyện, mím chặt môi, mắt đỏ lên.



Tôi lại nói: “Nếu đã cưới tôi, khẳng định chúng ta sẽ phải chia ly. Bất luận anh có làm gì, tôi cũng muốn như thế. Chỉ là nếu anh sống chết không chịu nhượng bộ, tôi sẽ phải phí công phí sức mấy năm trời đổ vào việc kiện tụng. Cái này không phải… không phải anh lại mang tới đau khổ cho tôi nữa sao? Chúng ta tự vấn với lòng mình, từ lúc quen biết anh, từ đầu đến cuối tôi đều bảo vệ cho lợi ích của anh, làm một người yêu xứng đáng, càng làm một Hoàng Hậu xứng tầm. Cho nên, việc ly hôn này, anh có thể buông tha, để tôi được nhẹ nhàng được không?”



Mắt Tiêu Thừa Yến rũ xuống, nắm chặt tay thành quyền chống vào cột, quay đầu đi chỗ khác, nhẹ giọng nỉ non: “Em luôn biết phải ra một chiêu trí mạng như thế nào.”




Tôi nhìn thời gian, nói: “Tôi phải đi làm đây. Nếu anh thay đổi ý định thì hãy liên hệ luật sư của tôi để ký tên là được. Tôi rất hy vọng anh có thể thay đổi chủ ý.”



Nói xong tôi quay người, muốn đi, nhưng Tiêu Thừa Yến lại đưa tay kéo tôi lại.



“Thực sự không thể cứu vãn được nữa sao?”



“Không thể.”



“Vậy anh có thể theo đuổi em lại lần nữa có được không?”



Tôi dừng một chút, nghĩ thầm nếu như trả lời “Có thể”, có phải hắn sẽ ký thỏa thuận ly hôn không?



Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không đành làm trái lương tâm mình trả lời: “Thừa Yến, đây là lần cuối tôi gọi tên anh thế này. Tôi sẽ chúc phúc cho anh với người mới, cũng rất hy vọng về sau chúng ta không gặp lại nữa.”



Hắn khó khăn nói: “Con chúng ta, Tiểu Vũ, em cũng mặc kệ sao?”



“Nếu anh cần tôi trả phí nuôi dưỡng, tôi sẽ trả. Vẫn là câu nói kia, tôi không nợ nó, cũng không thấy nó với tâm lý trưởng thành sẽ bị tổn thương.”



Thời gian không còn sớm, tôi nói: “Thực sự tôi phải đi làm đây, buổi sáng có tiết, tôi không muốn tới trễ.”




Tôi rút tay lại, Tiêu Thừa Yến cũng không nắm chặt nữa, để tôi rút ra.



“Gặp lại sau.” Tôi nói.



Hai ngày sau, cuối cùng Tiêu Thừa Yến cũng ký thỏa thuận.



Thỏa thuận có thay đổi, hắn để cho tôi không ít tài sản, còn có cổ phần của công ty nữa.



Tôi gửi cho hắn một tin: “Tôi không cần nhiều thế, của anh là của anh, tôi không muốn tranh đoạt.”




Hắn đáp lại: “Em không sợ anh lật lọng sao? Có những cổ phần này, em có thể bắt thóp anh.”



Nói rất có lý.



Tôi không tiếp tục từ chối nữa, vất vả mới hoàn tất thỏa thuận ly hôn, cũng không muốn vì mấy thứ đó lại tranh chấp.



Lúc đó cha mẹ hai bên đã biết được việc ly hôn của chúng tôi, nhưng chẳng biết sao, trận bão tố trong tưởng tượng của tôi không diễn ra. Mẹ không chạy từ quê lên giáo huấn tôi, ngược lại còn trấn an tôi mấy câu, nói tâm tình không tốt có thể về nhà một thời gian, ngay cả nguyên nhân ly hôn cũng không hỏi.



Tôi đoán có lẽ Tiêu Thừa Yến đã nói gì đó với họ.



Lúc Tần Minh mang các giấy tờ tới cho tôi, tôi nhất thời kích động, nhất thời ôm hắn một cái, sau khi lấy lại tinh thần thì lúng túng buông ra.



“Xin lỗi, em…”



Tôi chưa nói xong, Tần Minh đã đưa tay kéo tôi lại, ôm chặt hơn.



Tôi nhớ tới khoảng thời gian cuối cùng ở chùa, tôi thường ngồi dưới tán cây hòe, ngóng trông tiếng nói từ bên kia tường của Tần Minh.



Anh chưa bao giờ để tôi phải thất vọng.



Anh nói chuyện phiếm cùng tôi, nói những điều thú vị trong kinh, kể cho tôi nghe những kiến thức lúc đi du lịch, nhưng chưa từng nói gì quá phận.



Tựa như là một người bạn, anh kéo tôi ra khỏi khoảng không cô tịch.



Tôi chưa từng thừa nhận lúc đó có tình yêu giữa chúng tôi, nhưng cũng đã từng nghĩ, nếu có thể cùng hắn rời đi thì tốt biết bao.



Giờ chúng tôi đang ôm nhau, chẳng cần nói gì cả, bởi tình thâm vốn luôn không cần nói thành lời!



(Hoàn chính văn).