10.
Quả nhiên nguyện vọng trước khi mất của tôi không thành.
Nhưng ông trời quả nhiên vẫn công bằng, vẫn để cho tôi được gặp lại Tần Minh.
Tôi nhìn người ngồi đối diện tôi vừa hẹn ra ở quán cà phê - Tần Minh, với vành mắt đỏ hoe.
Anh cũng đỏ hoe hai mắt.
“Cuối cùng em cũng nhớ ra anh rồi.” Anh nói.
Tôi mở miệng muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, tôi chỉ hỏi một câu rất tiêu chuẩn: “Cuộc sống của anh thế nào?”
Cuộc sống anh tất nhiên sẽ không kém, vốn tài hoa hơn người, ở thời đại này chẳng khác nào cá gặp nước. Anh trở thành một vị luật sư, là đối tác của công ty luật lớn. Theo cách đánh giá hiện thời, anh là một người thành đạt, tuổi trẻ tài cao.
Mà khi tôi hỏi đến chuyện kiếp trước Tiêu Thừa Yến có buông tha anh hay không, tôi mới biết được anh cũng tự , không muốn tôi mang danh xấu, lấy cái chết để chứng minh trong sạch. Tính toán thời gian thì anh đi cũng không lâu sau khi tôi đi lắm.
Mắt tôi cay xè, cuối cùng vẫn không cầm được nước mắt.
Ngược lại Tần Minh ngậm cười, nói: “Trước khi anh đã có một nguyện vọng, đó là muốn nhìn thấy thế giới mà em nhắc tới, được gặp em ở đó. Có vẻ như chấp niệm của anh quá sâu nên cuối cùng cũng được thành toàn một lần rồi.”
Nguyện vọng của tôi dù không thành, nhưng nguyện vọng của Tần Minh thì có.
Cũng coi như không tồi.
Chúng tôi nói rất nhiều chuyện tới tận khi trời tối. Tôi nhận được điện thoại của Tiêu Thừa Yến, nói là tới đón tôi tan ca nhưng lại không thấy tôi ở văn phòng, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi chỉ trả lời một câu “Em ăn cơm bên ngoài” rồi nhanh chóng cúp máy.
Tần Minh nói một câu để trấn an tôi: “Yên tâm đi, anh sẽ giúp em về vụ ly hôn.”
Sau khi tạm biệt Tần Minh, tôi trở lại phòng hành chính, quả nhiên thấy Tiêu Thừa Yến đang đứng ở cửa phòng làm việc của tôi.
Hắn dựa lưng vào tường, cúi thấp đầu. Sắc trời lờ mờ, tôi không thấy rõ ánh mắt hắn. Mãi tới khi tôi tới gần, đèn cảm ứng sáng lên, ánh sáng chiếu lên gương mặt trắng bệch của hắn, tôi mới thấy có thể thấy rõ thần sắc của hắn.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy tia bi thương.
Có lẽ là do ánh sáng đột ngột của đèn cảm ứng trong bóng tối.
Tiêu Thừa Yến nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía tôi, đồng thời cũng đứng thẳng người, nói: “Tiểu Vũ thi giữa kỳ được hạng nhất, vì thế anh muốn chúc mừng nó một chút, mua chút bánh trái hoa quả. Dì cũng đã chuẩn bị một bàn đồ ăn nhưng vì em chưa về nên anh đến đây đón em.”
Hắn giải thích.
Tôi mở cửa vào văn phòng, hắn theo vào, nói: “Không nghĩ tới việc em ra ngoài ăn cơm.”
Kỳ thực tôi vẫn chưa ăn nhiều, trong quán cà phê chỉ gọi 1 phần bánh ngọt, mà do mải nói chuyện với Tần Minh nên cũng không ăn được mấy miếng.
Tôi đáp lời: “Em chỉ ăn linh tinh thôi, không ảnh hưởng gì cả. Mình cứ về ăn mừng đi, em vẫn có thể ăn thêm chút, đừng lãng phí bàn đồ ăn của dì.”
Sau khi cầm áo khoác và túi xách lên, tôi với hắn từ khu hành chính ra, ở cửa chính lại đụng phải đồng nghiệp là cô giáo Nhâm.
Cô giáo Nhâm mới từ nhà ăn về bởi cô ấy còn có một tiết muộn, chưa được tan sở. Cô ấy chào hỏi Tiêu Thừa Yến: “Anh tìm được cô giáo Cao rồi sao?”
Lời nói này hơi kỳ quái, tôi giật mình quét mắt qua bọn họ.
Cô ấy nói với tôi: “Cậu cũng thật là. Chồng tới đón, cậu lại chạy đi đâu mất, làm anh ấy cứ đứng chờ ở cửa phòng làm việc, trông bi thảm lắm.”
Tôi cười cười, không đáp lại.
Cô giáo Nhâm còn nói tiếp: “Nếu không phải tớ nhìn thấy cậu vào quán cà phê trước trường thì chồng cậu không biết phải đi đâu tìm cậu đâu đó.”
Tôi khẽ giật mình.
Cô giáo Nhâm vội vàng lên lớp, rời đi nhanh chóng.
Tôi nhìn về phía Tiêu Thừa Yến.
Hắn không biểu tình, mắt cụp xuống, đi tới dắt tay tôi: “Đi thôi em, đi về nhà.”
Tôi cứ đứng đó không nhúc nhích.
Tiêu Thừa Yến quay đầu nhìn tôi, vẫn cầm tay tôi, hơi dùng sức, có phần gấp gáp.
“Mình về nhà trước có được không?” Hắn nói.
Tôi nghe thấy trong giọng hắn có ý cầu xin.
