Trừ khi trường hợp đó xảy ra là cô ta trong ba năm qua gặp sự cố nào đó nên đã mất hết ký ức. Vì thế đến tận ngay bây giờ cô ta cũng không hề nhớ chuyện trước kia. Lần đầu gặp mặt cô ta mới coi anh là người lạ mà không quen biết.
Nếu quả thực cô ta đã mất trí nhớ thì cũng đâu thể đến mức mà lại trở thành một người khác hoàn toàn như thế này được. Tất cả tính cách hay lối sống sở thích cũng thay đổi theo ư. Điều này quả thực nó khiến cho anh rất đau đầu không rõ hiện tại mình trả thù một người không chút ký ức nào là đúng hay sai nữa đây.
Mấy ngày sau đó, Tống Long Thần để ý thi thoảng rất nhiều lần cô tan làm liền ghé đâu đó về nhà rất muộn. Hôm nay vừa hay tan làm anh thấy bóng dáng của Nhược Hy ở ngoài cửa công ty. Anh muốn xem thử xem gần đây cô ta đang bận bịu chuyện gì mà nén âm thầm làm sau lưng anh.
Anh đi theo cô thì thấy Nhược Hy ghé vào tiệm thú cưng mua một ít đồ ăn cho động vật rồi lên xe thẳng đường tới một nhà trong hẻm nhỏ. Thấy cô ấy đi vào được một lúc khá lâu rồi mới đi ra.
Từ đằng xa ngồi trên ô tô anh thấy Nhược Hy vừa bước ra từ trong căn nhà đó theo sau là bóng dáng của một người đàn ông cao ráo. Tống Long Thanh trong phút chốc cả người cảm thấy tức giận cuộn chặt lòng bàn tay, tay còn lại thì vô tình làm nhàu một góc giấy tờ trên tay.
Ở một khoảng cách khá xa nên Long Thần không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông kia. Bây giờ mà lộ liễu bước xuống xe thì không hay. Anh lấy trong túi áo của mình ra chiếc điện thoại bật chế độ camera. Thông qua cửa xe nhỏ anh phóng to máy ảnh về phía người đàn ông đang nói chuyện vui vẻ với Nhược Hy.
Lúc này Tống Long Thần mới sực nhớ ra người đàn ông trong con hẻm kia chính là người đàn ông hôm trước cùng với Nhược Hy trò chuyện vui cười ở trước cửa hàng siêu thị. Vậy rốt cuộc là người phụ nữ đó vào nhà riêng của anh ta để làm gì. Trai đơn gái chiếc cùng ở chung một khoảng thời gian lớn trong căn nhà đó thì còn có thể làm được gì nữa.
Ban đầu cứ nghĩ cô ta mất đi ký ức anh đối xử tệ với cô ta là bản thân đã sai. Nhưng không ngờ anh lại đánh giá quá thấp cô ta rồi. Làm gì mà một người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ như Hạ Kim lại thay đổi cốt cách được. Tất cả là cô ta cố tình diễn vở kịch này cho anh xem mà thôi.
Tối ấy khi quay trở về nhà Nhược Hy thấy rất lạ tại sao hôm nay không thấy bóng dáng cua anh ta đâu. Chẳng lẽ lại như trước kia bắt đầu những ngày tháng ăn cơm ngoài uống rượu bia đến mãi khuya với về đấy à. Tuy không rõ anh ta có về sớm còn tỉnh táo dùng bữa tối hay không nhưng cô vẫn theo lẽ để phần cơm cho anh ta trong bếp.
Xong xuôi mọi việc nhà thi thoảng cô lại ra cửa ngóng xem anh ta có về hay không. Chờ mãi cũng không có chút kết quả nào Nhược Hy tắt điện rồi về phòng làm việc. Ngồi làm việc xong vừa gập máy tính rồi tắt điện đi ngủ thì cô nghe tiếng đồ đạc rơi lung tung ở dưới nhà.
Chẳng lẽ là trộm à? Dù sao thì cô cũng muốn xuống xem thử. Trong lòng tuy sợ nhưng cũng không thể hèn nhát sợ hãi trốn trong phòng mãi được. Lúc này Nhược Hy sợ hãi đến run rẩy cả chân tay. Một mảng mồ hôi sớm đã ướt đẫm góc trán của cô.
Mở cửa phòng cô đi từng bước cẩn thận nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Lúc xuống đến cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cả phòng khách. Nhược Hy nghĩ trong lòng sớm cũng vài phần đoán ra chẳng có tên trộm nào cả. Chỉ có một tên bợm rượu Tống Long Thần giờ này mới chịu mò xác về.
Cô bật đèn lên thì thấy chai rượu vang vỡ tung toé trên sàn đất. Còn anh ta thì nằm vật vã dưới sàn cạnh mảnh vỡ ấy. Nhìn Long Thần không còn chút nhận thức nào hoàn toàn bị men rượu làm chủ lý trí nằm trên đống mảnh thuỷ tinh vỡ. Sợ anh ta không cẩn thận sẽ bị thương, cô vào bếp lấy đồ dọn sơ.
Bắt đầu thở dài nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng cô dùng sức đỡ anh ta dạy. Mùi nồng của men rượu đến choáng cả người cứ vẩn quanh cánh mũi cô khiến cô khó chịu vô cùng. Nhược Hy dùng hết sức đỡ anh ta đi từng bước khó khăn lên cầu thang rồi về phòng.
Để anh ta nằm ngoan trên giường vừa hay bây giờ cô mới để ý đến phòng ngủ của anh. Từ khi bước chân vào căn nhà này duy nhất chỉ có phòng ngủ và phòng làm việc riêng của anh ta là cô chưa từng được thấy hay dù bước nửa ngón chân vào. Nếu tò mò bị anh ta phát hiện thì hôm đó quả thực rất khó sống.
Cô thấy trong phòng anh ta xung quanh vật dụng dùng toàn là màu đen. Đến ngay cả cái rèm cũng thế. Xung quanh bày chí toàn sách kinh tế, kinh doanh cô nhìn qua vốn cũng không hiểu gì cả. Cô liếc nhìn anh ta nằm vật vã trên giường liền bĩu môi một cái. Vừa định bụng rời đi, Nhược Hy đi được ba bước từ phía sau có bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô kéo lại.