Tựa Bóng Tình Tan

Chương 24




Thật không ngờ ngoài bề mặt khó chịu và đáng ghét ra, Tống Long Thần cũng có nét đáng yêu và ấm áp khiến cô nhìn vào mà rung động đến như thế này đấy. Quả thật trước giờ cô không hề nhìn ra, đúng là khiến người khác phải tròn mắt ngạc nhiên mà.

Lúc tới công ty ngồi hoàn thành nốt mấy giấy tờ mà mấy ngày qua cô xin nghỉ phép bỏ giở vẫn chưa làm xong. Tin nhắn từ nhóm chat của hội bạn thới cấp ba hiện lên màn hình. Nhược Hy ấn vào xem tin nhắn thì thấy mọi người đang rủ nhau cuối tuần này sẽ đi biển du lịch.

Nhược Hy không muốn đi cho lắm dù sao trong đám người đó cô cũng không thân thiết đến ai. Cô nhắn một tin thông báo.

“ Cuối tuần mình bận nên không đi được, mọi người chơi vui vẻ nhé!”

Trong nhóm bạn cấp ba ấy của cô có Hà Lam là cô bạn ngoài mặt thì vui vẻ nói cười với cô nhưng thực ra hết lần này đến lần khác đều tìm cách dìm cô xuống trước mặt mọi người. Dù sao cô cũng không muốn đối đầu với đám người đó nên cũng nhiều lần nhẫn nhịn cho qua.

Hà Lam vốn cũng biết rõ hoàn cảnh của Nhược Hy không được tốt đẹp như bao gia đình khác. Biết rất rõ cha của cô vay nặng lãi một số tiền lớn nên bỏ trốn. Bây giờ trong mắt Hà Lam cô cũng chỉ là một con nợ hèn nhát không hơn không kém mấy chú cún cả.

Cũng vì lẽ đó mà Hà Lam rõ ràng biết sẽ không có một chàng trai nào chịu yêu một con nợ để rước khổ vào nhà cả. Vì thế cô ta mới nhắn một tin mỉa mai.

“ Nhược Hy cuối tuần bận cùng bạn trai rồi các cậu đừng rủ cậu ấy nữa “

Khi đọc được dòng tin nhắn ấy của cô ta trong lòng cô cũng không tức giận gì cả. Chuyện này từ thời cấp ba cô cũng đã phải chịu Hà Lam mỉa mai rất nhiều thành ra quá quen và không muốn chấp nhất. Nhược Hy thở dài rồi không trả lời nữa tắt điện thoại tiếp tục công việc.

Đến ngày chủ nhật mãi cô mới mong được nghỉ ngơi ngủ thoải mái thì mới sáu giờ sáng Tống Long Thần đã đứng trước cửa phòng gọi cô dạy. Rồi lấy cớ hôm nay muốn cô đi khảo sát thị trường thực phẩm ở một số nơi cùng anh ta.

Dù không muốn đi cùng anh ta nhưng phận cô là nhân viên dưới trướng hắn thì thử hỏi xem sao cô có thể từ chối được. Nếu từ chối khác nào là đang gián tiếp xin nghỉ việc. Nhược Hy đầu tóc bù xù khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ dạy chuẩn bị đồ đạc cùng với hắn đi khảo sát thị trường gì gì đó.

Thực ra ngoài mặt anh nói là muốn đi khảo sát thị trường vì công việc này kia nhưng rõ ràng là hôm nay là ngày sinh nhật của cô nên anh mới chuẩn bị bất ngờ cho cô. Lúc tới bến xe Nhược Hy ngạc nhiên nhìn anh ta liền tò mò hỏi.

– Chúng ta không phải đi khảo sát thị trường sao?

Tống Long Thần chẹp miệng một cái liền nhướn mày nói.

– Muốn đi khảo sát thị trường thì phải ra khỏi tỉnh. Nếu đi ô tô thì biết bao nhiêu lâu mới đến đây.

Nghe anh ta nói vậy cũng khá là hợp lý đó ấy chứ. Lúc tới địa điểm mà anh ta chuẩn bị trước thật không ngờ lại trùng hợp là nơi mà cô rất thích đến. Đã từng tiết kiệm rất nhiều tiền để tới đây du lịch nhưng vì số nợ đó nên cô đã không tới đây được.

Vừa xuống tàu Nhược Hy vươn vai hít thở không khí trong lành của thành phố gần biển. Trước khi đến đây Long Thần cũng đã có sắp xếp trước một chiếc xe nên khi tới đây hai người sẽ di chuyển bằng phương tiện này.

Cô biết ý và nhận thức được thân phận của mình và anh bây giờ là giám đốc và nhân viên. Vì thế đáng lẽ ghế lái xe kia không thể để cho anh lái xe được. Cô nhanh chân nhanh tay mở cửa xe ngồi vào ghế lái trước sự ngỡ ngàng của anh.

Mặc dù Tống Long Thần đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần là sẽ lái xe đưa cô tới bờ biển. Ở chỗ đó anh đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ nhưng không ngờ trình độ lái xe của Nhược Hy quá ẩu đi ngang đường anh phải dừng lại nôn mấy lần.

Mãi đến cuối cùng hai người mới tới được địa điểm mà anh chuẩn bị trước. Mấy hôm lúc anh lên kế hoạch cho buổi sinh nhật của Nhược Hy. Anh không biết là cô muốn được nhận cái gì vào ngày này. Nên anh có đặc biệt chủ động lên trang mạng xã hội cá nhân của cô.

Tìm hiểu và nghiên cứu những sở thích bà điều cô mong muốn qua mấy bài viết cô chia sẻ. Thì mới rõ cô rất thích biển ở nơi này nên mới đưa cô tới đây. Cũng coi như là quà gửi cho Nhược Hy. Nhưng mà nếu anh nói ra thì lộ liễu quá nên chỉ có thể lấy cớ công việc để che đậy.

Nhược Hy vừa thấy biển trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cô chạy về phía biển dang hai tay vui vẻ tận hưởng sự mát mẻ trong lành một cách tối ưu. Sợ rằng nát khi quay về rồi cô lại không thể tận hưởng được vẻ đẹp này nữa.