Chắc là nghe lầm thôi.
Mà tôi có thể rõ ràng rằng hắn đã thấy tôi gặp Tần Minh trong quán cà phê.
Nhất định hắn đã biết tôi nhớ lại.
“Tiểu Vũ vẫn còn ở nhà chờ chúng ta chúc mừng nó đó. Nó còn nói vì được hạng nhất nên nó rất vui.”
Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, người trước mặt như phủ tầng sương mờ:
“Anh thực sự coi nó là trẻ con sao?”
Không cần thiết phải giả vờ yên bình nữa, rõ ràng tôi và hắn đều đã tỏ tường rồi.
Tiêu Thừa Yến nửa ngày không nói chuyện, chỉ một mực nhìn tôi, nắm chặt tôi, không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Tôi và nó duyên mỏng, tôi chấp nhận. Nhưng tôi không nợ nó.”
Dừng lại chút, tôi lại nói thêm: “Tôi cũng không nợ anh.”
“Là anh nợ em.” Hắn vội vã tiếp lời: “Anh phải trả đủ cho em, anh sẽ dùng cả đời này để trả lại em.”
Tôi bất giác nhíu mày: “Cái quái gì thế?”
Tiêu Thừa Yến mở miệng, giống như lời muốn nói đều nghẹn lại, không nói ra được.
Thỉnh thoảng có mấy sinh viên đi ngang qua.
Tôi không muốn giằng co ở đây, rút tay ra đi trước.
Tiêu Thừa Yến đuổi theo sát nút, lại nắm tay tôi.
Tôi hất ra nhưng hắn lại nắm rất chặt làm tôi không thể cựa quậy, lại không muốn trong trường tranh cãi với hắn để cho người ta xem kịch, nên coi như thôi.
Cho tới khi lên xe, tôi mới nói: “Tôi nghĩ anh cũng biết tôi đã nhớ ra 1 số chuyện.”
Tiêu Thừa Yến chưa nổ máy, hai tay nắm chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện:
“Chúng ta…”
“Ly hôn đi.” Ba chữ tôi còn chưa kịp nói ra miệng, Tiêu Thừa Yến đã ngắt lời: “Chúng ta đã rất hạnh phúc, từ khi gặp gỡ tới giờ đều rất hạnh phúc.”
Tôi mím môi.
“Anh rất yêu em, em có thể cảm nhận được đúng không?” Hắn nói thêm: “Những chuyện kia em coi như là đang mơ, chúng ta ở trên máy bay, ngủ một giấc dậy rồi coi nó như một giấc mơ có được không?”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía tôi, mắt ửng đỏ: “Huống chi em còn không thực sự trải qua. Không cần quan tâm mấy cái đó. Từ khi em biết anh, anh thực sự làm một người bạn trai, người chồng tốt đúng không? Chúng ta vô cùng hoàn hảo mà.”
Tôi không muốn nhiều lời, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết đã chuyển lạnh, ban ngày càng lúc càng ngắn, lúc này bầu trời đã đen khịt. Đèn ở khu đỗ xe không nhiều, thầm lặng âm trầm, thỉnh thoảng có vài bóng người đi qua.
“Sao anh lại thích giả vờ thâm tình như thế?” Tôi không nhìn hắn mà vẫn cứ nhìn chằm chằm ra phía hàng cây.
Trong xe yên tĩnh một lúc, tôi có thể nghe thấy tiếng thở đè nén của hắn.
Nửa ngày, hắn nói: “Em không tin anh thực sự yêu em sao?”
“Tôi tin.” Tôi trả lời: “Vì tin nên kết cục của tôi rất thảm.”
“Xin lỗi em. Thực sự xin lỗi em. Tất cả là do anh sai. Anh biết sai, nhưng tình cảm của anh với em là thật. Em có thể cho anh thêm 1 cơ hội nữa không?” Hắn vội vàng nói.
Đây sớm không phải vấn đề tin hay không rồi. Trong mắt tôi, tình cảm của hắn có là thật hay không đã không quan trọng.
Hắn xin lỗi cũng chẳng quan trọng nữa. Những khổ sở kia không phải chỉ một câu xin lỗi của hắn là xóa nhòa được.
“Về nhà trước đi.”
Có một số việc vẫn là nên về rồi nói cho rõ. Tôi cũng nên chuyển ra ngoài để chuẩn bị cho việc ly hôn.
Thấy thái độ này của Tiêu Thừa Yến, tôi đoán chừng phía trước sẽ là trận chiến rất ác liệt.
Ô tô ra khỏi trường học.
Trên đường đi, Tiêu Thừa Yến như muốn thuyết phục tôi, thi thoảng sẽ nói một hai câu:
“Anh biết em với Tần Minh là trong sạch, là do Hoắc thị hãm hại. Anh đã ban cho ả rồi.”
“Không ngờ lại có thể gặp lại Tần Minh ở đây. Hôm nay anh nhìn thấy anh ta thì thấy rất bất ngờ, nhìn dáng vẻ thì có vẻ cuộc sống anh ta không tệ.”
“Cũng coi như… anh ta có ân với em. Vì thế, giao thiệp cùng em… là bình thường thôi.”
Hắn trầm mặc một lát, giống như hạ quyết tâm làm một việc vô cùng khó: “Nếu em muốn… tiếp tục gặp gỡ anh ta, anh sẽ không ngăn cản.”
“Thế nhưng chỉ có thế, chúng ta không thể để gia đình mình tàn được.”
Mà từ đầu đến cuối, trên đoạn đường này tôi đều không nói chuyện.
____________________________
Haha Tiêu tra nam nghĩ hay ghê:))))